• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bỏ đũa xuống: "Cậu không tin tớ."

"Làm gì có." Bách Thanh nhét đôi đũa vào tay Tô Sầm Sầm, nhưng hai giây sau lại bị cô ném đi: "Cậu gầy như thế, phải ăn nhiều lên mới được."

Tô Sầm Sầm: "Tớ cảm thấy bị tổn thương."

Không biết rằng con gái ghét nhất là bị nói về cân nặng hay sao!

Tuy Bách Thanh không chê cô béo, nhưng bị nói là ăn nhiều thì cũng không khác gì mấy!

Đây là xúc phạm một cách trần trụi!

Cô yên lặng kéo chăn, muốn chui cả người vào trong đó.

Nhưng mới kéo được một nửa đã bị Bách Thanh ngăn lại.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng của nam sinh nắm lấy một góc chăn, hơi dùng lực một chút đã làm cản trở động tác của cô.

Kéo thế nào cũng không được.

Bách Thanh gắp một con tôm nõn lên: "Há miệng ra nào."

Theo bản năng, Tô Sầm Sầm cũng làm theo.

Chờ đến lúc cô phản ứng lại thì Bách Thanh đã đút cho cô được vài thìa.

Lỗ tai Tô Sầm Sầm dần nóng lên, muốn cướp lại đũa tự mình ăn, nhưng Bách Thanh lại hỏi cô: "Làm gì vậy?"

Làm gì?

Cậu còn hỏi là làm gì ư?

Tớ còn chưa hỏi cậu vì sao lại đút cho người khác ăn thuận tay như thế đấy!

Không khí ngưng đọng, bốn phía yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Dường như Bách Thanh ý thức được gì đó, hơi mím môi muốn rút tay lại. Cùng lúc đó, cánh cửa bị một người mạnh bạo đẩy ra.

Tần Thân thở hồng hộc: "Cậu sống lỗi quá đấy Bách Thanh, bắt tớ đi mua cơm cho cậu, còn bản thân thì ở đây..." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK