• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sân tập bắn của trụ sở huấn luyện đơn vị 781.

Vị thiếu niên mi thanh mục tú da ngăm đen tên là Chúc Quân Dật, tên rất văn nhã, không biết kỹ năng của cậu ta có văn nhã giống như tên của cậu ta hay không, nhược liễu phù phong.

Chúc Quân Dật đứng ở vị trí xuất phát, điều chỉnh cảm giác của súng.

Tịch Hoan trực quan kiểm tra khoảng cách, lùi lại một mét như lời đã nói lúc trước.

Rốt cuộc đây là một trận đấu thực sự, Mộ Vân Sâm đứng một bên chỉ đạo, "Tiểu Sơ, chỉ cần tùy tiện bắn vài phát là được."

Chúng binh ca ca vẻ mặt xấu hổ: Thiếu tá, tuỳ ý bắn vài phát còn so với người khác được sao? Lời này có nghĩa là anh muốn em gái mình tự thua hả?

"Tiểu Trụ Tử, cậu cũng có thể tùy tiện bắn vài phát, cho Mộ muội muội một chút mặt mũi."

Chúc Quân Dật hiểu ý, cậu ta đã chuẩn bị tốt, quay người nhìn Tịch Hoan, cười cởi mở: "Mộ muội muội, đây chỉ là giao lưu mà thôi, em không cần khẩn trương, tùy ý chút là được, nhưng phải chú ý an toàn."

Mộ Vân Sâm trịnh trọng dặn dò: "Tiểu Sơ, lần đầu tiên em bắn súng phải cẩn thận chút. Nếu như bị thương dù một sợi lông thì gia gia và ba mẹ cũng sẽ đánh chết anh."

Tịch Hoan giận dỗi nói: "Ca, anh là đang lo lắng mình bị đánh hay là đang lo cho an toàn của em?"

Mộ Vân Sâm ho nhẹ hai tiếng, "Đương nhiên là em a."

Tịch Hoan lúc này lại không tiếp thu lời nói của hắn, thu liễm ý cười trên mặt, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Ca, anh đứng qua một bên. Tiểu Trụ Tử, chúng ta bắt đầu đi."

Chúc Quân Dật gật đầu: "...... Được."

Tất cả mọi người đứng ở vị trí riêng bên ngoài, không thể nói là ánh mắt nghiêm túc như thế nào, rốt cuộc trong mắt của bọn họ thì đây là đang chơi đóng vai gia đình.

Tịch Hoan hỏi: "Anh trước em trước?"

Thông thường thì người đánh sau sẽ lo lắng hơn và chịu nhiều áp lực hơn người trước. Vì chiếu cố Tịch Hoan, Chúc Quân Dật nói: "Em trước."

"Được." Tịch Hoan nhẹ nhàng đáp lại, giơ súng lên, nhanh chóng bóp cò, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng đã bắn một phát, "Phanh ——"

Động tác tùy ý, tư thế cũng không chuyên nghiệp chút nào, vừa thấy chính là nghiệp dư.

"Tiểu Sơ, không sao cả, lần đầu tiên đều sẽ......" Mộ Vân Sâm cố gắng an ủi em gái nhà mình, nhưng chưa kịp nói xong thì máy móc đối diện đã vang lên tiếng nói tỉ số, "Số 2, 10.9 điểm."

10, 10.9 điểm?

Đờ mờ!!!

Đây là số điểm cao nhất a!

Mộ Vân Sâm chớp chớp mắt, "Tiểu Tả, cậu đi xem máy có vấn đề gì không."

Tiểu Tả theo lời đi kiểm tra máy móc, mấy phút sau chạy về, dáng vẻ như ăn phải ruồi bọ, "Thiếu tá, máy móc bình thường, không có hư."

Mộ Vân Sâm mờ mịt gật gật đầu, "Ồ, có lẽ là vận khí của Tiểu Sơ hôm nay đặc biệt tốt!"

Chúng binh ca ca đồng loạt gật đầu: Thiếu tá, anh nói ra tiếng lòng của tụi em.

Tịch Hoan thu súng, "Tiểu Trụ Tử, đến phiên anh."

Dù biết kết quả của Tịch Hoan là nhờ may mắn, Chúc Quân Dật vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng.

Nếu đổi là lúc trước thì không sao cả, lần này mọi người nhìn chăm chú tình hình trên sân và nín thở.

"Phanh ——"

Chúc Quân Dật điều chỉnh nhịp thở của mình, sau đó thực hiện tư thế bắn tiêu chuẩn, nhắm chuẩn và bóp cò, động tác liền mạch lưu loát.

"Số 1, 10.5 điểm."

"Rất tốt a! Tiểu Trụ Tử, cậu phát huy không tồi. Chỉ cần theo trạng thái này là được."

Tịch Hoan chậm rãi câu môi mỉm cười, "Đến em."

"Phanh ——"

"Số 2, 10.9 điểm."

Lời này hơi quen thuộc a, có phải vừa rồi mới nghe một lần hay không.

Mộ Vân Sâm sửng sốt: "Tiểu, Tiểu Sơ! Trời ạ, vận khí của em đúng thật là quá tốt!" (

—————Edit by _tianyaa_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK