Ngọc cứ đứng đó, k quan tâm tới thời tiết ra sao, k quan tâm tới mọi người nghĩ về mình như thế nào. Trong đâu Ngọc giờ đây chỉ luôn nghĩ về mẹ, về những kí ức buồn nhưng đẹp của nó và người mẹ bất hạnh.
Cái lạnh khiến mọi người bắt đầu run lên, có vài tiếng hắt hơi. Mọi người nhìn Ngọc đang đứng nơi đầu gió trong bộ váy mỏng manh màu trắng ban chiều đang lất phất bay trong gió và đôi chỗ còn dính những vết máu đã khô và chuyển sang màu đen thẫm
Ai ai cũng đều lo cho cô bé nhỏ nhắn, mỏng manh, đầy bất hanh nhưng lại mạnh mẽ hơn người kia. Và người đầu tiên bước tới khuyên bảo Ngọc đừng đứng đó nữa mà hãy vào xe ngồi cho ấm là mẹ Phương. Mẹ Phương và con gái có tính tình giống nhau, đều nóng nảy, có phần chanh chua nhưng cực tốt bụng và quan tâm tới mọi người. Nhưng khi vừa bước đưuọc vài bước, bà đã bị 1 bàn tay cản lại. Bàn tay mền mại và nhỏ nhắn, là tay phụ nữ. Bà quay lại và thấy đó là cô Lê
-Chị vào xe ngồi đi, đừng lại đó làm gì cho mất công, con bé sẽ k nghe . Con bé bướng bỉnh lắm. Lúc này chắc hẳn nó đang rất nhớ mẹ và cần có mẹ kề bên nên mới tới đây. Chắc lòng nó đang rất rối bời bở những chuyện vừa xảy ra. Nới đây là nơi mà trước đây khi mẹ nó còn sống, 2 mẹ con thường tới đây để vui đùa, để quên đi những tủi nhục của cuộc sống khi con bé bị mọi người trêu chọc là đồ k cha. Nên khi mẹ nó k còn trên cõi đời này nữa, nó hay tới đây lắm, nó nói rằng ở đây nó có cảm giác giống như mình đang được ở gần mẹ, được mẹ chở che, yêu thương và an ủi như ngày nào. lúc nó về ở với em, nó cũng thường hay trốn ra đây lắm. Mọi người cứ để yên cho nó đi, nó mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài của nó nhiều. có khi, nó còn mạnh mẽ hơn cả chúng ta ấy. Thôi, mọi người vào trong xe đi, ở đây lạnh lắm_Cô lê nói
Mọi người nghe vậy thì quay lại nhìn Ngọc rồi vào trong xe. Riêng Kiệt chỉ lặng lẽ bước về phía Ngọc, cởi chiếc áo khoác bằng da dáng dài của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên người Ngọc. Ngọc quay đầu lại nhìn Kiệt
-Mình k làm phiền cậu đâu, nhưng ở đây lạnh lắm, cậu mặc vào kẻo cảm lạnh bây giờ_Kiệt nói rồi nhìn ngọc trong chốc lát, sau đó bước đi
Ngọc cảm nhận được sự qua tâm của Kiệt dành cho mình nhưng lại k dám đón nhận nó. Khẽ kéo chiếc áo vào người, ngọc lại nhìn vào khoảng k vô định
Sáng hôm sau, mặt trời nhô lên và lấp ló sau những rặng núi cao,k gian mờ ảo đãm hơi sương. Có lẽ cảm nhận được chỉ 1 lát nữa thôi, ở đây sẽ k còn được yên bình nên lũ chim thôi k hót nữa mà bay mất tăm làm k gian bỗng trở nên u uất ,ảm đạm lạ thường. Nhưng, Ngọc vẫn đứng đó, ngay cái vị trí mà tôi qua ngừoi ta nhìn thấy cô.
Chợt, 1 chiếc xe hơi màu trắng đõ phịch phía xa xa, gần chỗ chiếc limo màu đen sang trọng của gia đình Kiệt. 2 chiếc xe, 2 nhãn hiệu, 2 màu đối nghịch nhau giống hệt như tâm hồn của 2 phe phái vậy. Nhưng điều qua trọng rằng chiếc xe màu trắng kia hoàn toàn đối lập với tâm hồn đen tối của bà ta, tâm hồn của bà ta, 1 tâm hồn thối mát đã làm cho màu trắng của chiếc xe trở nên hoàn toàn mất giá trị, đã làm cho nó giống như 1 tờ giấy trắng bị vấy bẩn, lỗ chỗ nấm mốc.
Ngọc và mọi người nghe tiếng động thì quay lại nhìn. Từ trong xe, bà ta bước ra, bên cạnh là 2 người đã vào tuổi trung niên, 1 nam 1 nữ cùng 3 con rắn độc. Nhìn cũng có thể đoán được 2 người đó là ba mẹ của Trà và Trúc
-Bà tới sớm nhỉ? Tôi còn tưởng bà k dám tới cơ đây_Ngọc nói khi nhìn thấy bà ta
-Tất nhiên tao phải tới rồi. Dẹp yên 1 con nhãi ranh như mày đối với tao dễ như trở bàn tay_Bà ta nói, đôi mắt xếch lên, trang điểm đậm lại càng khiến người ta cảm nhận được mối nguy hiểm từ người phụ nữ này
-Vậy sao? Vậy tại sao còn đem theo mấy người này vậy hả? Phải chăng là vì bàn tay của bà đang bị 1 hòn đó to đè bẹp nên 1 mình bà k lật nổi mà phải nhờ tới cả 1 đội quân nhà yêu quái thế này_Ngọc nói lại, sắc lẻm, đâm chọt
-Hừ! Ừ đấy, thì sao? Chỉ cần lật được hòn đá ấy lên thì ta dù bị ai nói gì cũng được, dù dùng thủ đoạn hèn hạ tới mức nào cũng được_Bà ta nói, nụ cười nửa miệng khiến người ta rợn tóc gáy
-Nhưng tôi nghĩ hòn đá ấy k dễ lật đâu, mà ngược lại, nó còn đè chết cả nhà bà đấy_Ngọc nói, khuôn mặt k bộc lộ cảm xúc, nở nụ cười nửa miệng như để trả lễ lại bà ta
-Cô bé à, cô bé có hơi tụ tin quá k vậy?_Gã đàn ông nói rồi đặt bàn tay của mình lên vai Ngọc, giọng giễu cợt
-Buông bàn tay ấy ra trước khi tôi bóp nát nó_Ngọc liếc mặt nhìn xuống bả vai mình rối nhìn lên nói với ông ta, đôi mắt đầy uy quyền của 1 người thủ lĩnh
-Ái chà, gai góc quá nhỉ?_gã ta tỏ vẽ sợ hãi giễu cợt rồi đưa đôi bàn tay ấy lên mặt Ngọc
-Đủ rồi đấy!_Ngọc quát rồi túm chặt lấy bàn tay của ông ta, bóp mạnh. ống xương trong đôi bàn tay to lớn kia kêu lên răng rắc, nứt rạn_Đừng tưởng tôi dễ bị bắt nạt. Có thể ông k còn nhớ tôi nhưng tôi thì nhớ mãi về ông cho tới chết.Tôi còn nhớ 5 năm trước, khi tôi đang cố gắng thoát khỏi đám cháy do bà ta gây ra, tôi đã bị 1 bàn tay to khỏe tóm lại. Tôi đã cắn vào tay tên đó và tôi còn nhớ như in trên tay kẻ đó có 1 cái bớt màu đen. Phải, kẻ đó chính là ông. Chính là kẻ đã thông đồng với bà ta để giết tôi. Nhưng cũng phải cảm ơn ông nhiều lắm vì ông đã k nói với bà ta rằng tôi đã chạy thoát để giờ đây tôi mới có cơ hội quay về trả thù các người_Ngọc nói rồi buông bàn tay ông ta ra
-Chuyện này là thế nào? Tại sao lúc đó amyf lại báo với tao là tận mắt mày đã thấy nó bị thiêu rụi trong đống lửa?_Bà ta hỏi bằng giọng quát tháo
-Em xin lỗi chị, em k cố ý. Tại lúc đó em đã để nó chạy thoát, nếu em về nói thật với chị, chắc chắn chị sẽ k để yên cho em nên em phải nói dối. Em cứ nghĩ rồi nó cũng k sống sót nổi khi trên người đã bị thương, hoặc nếu có sống cũng k dám quay về đây. Em k ngờ......._Ông ta quỳ xuống dưới chân mụ phù thủy, cầu xin
-thằng ăn hại_Bà ta quát rồi đá tên đó ngã lăn quay
-Chuyện nội bộ nhà bà thì bà về nhà mà xử, sao? Bây giờ còn muốn sống chết với tôi nữa k?_Ngọc đứng khoanh tay, nói
-Tất nhiên rồi_Bà ta nói, nhìn thẳng vào mặt Ngọc
-Vậy thì xin mời_Ngọc nói rồi thủ thế
Cuộc chiến bắt đầu
Cuộc chiến bắt đầu trong sự chứng kiến của mọi người. Ngọc k tấn công, chỉ đứng yên 1 chỗ, thủ thế và chống đỡ lại từng đòn tấn công của bà ta. K mấy ai biết được cái quá khứ đầy chiến tích và đen tối của mụ. Trước khi về nhà họ lâm, bà ta là thủ lĩnh của 1 băng nhóm khét tiếng chuyên đâm thuê chém mướn với mức thù lao cao ngất trời. Sau này, khi về nhà họ Lâm, bà ta k làm thủ lĩnh nữa mà nhường lại cho em mình nhưng thực chất sau lưng vẫn luôn điều hành mọi hoạt động. Bà ta thấy Ngọc k ra đòn mà cứ đỡ mãi thì nghĩ rằng sức mạnh của Ngọc cũng chỉ tới đó chứ k như những gì mà con mình và 2 đứa cháu đã nói, ta ta nghĩ rằng bọn nhỏ đã đnáh giá quá cao 1 con nhỏ nhãi nhép như Ngọc. 1 người như Ngọc k đáng để bà ta bận tâm nên ra đòn ngày càng hiểm
1 lúc sau....
-Bà tưởng tôi k hề nguy hiểm phải k? Bà tưởng tôi chỉ là 1 con nhỏ yếu đuối thôi phải k? Bà nghĩ rằng tôi k hề nguy hiểm như mọi ngườ nói và tôi dễ dàng bị bà hạ gục phải k? vậy thì bà nhầm to rồi, nãy giờ chẳng qua là tôi đang nhịn bà thôi. Tôi để bà ra đòn cho Kiệt sức rồi mới tấn công. Bây giờ mới là lúc tôi thanh toán với bà, nợ cũ lần nợ mới đều k thiếu 1 xu_Ngọc nói rồi bắt đầu ra đòn
Trái ngược với hình ảnh ban nãy, người chiếm ưu thế lại là Ngọc. Ngời đang tấn công giờ đây là Ngọc và người thủ thế hiện giờ là bà ta. Ngọc ra đòn nhanh và chuẩn xác, nhiều đòn đánh hiểm búa được tung ra, nguy hiểm tới độ có thể cướp đi mạng sống của người khác bất cứ lúc nào. Những đòn đánh được tung ra ngày càng nhiều, kĩ thuật k chê vào đâu được, Thậm chí có nhiều thế võ bà ta chưa từng thấy bao giờ. nhẹ nhàng, uyển chuyển, tưởng chừng như 1 vũ công điêu luyện đang nhảy múa nhưng lại nhắm tới những huyệt chí tử trên cơ thể khiến bà ta phải vất vả lắm mới giữ được bình tĩnh để k bị quay vào từng điều múa mê hoặc, để k dính phải những đòn đnáh giết người.
Hừ, tại sao...tại sao mày lại thể có được những chiêu thức võ công đó?_bà ta hỏi
-Nhà họ lâm là 1 dòng họ tuy k lớn nhưng đã nổi tiếng lâu đời ở trung Hoa. k phải vì là dòng tộc giàu có mà là vì ông tổ của dòng họ là 1 võ sư có tiếng ngày xưa. ông đã viết ra 1 cuốn sách gia truyền có ghi những chiêu thức võ công do mình sáng chế để truyền lại cho đời sau để thành quả của mình k bị mai mọt. Tuy nhiên, laọi võ công này k chỉ khó luyện tập àm còn cực kì nghuy hiểm nên chỉ những người có tấm lòng trong sáng và thực tài mới được sở hữu. Vì thế, mỗi thế hệ chỉ có 1 người được chọn, người đó đã được chọn lọc cẩn thận qua những màn thử thách khắt khe trong số rất nhiều ứng cửa viên của dòng họ. Và bây giờ, người đang nắm giữ nó là tôi-Ngọc nói
-Thì ra......suốt bao năm tao tìm kiếm nó, k ngờ nó lại ở trong tay mày. Được, vậy hôm nay tao nhất định phải giết mày, vừa bịt được đầu mối vừa có được cuốn bí kíp võ công trứ danh thiên hạ_Bà ta nói rồi lao vào tấn Ngọc như 1 con mãnh thú
Bà ta lại tiếp tục lao vào Ngọc và tấn công liên hồi. Ngọc tiếp chiêu, đỡ lấy từng đòn của bà ta. thi thoảng, vì 1 chút bất cẩn cô bị bà ta tấn công và xây xát nhẹ nhưng thay vào đó, những cước tấn công của Ngọc lại tới tấp lao vào bà ta. k hiểu sao lúc này, lửa thù hận trong người nó lại dâng trào tuột độ, hình ảnh mẹ nó nằm chết trên sàn nàh lạnh buốt, trong k gian tối mịt với mùi hơi đất tỏa lên lại hiện về, sống động hơn bất cứ lúc nào làm Ngọc càng trở nên lạnh lùng và mạnh mẽ.
1 lúc sau
-Hừ, tụi bay, ra giúp tao_Bà ta nói với ba mẹ của Trà và Trúc rồi ngã quỵ
-Vâng_cả 2 đồng thanh rồi lao vào tấn công Ngọc
Ngọc cảm nhận được sức khỏe của mình đang ngày càng yếu đi vì suốt đêm k ăn k ngủ cùng trận giao tranh vừa rồi với bà ta nhưng vẫn cố gắng cầm cự. Gã đàn ông vì bị Ngọc đả thương nên mối lo ngại k còn lớn nhưng mụ vợ của ông ta cũng là 1 vấn đề. Bà ta k phải là kẻ vừa, cũng là 1 kẻ thuộc băng nhóm tàn bạo hơn nữa lại là 1 cao thủ dùng độc. Ngọc phải vừa thủ thế để k trúng độc của mụ ta vừa tấn công gã chồng của mụ ấy. Điều đó lại càng làm sức khỏe Ngọc mau chóng yếu đi
-Kiệt à, ta nghĩ đã tới lúc con tới giúp con bé rồi_Ba Kiệt nói
-Vâng_kiệt nói, đôi mặt sáng lên như được toại nguyện. Đâu ai biết rằng, nãy giờ cậu rất nôn nóng, muốn chạy tới ngay để giúp Ngọc nhưng bị ba và ông cản lại vì chưa tới lúc
.
-Này, dùng độc khi đang giao tranh xem ra k được quân tử lắm đâu_Kiệt nói rồi túm lấy tay của bà khi bà ta đang định đưa bàn tay tẩm độc của mình tấn công Ngọc trong lúc cô đang mải đối phó với gã chồng của bà ta
-Hừ, mày .._Bà ta đau đớn vì cái siết tay của cậu, cố vùng vẫy thoát ra
-Cậu tới rồi à?_Ngọc hỏi
-Uk, mình phải tới để giúp cậu chứ. để mình xử bà này nhé. Giao cho cậu kẻ thương tích kia đấy, mình đánh hắn thì k được quân tử lắm_Kiệt nói rôid tấn công bà ta
Ngọc giờ đây như hổ thêm cánh khi có thêm sự trở giúp của Kiệt. Cô chỉ phải giao tranh với 1 kẻ thương tật, điều k quá khó khăn
Một lát sau, cả 2 vợ chồng nhà tên đó đều nằm bất động trên mặt đất. Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc thì..........
Trong khi Ngọc sơ ý, k thèm để ý đến xung quanh mà chỉ bước nhẹ tới chỗ 3 con người độc ác đã gây nên cái chết thảm thương cho mẹ mình thì ở phía sau, 3 con rắng độc lại đang lao đến với những con dao nhọn hoắt trên tay.
Con dao lao thẳng về phía Ngọc, k thương tiếc. nhưng thật may mắn, khi những con dao chỉ còn cách Ngọc vài cm thì ánh nắng mặt trời đã phản chiếu với mặt dao, sáng lóa. Ngọc nhận thấy được ánh sáng đó và cũng nhận ra ánh sáng đó phát ra từ đâu.Ngọc hơi hốt hoảng nhưng cái đầu nhạy bén và kinh nghiệm dày dặn khi giao đấu đã lấn át sự sợ hãi trong cô. Cô mau chóng lấy lại được bình tĩnh, khẽ nhún chân và bay lên không trung. Sau đó thì nhẹ nhàng đáp xuống phía sau lưng 3 con nhỏ.
-đánh lén người khắc hình như k phải là 1 hành động quang minh chính đại nhỉ?_Ngọc nói rồi túm lấy bả vai con Linh, bóp mạnh. Rồi móc túi, lấy ra 1 viên thuốc nhỏ cho vào miệng con nhóc
Sau đó, Ngọc Ngọc dùng tay phải túm lấy cánh tay đang cầm dao của trà rồi dùng tay trái đánh vào phần gân nơi khuỷu tay của cô ta làm con dao rơi xuống đất. Sau đó thì cho 1 trỏ vào lưng con nhỏ làm nó ngã phịh xuống nêndf đất đã xộc mùi máu tanh.
Cùng lúc đó, đôi chân Ngọc cũng chẳng chịu ngồi yên. Dùng 1 chân làm trụ, chân kia giơ lên cao, đá 1 lực đủ mạnh làm tê liệt cánh tay của Trúc và con dao văng ra xa. Được đà, Ngọc đá thẳng vào bụng con nhóc làm nó cũng chả khá khẩm gì hơn 2 con chị của mình. Sau đó , ngọc cho 2 con nhỏ uống 2 viên thuốc giống hệt như viên mà cô đã cho linh uống.
-Đó là kết thúc cho những kẻ dám đánh lén tôi_Ngọc nói rồi đứng dậy, nhìn vào 3 cơ thể đang nằm bất động dưới đất, ngừng thở
-Mày...mày đã làm gì con gái tao?_Bà ta nói (mẹ linh)
-Bà cứ tới mà xem. Tôi chỉ cho tụi nó vài liều thuốc độc thôi mà. Yên tâm đi, đúng loại mà các người đã cho mẹ tôi uống ấy_Ngọc nói rồi nở nụ cười nửa miệng, ánh mắt sắc lẻm, có phần khoái chí
-Mày...mày..._gả đàn ông nói rồi cả 3 cố trường về phía 3 con con rắn độc
Cả ba ôm lấy thi thể của con gái mình, lạnh ngắt và ngừng thở. Khuôn mặt trắng bệt, k còn 1 giọt máu hay sức sống. Rồi 3 con người độc ác ấy khóc, những giọt nước mắt tuôn ra từ khóe mắt của 3 con người độc ác phạm đầy tội lỗi nhưng là những giọt nước mắt chân thành. Người ta vẫn thường nói:"hổ dữ k ăn thịt con", quả đúng vậy. Bây giờ họ khóc như mưa khóc, khóc như Ngọc khi nhìn thấy mẹ nằm bất động trên nền đất lạnh. Họ nhìn Ngọc, thù hận có, ân hận cũng có nhưng chẳng làm được gì.
-Linh ơi, mẹ xin lỗi. tại mẹ, tại mẹ mà con mới ra nông nỗi này, mẹ xin lỗi|_bà ta ôm lấy thi thể con, khóc
-hu hu hu.....giá như...giá như chúng ta không thâm lam tiền bạc...không làm những điều tội lỗi ấy thì giờ đây tụi nó đâu thế này_bà mẹ của Trúc và Trà khóc lóc chả kém gì mẹ Linh
-Đáng lí ra chúng ta nên cầu xin con bé tha thứ thay vì quyết giết chết bằng được nó. Đây đúng là sự trừng phạt của ông trời_gả ta cũng vậy, k kìm được nước mắt
mọi người nhìn vào thảm cảnh trước mặt. Tuy đây cũng là 1 kết thúc, 1 quả báo xứng đáng của ông chơi nhưng thật sự ai cũng muốn khóc. Ngọc nhìn vào, khuôn mặt k hề hả hê mà ngược lại còn rất buồn và khóe mắt xuất hiện những giọt lệ
-Sao? Bây giờ thì mấy người thấy thế nào? Vui chứ? Bây giờ thì mấy người đã biết thế nào là cảm giác đau khổ khi mất đi những người quan trọng nhất của mình chưa? Bây giờ thì mấy người đã hiểu được cảm giác oán hận năm cưa của tôi nhưng bất lực k làm được gì chưa? Tất cả đều do mấy người chuốc lấy thôi_Ngọc nói, khuôn mặt ngước lên nhìn trời như để ngăn cho dòng lệ trào ra
-........._3 cả đều im lặng, không nói được gì bởi những điều Ngọc nói là quá đúng
-Sao? Bây giờ xử xong mấy con nhỏ đó rồi........tôi giết luôn mấy người nhé_Ngọc nói rồi nhặt con dao dưới đất lên, tiến về phía họ
Câu nói đó của ngọc k chỉ làm 3 con người độc ắc kia mà tất cả mọi người giật mình. Họ k tin Ngọc tàn nhẫn như vậy nhưng sự thật vẫn là sự thật. họ k thể ngăn cản Ngọc vì tối qua họ đã hứa với Ngọc rằng:"dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra vào ngày mai, dù cho Ngọc làm gì, họ sẽ k cản"
-Cô muốn giết thì cứ giết đi. Chúng tôi nợ cô mà_mẹ linh nói, thái độ gờ đây k còn như trước nữa
-Cô cứ giết đi. tôi cũng k muốn sống nữa, hãy cho tôi đi theo bọn nó_gã đó nói
-Được, vậy tôi cho các người toại nguyện_Ngọc nối rồi vung dao lên. Con dao từ trên cao lại lao xuống, ngọt lịm chém vào không gian rồi 1 tiếng động vang lên. con dao đã đâm vào thứ gì đó
Không gian xào xạc tiếng gió và lá rơi. mọi người k ai dám nhìn, nhắm mắt lại, chờ tiếng kêu của 1 ai đó và mùi máu tanh. nhưng thật lạ, im lìm. mọi người mở mắt ra, 3 con người độc ác vẫn còn đó. con dao đã k đám vào họ mà ghim vào mặt đất. Ngọc đã k thể ra tay.
- Tôi sẽ k giết các người. điều đó chỉ làm cho bàn tay tôi vấy bẩn mà thôi. Tôi sẽ để pháp luật xử tội, sẽ để các người ngày ngày gặm nhấm nỗi đau trong nhà lao_nGọc nói rồi bước đi. bước về phía mọi người
.
-Đây là toàn bộ bằng chứng phạm tội của bọn họ mà cháu đã tìm được trong 5 năm qua, xin ông hãy giữ lấy và nộp cho tòa án để xét xử_ngọc nói
-Ta biết rồi_ông Kiệt gật đầu, nhận lấy tập hồ sơ
Ngọc sau khi đã trao tập hồ sơ quý báu cho ông Kiệt thì quay lại phía 3 con người độc ác như đã hối lỗi kia
-tôi k độc ác và tàn nhẫn như mấy người. tôi k đủ can đảm và nhẫn tâm để cướp đi người quan trọng của ai đó. 3 con nhỏ đó chưa chết đâu. Tôi chỉ cho bọn họ uống vài liều thuốc mê nhưng ngăn chặn tim đập và hơi thở thôi. đây là thuốc giải, hãy cho họ uống. Các người đừng cảm ơn tôi, tôi k bao dung đến thế đâu. Các người vẫn sẽ ngồi tù, nhưng 3 đứa con của các người cô tôi sẽ nuối giúp. Các người yên tâm, trịa trẻ mồ côi của cô tôi sẽ đón nhận chúng_Ngọc nói
-Như vậy cũng được, dù sao chúng tôi cũng k đủ can đảm để đối mặt với dư luận_Mẹ Trà và Trúc nói
Ngọc thấy mọi chuyện đã êm xuôi thì đi về phía vực thảm, lặng lẽ và âm thâm.
-Tạm biệt mọi người, cháu đi đây_Ngọc nói
-Ngọc! khoan đã! Ý cháu là sao?_ba Vũ nói
-Cháu đi gặp mẹ cháu đây, cháu trở về với bà đây. cháu xa bà quá lâu rồi, cháu nhớ bà ấy lắm. bây giờ thù cháu cũng đã trả, cháu nghĩ đã tới lúc mình đi rồi_Ngọc nói rồi cười nhẹ, nụ cừoi đẹp nhưng thật buồn và nhợt nhạt
-Ngọc, khoan đã. Cậu định bỏ mìn sao?_Kiệt hét lên
-Xin lỗi và tạm biệt_Ngọc nhìn kiệt, 1 giọt lệ rơi, giọt lệ mà theo Ngọc là giọt lệ cuối cùng. Kiệt là mối bận tâm lớn nhất, là người níu kéo Ngọc ở lại với trần gian. Ngọc sợ mình sẽ k thể nào về với mẹ chỉ vì Kiệt. Cô xin lỗi vì biết Kiệt sẽ rất khổ đau và mình là người tàn nhận. nhưng biết làm sao được......cô đã quyết định rồi
Ngọc sau khi nói dứt câu đã nhảy xuống bờ vực
-Ngọc!_Mọi ngừoi kêu lên thảm thiết, chạy về phía Ngọc nhưng đã k kịp nữa rồi
kiệt chạy tới, nhanh hết mức có thể nhưng k kịp nữa rồi, Ngọc đã mất hút dưới vực sâu. Kiệt nhìn xuống dưới, bỗng thấy mình thật tệ, bỗng thấy mình bất lực làm sao. Kiệt bỗng thấy thế gian này như sụp đỗ và cậu k muốn sống nữa. Cậu k thể sống thiếu Ngọc, Ngọc là nguồn sống của cậu, cậu k thể xa ngọc, và giờ đây, cậu muốn nhảy xuống đó, đi theo Ngọc vè với thế giới bên kia.
Cậu lao về phía vực thẳm, lí trí đã bị lu mờ. Mọi người thấy Kiệt có ý nghĩ quyên sinh liền chạy tới can ngăn. Ai cũng biết Kiệt yêu Ngọc nhưng k ai muốn mất đi thêm 1 người nào nữa. Tất cả mọi người nhìn Kiệt, rồi nhìn xuống vực sâu, k kìm được nước mắt. Ngọc thật đáng thương.
Nhưng có lẽ số phận của mọi người k phải do họ quyết định mà là do ông trời. Trong lúc con người đang tuyệt vọng nhất vẫn có thể có phép màu xảy ra dù rằng đây là thực tại.
Từ dưới đáy vực sâu tăm tối, 1 ánh hào quang sáng rọi chiếu lên như làm bừng tỉnh k gian u uất. Dường như trong ánh hào quang đó, có 1 con người thoát ẩn thoắt hiện. Rồi bằng 1 động tác thật nhẹ nhàng vầng hoàng quang đó đáp xuống trước mặt mọi người. Trong thâm tâm ai cũng đều dâng lên 1 cảm giác thân thuộc khó tả. Dường như ánh hào quang đó đã hút hết tất cả ánh sáng của mặt trời dành cho nơi đây. Khi ánh sáng đó tan dần cũng là lúc k gian như bừng tỉnh. Nhưng tia sáng vẫn bám xung quanh con người đấy nhưng dịu dàng hơn khiến mọi người có thể nhìn rõ được khuôn mặt của người đó.
Người đó trên tay đang ẵm Ngọc, nhẹ nhàng và dịu dàng như đang ẵm 1 báu vật của trần gian. Người đó khác hẳn mọi người xung quanh, có cái gì đó hư hư ảo ảo, vừa thật vừa mơ. Người phụ nữ đó khác trên mình bộ váy trắng với những đường nét đơn giản nhưng thật tinh tế làm nổi bật lên mái tóc dài đen óng. Người phụ nữ đó càng làm mọi người bất ngờ hơn khi có khuôn mặt giống hệt Ngọc nhưng đôi mắt lại k toát lên vẻ trầm buồn mà thánh thiện rạng rỡ
Phải, người đó là mẹ Ngọc
-Tuyết, là cậu sao?_mẹ Trinh ngỡ ngàng
-là cậu phải k? Trời ơi, đây là sự thật sao?_mẹ Kiệt vui mừng nhưng cũng ngỡ ngàng k kém gì mẹ Trinh
-Là mình đây. Các cậu vẫn khỏe chứ?_Mẹ Ngọc nói rồi nở 1 nụ cười thánh thiện
-chị ơi, chị đã về rồi sao? em nhớ chị quá. Nhưng sao.........chị lại có đôi cánh?_cô lê hỏi
-um, bây giờ chị k còn là người của trần thế nữa mà là người thượng cõi. Chị k thể về đây thường xuyên được. hôm nayNgocj đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết nên mình với về đây, sau này chắc có lẽ mình sẽ k về nữa_mẹ Ngọc nói, đôi mắt nhìn ngọc, tràn đầy yêu thương nhưng thoáng buồn
Cùng lúc đó, Ngọc tỉnh dậy. Đôi mắt mơ màng nhìn mọi vật xung quanh, trong đầu thầm nghĩ:"mình chưa chết sao? Hay đây là thế giới mà mẹ đang sống?". Chợt, cô cảm nhận được ai đó đang nhìn mình thật dịu dàng, cảm nhận được hơi ấm thân thương từ cơ thể ai đó tỏa ra.hơi ấm đó, hơi ấm mà Ngọc luôn mong nhớ và thèm muốn trong suốt 5 năm qua.
-Mẹ.......mẹ .....là mẹ sao?_Ngọc hỏi
-um, mẹ đâu, con gái ngoan của mẹ_mẹ Ngọc nói
-Con nhớ mẹ quá, sao mẹ k về với con?_Ngọc hỏi
-Mẹ k thể, con gái à. Mẹ k thể ở đây được. Ở đây là nhân gian, là thế với mà mẹ đã từ bỏ 5 năm rồi. Bây giờ, thế giới của mẹ là ở trên kia_Mẹ ngọc nói và chỉ tay lên trời
-Mẹ....mẹ à...vậy mẹ k thể sống với con được sao? Vậy tại sao mẹ lại k để con lên đó ở cùng mẹ? Mẹ cũng nhớ con mà, phải k?_Ngọc hỏi trong hoảng loạn
-Um, mẹ nhớ con nhưng mẹ k thể để con lên đó được. Con khờ quá, con gái à. Con còn phải tận hưởng cuộc sống tươi đẹp nơi trần gian này chứ? Ở đây còn rất nhiều người thương con mà_Mẹ Ngọc nói
-Nhưng con cần có mẹ. Con cần mẹ. con k còn ai để dựa dẫm ngoài mẹ cả, mẹ cho con theo đi_Ngọc nói, đôi mắt giờ đã nhòe lệ
-chẳng phải con còn có ba sao?_bà khẽ vuốt mái tóc đen của ngọc, nói
-K! con k cần ông ấy, con k cần người cha đã bỏ con, bỏ mẹ_Ngọc lắc đầu, nói
-Thôi nào con gái. Mẹ đã dạy con những gì, con còn nhớ chứ?_mẹ ngọc nói
-Hãy khóc khi nào mình muốn khóc nhưng đừng để những giọt nước mắt đó làm cho mình yếu mềm. Phải dùng những giọt nước mắt đó làm động lực để trở nên mạnh mẽ hơn. đừng quan tâm tới những lời mọi người nói, họ nói xấu mình chẳng qua chỉ là họ chưa hiểu hết về mình mà thôi. Khi đó, phải dùng tấm lòng và sự chân thành của mình để chứng mình cho họ hiểu mình k giống như những gì họ nói. Là con người thì phải có lòng bao dung, phải biết tha thứ cho những ai đã hối lỗi, k được để thù hận kéo dài ảnh hưởng tới đời sau_Ngọc nói
-Con ngoan lắm, vẫn nhớ những gì mẹ dạy. Vậy tại sao con k thể tha thứ cho ba?_Mẹ ngọc nhẹ nhàng nói
-Nhưng ......_Ngọc k biết phải nói gì
-Ba con đã hối lỗi rồi, con hãy tha thứ cho ông ấy đi. Bây giờ, ông ấy đang rất cần con_mẹ Ngọc nói
-Tại sao.......tại sao mẹ lại tha thứ cho ông ấy trong khi ông ấy đã gây ra nhiều tội lỗi với mẹ như vậy?_Ngọc nỏi, mặt cúi xuống
-vị mẹ yêu ông ấy, 1 tình yêu trong dáng k hề vụ lợi, 1 tình yêu mà dù cho bất cứ chuyện gì nó cũng k hề phai nhạt. con hiểu chứ? ông ấy đã hối hận rồi, con hãy tới thăm ông ấy đi. Thôi, ẹ phải đi đây_Mẹ Ngọc nói rồi đứng dậy, k quên hôn nhẹ lên gò má của Ngọc
-khoan đã! _bỗng có tiếng nói phát ra từ phía sau
-....._mẹ ngọc qauy lại
-Cô k hận chúng tôi sao?_mẹ linh nói
-Tất nhiên là có, cô đã cướp mất chồng tôi, cướp đi cuộc sống của tôi để con gái tôi phải bơ vơ chịu khổ, tất nhiên tôi hận. nhưng thù hận k hề làm con người ta hạnh phúc nên tôi nghĩ mình nên tha thứ cho các người_Mẹ Ngọc nói
-Cảm ơn cô_mẹ linh cúi mặt, nói lời chân thành nhất có thể
-Thôi, tôi đi đây. các cậu ở lại mạnh khỏe nhé, hãy chăm sóc con bé giúp mình nhé. Ngọc, con hãy nhớ những gì mẹ nói. Mẹ mong, vào ngày này năm sau, khi con tới đây, mẹ sẽ sẽ thấy khuôn mặt vui cười của con thay vì những giọt nước mắt thế này. _Mẹ Ngọc nói rồi gạt những giọt nước mắt đang đọng trên má Ngọc. Rồi quay sang Kiệt, nói nhỏ_Bác hi vọng cháu sẽ đem lại hạnh phúc cho còn bé.hi vọng vào ngày này năm sau, con bé sẽ tới đây cùng cháu. Thôi, tạm biệt, tôi đi đây. Ở trên đó, tôi sẽ cầu nguyện cho mọi người được hạnh phúc_Mẹ Ngọc nói rồi biến mất trong ánh sáng mặt trời
-Mẹ! Mẹ đừng bỏ con! Mẹ_Ngọc hét lên rồi hoảng loạn nhặt những sợi lông vũ rơi trên đất từ đôi cánh của mẹ_K, k phải mơ, mẹ k thể đi được, nhưng sợi lông vũ còn đây cơ mà_Ngọc ôm những sợi lông vào lòng nhưng rồi những sợi lông vũ chợt biến mất trong k trung. ngọc ngước lên trời, hình ảnh mẹ với nụ cười rạng rỡ thấp thoáng trong mây rồi mất dạng_Mẹ!_Ngọc hét lên rồi ngất lịm
Ngọc ngã xuống, khuôn mặt trnagws bệt lộ rõ vẻ mệt mỏi và tiều tụy. Mọi người liền đưa cô vào bệnh viện để hồi sức
chiều hôm đó, Ngọc tỉnh dậy..........
-ư ư_Ngọc khẽ nhăn trán rồi mở mắt, đầu cô đau như búa bổ, cả thân hình nặng trĩu như k còn sức sống
Ngọc đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng rộng và trống trải được phủ 1 màu trắng xóa. ngọc thích màu trắng nhưng giờ đây bỗng cô thấy thật sợ nó, cô có cảm giác nó tang tóc và lạnh lẽo chứ k trong sáng và tinh khiết như trước đây. Căn phòng k 1 bóng người, k tiếng nói chuyện, chỉ có mình cô thôi. Chợt, cô nhìn xuống chân của mình, cô thấy có 1 người con trai đang nằm ngủ, đầu gối lên thành giường. không thể nhìn thấy được khuônmawtj của người con trai đó, chỉ thấy mái tóc màu hạt dẻ ánh lên nhưng tia nắng ấm áp. Ngọc k cần suy nghĩ lâu cũng biết đó là Kiệt. Lúc nào cũng vậy, lúc nào khi cô tỉnh dậy Kiệt cũng là người đầu tiên cô nhìn thấy. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt nhẹ vài sợi tóc rối trên đầu Kiệt, đôi bàn tay khẽ chạm vào mái tóc mềm mại rồi vội buông ra thật nhanh. Có cảm giác như đôi bàn tay đó vừa muốn chạm vào vừa muốn rời xa. Dường như đôi bàn tay đó đang đứng giữa 2 sự lựa chọn, giữa 2 con đường, 2 con đường dẫn tới 2 tương lai khác nhau.
Cảm thấy được có gì đó rất ấm áp và mềm mại chạm nhẹ vào tóc mình, dù chỉ trong giây lát, Kiệt tỉnh dậy sau giấc ngủ chóng vánh
-Cậu tỉnh rồi à?_Kiệt mừng rỡ
-um_Ngọc khẽ gật đầu
-Cậu cảm thấy khỏe hơn chưa? _Kiệt hỏi
-cảm ơn cậu, mình khỏe hơn rồi_Ngọc nhẹ cười, nụ cười thật gượng ép
-mình đi gọi mọi người nhé. Mình phải gọi bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe cho cậu, trông cậu còn yếu lắm_Kiệt nói rồi chạy ra ngoài
1 lát sau
Bác sĩ bước vào, khám sức khỏe cho Ngọc. ông nói Ngọc k sao nhưng cần phải nghĩ ngơi thêm
mọi người yên tâm được phần nào khi thấy Ngọc đã chịu nói chuyện.
