Chờ cho bọn họ đã đi xa, Bạch Tâm Nhị lúc này mới dám hít thở bình thường, lập tức từ sau khối đá bước ra .
Sau khi đi ra, nàng như cũ vỗ bộ ngực, kinh hồn chưa định, không thể tưởng được Duệ đế này cũng rất tình thú, hơn nửa đêm chạy đến hồ nước không có ai để tắm rửa, thật khiến nàng mở rộng tầm mắt, cũng thiếu chút nàng đã đánh mất tánh mạng.
Nâng mắt lên, Bạch Tâm Nhị tựa hồ nhìn thấy một chùm tia sáng trong suốt phát ra từ trên mặt đất, bằng vào bản năng, nàng nhanh chóng nhìn lại, chỉ thấy trên một chiếc lá khô, là một chuỗi chuông ngọc đang yên lặng nằm im .
Hắn đánh rơi đồ, thế nhưng hắn lại không biết.
Xuất phát từ tò mò, Bạch Tâm Nhị nhìn quanh bốn phía không thấy ai, chậm rãi đem vòng tay nhặt lên.
Chiếc vòng này được làm từ nhiều viên trân châu tạo thành ở giữa có gắn viên trân châu to bằng ngón tay cái, xung quanh còn gắn thêm nhiều viên kim cương và chuông kết màu đỏ, nhất là viên trân châu ở giữa kia, nhìn qua không giống trân châu, bởi vì nó tựa hồ vô sắc trong suốt, lại phát ra ánh sáng như mặt trăng, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng huỳnh quang, giống như viên long châu dưới biển sâu phát ra ánh sáng ngọc trong suốt.
Tuy rằng vòng tay này là của Duệ Huyền Đình gì đó, bất quá nàng nhặt được, thử mang một chút chắc là không ai biết đi ?
Nghĩ vậy, Bạch Tâm Nhị đem vòng tay từ từ đeo vào cổ tay phải, nhẹ nhàng giương tay lên, chuông liền phát ra âm thanh dễ nghe, sau khi thưởng thức xong, nàng đang muốn đem vòng tay tháo xuống, lại phát hiện làm như thế nào cũng không tháo ra được, chiếc vòng kia như chết ở trên cổ tay nàng, chết sống không nghe lời.
“Sao lại thế này?” Bạch Tâm Nhị nghi hoặc phủ phủ chuông, có thể đeo vào, thế nhưng lại không tháo ra được, đây rốt cuộc là cái vòng quỷ gì.
Không thể nào?
Nếu thật sự không tháo ra, để cho Duệ đế tàn bạo lãnh khốc kia phát hiện, hắn có thể làm thịt nàng hay không ?
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, vòng tay này đeo lên trên tay nàng lại không tháo ra được, nàng cũng không tin tưởng chuyện nàng cùng chiếc vòng này có duyên, đầu năm nay, nắm đấm to cứng mới là đạo lí, cái gì mà duyên phận, tất cả đều là mây bay.
Mang theo một loại tâm tình nguyền rủa bất đắc dĩ, Bạch Tâm Nhị dùng tay áo che đi vòng tay, chạy đến gần đó tìm được ngựa, rối rắm giục ngựa rời đi.
Một hồi đến Dực vương phủ, Bạch Tâm Nhị từ xa đã thấy cửa lớn mở toang, lúc này, một cái bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng theo chỗ tối chạy trốn đi ra, ôm cổ Bạch Tâm Nhị vừa xuống ngựa, lo lắng nói: “Quận chúa, là Tuyết Thiền, vừa rồi Khương sườn phi, Trần thứ phi dẫn theo Sài cô nói là người năm đó đã đỡ đẻ cho Vương phi tới làm chứng nhân, nói người không phải là con gái của vương gia, mà là con gái của một gia đình làm nông!”
“Phụ thân ta đâu?” Bạch Tâm Nhị ném cương ngựa, quang minh chính đại đi từ cửa lớn bước vào phủ, liền gặp phải vài vài gã sai vặt mang vẻ mặt chán ghét nhìn nàng, thậm chí có người khinh thường xuy một tiếng, rồi mới đi vào bẩm báo.
“Vương gia hiện tại rất tức giận, Sài cô rõ ràng là nhân chứng, nếu nàng nói là thật sự, lão gia tin lời của nàng, chỉ sợ lão gia sai người đuổi quận chúa ra khỏi vương phủ.” Tuyết Thiền vẻ mặt lo lắng, Dực vương là một vị tướng quân, làm sao có thể cho phép loại chuyện đánh tráo này xảy ra trong phủ của mình, còn bị lừa gạt nhiều năm như vậy, dù là quận chúa người yêu thương nhất, cũng không đảm bảo được.
Bạch Tâm Nhị tùy theo chấn động, vỗ nhẹ nhẹ Tuyết Thiền kiên, liếc mắt nhìn những tên sai vặt vừa rồi, lập tức hướng chính ốc phòng khách đi đến.
Mới đi đến phòng khách, nàng chợt nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm như sao hạt dẻ khí thế ngất trời .
Khương sườn phi nhảy dựng chân, vỗ tay nói: “Ta nói đúng vậy đi, vương gia? Từ sau khi Tâm Nhị thắt cổ qua đi tựa như bị yêu ma quấn thân, quả nhiên, vẫn là muội muội lợi hại, điều tra ra nàng căn bản không phải là con gái của vương gia, bằng không làm sao lại quỷ dị như vậy .”