-Cháu thấy sao? Đỡ hơn rồi chứ?_mẹ Kiệt ân cần hỏi
-Vâng ạ, cháu khỏe rồi_Ngọc nói
-dù vậy cháu vẫn phải cố nghỉ ngơi nhé. Cháu chưa khỏi hẳn đâu_ba Vũ nói
-vâng, cháu biết rồi. Cháu đã từng thấy cô chú hồi còn trẻ trong album ảnh nhà cháu nhưng cháu thật k ngờ Kiệt, Trinh, Phong, Vũ, phương là con của các bác. chỉ khi trở thành bạn cháu mới biết_Ngọc nói
-Vậy sao cháu k tới gặp bọn ta?_Mẹ Trinh hỏi
-vì.......cháu k muốn ông ấy biết tới sự tồn tại của cháu , cháu muốn ông ấy nghĩ cháu đã chết rồi_Ngọc nói
-Con bé ngốc này. Ba cháu đã lo lắng tới chừng nào, cháu biết k?_mẹ Phong ôm Ngọc rồi nói_cháu làm ta nhơ tới Tuyết vì cháu thật sự quá giống mẹ cháu, người bạn thân của bọn ta
-Vâng, cháu biết mà. Nhiều lúc cháu còn giật mình khi nhìn thấy cháu trong gương, cháu cứ ngỡ mẹ trở về, vậy mà.........._Ngọc nói rồi thở dài
-Cháu thật là. Quên những gì mẹ cháu đã nói rồi sao? Ở đây cháu vẫn còn có bọn ta mà_ông Kiệt nói
-Vâng, cháu cảm ơn mọi người_Ngọc cười, nhẹ thôi, tưởng chừng như đôi môi k hề chuyển động, chỉ nhích lên chừng vài mm
-Vậy....cháu có thể kể cho bọn ta nghe về những gì cháu phải trải qua trong suốt thời gian qua k?_ba kiệt hỏi
-Kìa ba, Ngọc đang còn yếu mà, sao ba lại........._Kiệt cản
-K sao đâu, mình khỏe rồi. Các bác cứ ngồi xuống đi, cả các cậu nữa, mình sẽ kể_Ngọc nói
Mọi người ngồi xuống dãy ghế cạnh giường( đây là phòng vip)
-Sao cậu còn k ngồi?_Ngọc hỏi khi thấy Kiệt vẫn đứng
-à thì....hết chỗ rồi_Kiệt nói rồi gãi đâu. Quả thật mọi người đã ngồi hết chỗ mất rồi
-vậy thì ngồi xuống đây đi_Ngọc nói rồi nhích sang bên cạnh 1 chút, chừa chỗ cho Kiệt
Ngọc bắt đầu vào câu chuyện.
-Chắc mọi người cũng biết lí do tại sao mẹ con cháu lại bỏ đi rồi phải k ạ?_Ngọc hỏi
-um....bọn ta biết. Vì ba con nghi ngờ mẹ con có quan hệ mờ ám với 1 người đàn ông nhưng thật ra lại k phải vậy. Tất cả chỉ là kế hoạch của mẹ Linh nhằm tống cổ mẹ con cháu ra khỏi nhà để mình được vào nhà họ lâm thôi._ba phong nói
-Nhưng lúc đó Khải lại quá mù quáng, lòng ghen tuông đã làm cho lí trí bị lu mờ. Cậu đã k còn còn đủ tỉnh táo để biết đâu là thật, đâu là giả tạo. Và trong lúc nóng giận, cậu ấy đã yêu cầu mẹ cháu kí giấy li hôn đã có sẵn chữ kí của cậu ấy_ba Phương nói
-Nhưng tại sao mẹ Ngọc lại k giải thích cho bác ấy hiểu ạ?_Trinh hỏi
-k thể giải thích được vì càng giải thích thì lại càng chứng tỏ mình như vậy mà thôi. Với lại trong lúc ông ấy đang nóng giận thì có bao giờ chịu nghe ai đâu_Ngọc nói
-Đúng là cậu ta nóng tính thật. Bây giờ vẫn vậy dù là ông chủ của 1 chuỗi nhà hàng khách sạn, cái tính đó vẫn thế_Ba vũ lắc đầu.(mấy ông này hay đi nhậu với nhau nên cái gì cũng biết)
"vậy thì hoàn toàn khác với Ngọc, lạnh như tảng băng trôi"_suy nghĩ của Kiệt, Trinh, Phong, Vũ, Phương
-Cháu kể tiếp đi_mẹ Phương nói
-vâng. Vì quá buồn và thất vọng nên mẹ cháu đã kí vào đơn li hôn mà k đòi hỏi được chia bất cứ phần tài sản nào. Mẹ cháu đã ra đi trong đêm tối, lặng lẽ và âm thầm. Lúc đó cháu cảm thấy thật thất vọng vì ông ta, ông ta xây lên trong cháu 1 thế giới với tình yêu màu hồng rồi cũng chính ông lại là người phá vỡ tất cả. 1 con người nhẫn tâm như thế, cháu thật sự k cần. vì vậy cháu đã quyết định đi theo mẹ mặc dù cháu biết quãng thời gian kế tiếp sẽ thật khó khăn cho cả 2 mẹ con cháu._ngọc nói rồi im lặng 1 lát_Mẹ cháu đi k mang theo bất cứ tài sản gì, chỉ mang 1 vài bộ quần áo mà thôi. Trong người 2 mẹ con cháu lúc đó thật sự k còn gì quí giá. cũng may trong tài khoản ngân hàng mà mẹ tích lũy hồi chưa có chồng vẫn còn 1 ít tiền, cộng với tiền người ta trả cho mẹ khi mẹ làm khách mời biểu diễn piano cho 1 sự kiện, 2 mẹ con cháu tới Việt Nam. Số tiền đó của mẹ đủ để mua 1 căn nhà nhỏ, chính là căn nhà mà cháu đang sống bây giờ. vì cháu thích đàn và mẹ cũng thế nên mẹ đã dùng số tiền còn lại để mua 1 cây đàn piano. cũng chính vì thế mà số tiền trong tài khoản của mẹ còn lại k bao nhiều, mẹ cháu phải đi làm thuê. Trước giờ mẹ cháu chưa bao giờ phải làm công việc nặng nhọc mà giờ lại phải đi làm thuê để có tiền nuôi cháu ăn học nên bà ngày càng gầy gò và yếu đi trông thấy.
-Vậy có nghĩa là mẹ cháu mất do kiệt sức sao?_mẹ Vũ hỏi
-k ạ. có lẽ mẹ cháu sẽ k ra đi sớm như vậy nếu k có bà ta. mẹ cháu đã chấp nhận ra đi, nhường vị trí đại phu nhân cho bà ta mà k đòi bất cứ quyền lợi gì, bà chỉ muốn sống bình yên bên cháu àm thôi. Vậy mà bà ta lại nói:"Diệt cỏ phải diệt tận gốc" rồi sai người tới nhà cháu, bỏ thuốc độc vào nước rồi bắt ép mẹ cháu phải uống. Mẹ cháu đã yếu, lại trúng độc nên k thể qua khỏi.Lúc đó cháu k có ở nhà nên mới thoát được. lúc cháu về thì đã thấy mẹ nằm bất động rồi. trong lúc hấp hối mẹ đã bảo cháu đi tìm ông ấy, mọi chuyện sau đó thế nào thì mọi người biết rồi đấy. nhờ có hàng xóm giúp đỡ, cháu tổ chức 1 tang lễ đơn giản cho mẹ, k người thân, k bạn bè_Ngọc nói
-vậy chứ lúc đó cô Lê đâu?_mạ Phong hỏi
-Lúc đó em vẫn chưa biết chuyện chị em và anh rể li hôn, lại càng k biết chuyện 2 mẹ con chị ấy về Việt Nam_cô lê nói
-Vậy làm sao em gặp được con bé?_mẹ Kiệt hỏi
-Bà ta k chỉ muốn giết chết mẹ cháu mà cả cháu nữa. hôm đó, cháu đang đi học về thì bị 1 đám người bắt cóc đưa tới 1 nhà kho bỏ hoang, họ đã đánh đập cháu cháu rất nhiều. sau đó, theo lệnh của bà ta, họ rất rơm xung quanh căn nhà và rưới dầu lên và châm lửa. Cháu rất sợ, cháu đã cố vùng vẫy rất nhiều. Thật may mắn rằng cháu đã thoát được ra ngoài. Nhưng để bà ta nghĩ rằng cháu đã chết, cháu đã cởi bỏ chiếc áo khoác dính đầy máu của mình và để lại đó. Trong lúc chạy trốn, cháu đã bị em bà ta phát hiện nhưng thật may rằng vì sợ bị chị đánh nên ông ta đã k nói. Vì thế cháu mới sống yên ổn được cho tới ngày hôm nay
-Vậy làm sao cháu gặp được cô lê?_mẹ Phương hỏi
-Vì bị thương nặng nên cháu đã k thể chạy được xa. Sau khi băng qua cánh rừng, cháu k còn đủ sức để đi nữa và ngất lịm. Vừa lúc đó, cô lê đi ngang qua, thấy có trẻ con bị bỏ rơi nên lại xem thử và nhận ra cháu nên đưa cháu đi bệnh viện cấp cứu. Sau khi xuất viện, cháu về ở với cô ấy ở trại trẻ mồ côi. Trong khi đó, vì muốn chắc chắn rằng cháu đã k còn tồn tại trên thế gian, bà ta đã cho người tới theo dõi căn nhà của mẹ con cháu trong 1 thời gian. Cô lê biết vậy nên đã thuê người tới ở đó giống như chủ nhân mới của căn nhà trong vòng nửa năm.Bà ta thấy mọi chuyện yên bình thì cứ nghĩ rằng cháu đã chết. Sau khi bà ta k còn nghi ngờ nữa, cháu đã dọn về ở đó cho tới bây giờ_Ngọc kể
-Vậy tại sao cuốn bí kíp võ công lại nằm tron tay cháu? Chẳng phải trước giờ, nhà họ lâm chỉ giao bí kíp võ công cho đàn ông thôi sao?_ba vũ hỏi
-Vâng, đúng là cuốn bí kíp võ công nhà họ lâm theo phong tục vốn là truyền cho nam nhân. Vào đời ông ta(ý nói ba ngọc) chỉ có duy nhất 1 mình ông ta là con trai trong dòng họ nên tất nhiên cuốn bí kíp sẽ được trao cho ông ấy nhưng ông nội cháu đã k làm vậy. Vì ông ta tuy có sức khỏe nhưng tính tình lại quá nóng vội hấp tấp nên e rằng sẽ k đủ kiên nhẫn để học được môn võ công khó luyện này. Vào năm cháu lên 8, ông trở bệnh nặng và qua đời. Trước khi mất, ông đã gặp riêng cháu và đưa cho cháu cuôn bí kíp. Ông nói cháu phải cất kĩ vì có ngày sẽ cần tới. Có lẽ ông đã đoán trước được trong tương lại cháu sẽ gặp nguy hiểm nên đã bất chấp tục lệ ngàn đời xưa, bất chấp cháu là nữ nhi, giao cuốn bí kíp cho cháu. ông nói cháu nhất định sẽ làm được và đây là bí mật của riêng chấu vào ông. Sau khi trở về nhà cháu mới nhận ra rằng mình quá yếu đuối và nếu muốn sống thì phải dẹp bỏ nó vì nó sẽ chị là lưỡi dao giết chết cháu. Cháu luôn nghĩ"mình phải sống, phải mạnh mẽ, k thể đẻ phụ lòng mong mỏi của ông và mẹ". Vì vậy cháu đã luyện tập võ công dù rằng rất khó khăn_ngọc nói
-Thì ra vì thế nên giờ người nhà họ lâm k còn biết cuốn bí kíp đó ở đâu_Ba Phương nói
-Tội nghiệp cháu tôi_Mẹ Kiệt rơm rớm nước mắt, ôm Ngọc vào lòng như ôm đứa con thở dại
-Thưa cô chủ, cô đã khỏe chưa ạ?_ông quản gia từ ngoài bước vào
-Vâng, cháu khỏe rồi_Ngọc đáp
-Nhưng dù sao cô chủ cũng phải nghỉ ngơi thêm_ông quan gia nói, đôi mắt ấm áp
-cháu khỏe rồi mà. Bây giờ cháu muốn đi thăm mộ mẹ_Ngọc nói
-Thăm mộ? ngay bây giờ sao?_ông kiệt hỏi
-Vâng, chẳng phải hôm trước mọi người cũng chưa kịp thăm mộ bà sao?Bây giờ cháu muốn đưa mọi người tới cho me đỡ buồn_Ngọc nói
-Thôi được rồi, già sẽ đi chuẩn bị xe. nhưng có 1 nơi già và ông chủ rất muốn cô chủ tới_ông quản gia nói, đôi mắt chân thành và ấm áp
-Vâng, cháu sẽ tới nhưng k phải vì ông ta mà vì bác đấy nhé_Ngọc nói rồi bước chân xuống giường
chiếc limo bắt đầu lăn bánh