Trần thứ phi bây giờ xem mình như đại công thần mang vẻ mặt lấy lòng nhìn về phía Bạch Lưu Thanh, âm dương quái khí* nói: "Vương gia, kỳ thật không phải nô tì cố ý tra quận chúa, là Sài cô không đành lòng Vương phi lừa gạt lão gia nhiều năm, mới đến tìm ta thẳng thắn nói ra sự thật, quận chúa cũng là vô tội .”
(Âm dương quái khí: khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra)
Nói xong lời cuối cùng, nàng có chút giả mù sa mưa* thở dài, tiếp tục nói: “Nếu không ngày đó ở chợ bính gặp Sài cô, vừa vặn biết chúng ta là đồng hương, chỉ sợ bí mật này cũng không có người biết.”
(Giả mù sa mưa: làm trò che mắt người khác)
Trần thứ phi nói xong, Bạch Lưu Thanh hai mắt đầy lửa giận trừng hướng mọi người, giờ phút này ông, có thể dùng câu thổi râu trừng mắt đến hình dung,“Sài cô, ngươi nói đến tột cùng là thật hay giả? Để cho bổn vương phát hiện ngươi dám lừa ta, bổn vương lập tức một kiếm chém chết ngươi.”
Sài cô vừa nghe, sợ tới mức bùm một tiếng quỳ xuống đất, hướng Bạch Lưu Thanh chấp tay nói: “Vương gia, Sài cô chỉ là làm theo đúng lương tâm của mình, tuyệt đối sẽ không nói dối. Năm đó khi Vương phi sinh con, quả thật đã sinh ra một đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ vừa sinh xong đã chết non, Vương phi vì sợ vị trí của mình khó giữ được, đã kêu nô tỳ đem đứa nhỏ của cô em dâu mới sinh từ nông thôn đến đổi, cho nên đứa nhỏ đó bây giờ chính là quận chúa hiện tại.”
“Thật sự có chuyện này?” Bạch Lưu Thanh nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Sài cô, Sài cô liền gật đầu, phía sau đám người Bạch Tâm Nhu, Bạch Tâm Họa trong lòng cười đến nở hoa, lần này Bạch Tâm Nhị chết chắc rồi.
“Cha, Tâm Nhị vẫn là quận chúa do Hoàng Thượng phong, nếu nàng là giả, nhà chúng ta chính là mắt phải tội khi quân, sẽ bị chém đầu !” Bạch Tâm Nhu phủ phủ bụng còn có chút đau, buổi sáng bị Bạch Tâm Nhị đá một cước, đến bây giờ vẫn còn thấy đau .
Mà Bạch Tâm Oánh bị đánh thành đầu heo phỏng chừng bây giờ còn đang ở phòng chữa thương, không có thời gian đi ra chê cười nàng. Bạch Tâm Đồng nhẹ nhàng kéo góc áo Trần thứ phi, vẻ mặt có chút lo lắng, tưởng mở miệng nhưng lại không biết nói như thế nào .
Phụ thân không nói lời nào, chỉ tức giận, chẳng lẽ, là tin tưởng các nàng ?
Nghĩ vậy, Bạch Tâm Nhị hai tròng mắt nhìn thẳng về phía trước, không chút sợ hãi tiêu sái tiến vào phòng khách, trong con ngươi đen thui ẩn chứa ánh sáng như muốn giết người, môi đỏ sẫm, giống như hoa cây thuốc phiện nở rộ, nguy hiểm mà lãnh ngạo.
“Cha!” Bạch Tâm Nhị lạnh nhạt nhìn ánh mắt dị sắc của mọi người, lạnh nhạt đi đến trước mặt Bạch Lưu Thanh, bàn tay mềm thay ông châm ly trà.
Mọi người bên cạnh thấy nàng tiến vào, trong lòng đều nghĩ chết đến nơi còn mang bộ dáng không nhanh không chậm, tất cả đều nhịn không được cười trộm trong lòng, nên nàng sẽ không biết chính mình sắp xong đời, nên đến đây nhận sai đến đi ?
Bạch lưu trong trẻo nhưng lạnh lùng hừ một tiếng, không nhận lấy ly trà trong tay Bạch Tâm Nhị, vẫn nghiêng đầu về một bên, Bạch Tâm Nhị bất động thanh sắc nhìn ông một cái, chậm rãi đem ly trà đặt xuống trên bàn gỗ tử đàn.
Lúc này, Trần thứ phi sợ thiên hạ chưa loạn lập tức đi đến trước mặt Bạch Tâm Nhị, ra vẻ ngạc nhiên nói: “Quận chúa, trời đã tối, một cô nương như ngươi, như thế nào hiện tại mới trở về?”
“Chính là, chỉ uổng danh tiểu thư khuê các, đã vậy còn quá trễ mới về phủ.” Khương sườn phi không hờn giận từ từ thưởng trà, trong mắt cũng là nồng đậm đắc ý, đợi khiến cho nàng đẹp mặt.
Bạch Tâm Nhị hơi hơi nâng mắt, trong lòng đã hiểu rõ, xem ra, Bạch Tâm Oánh vì sợ bị chuyện bị mình đánh truyền ra ngoài dọa người, nên trở về một chữ cũng chưa nói, nàng đã sớm dự đoán được, loại người coi sĩ diện như mạng giống Bạch Tâm Oánh, làm sao có thể đem chuyện chính mình bị đánh nói ra.
“Có người theo dõi ta, muốn ám toán ta, sau đó...... Ta liền đánh nàng một trận để báo thù, cho nên đã tới chậm.” Bạch Tâm Nhị không nhanh không chậm nói ra miệng, thời điểm nói xong, đám người Khương sườn phi, Trần thứ phi ánh mắt đã muốn trừng to như chuông đồng .
Bởi vì mới vừa rồi sau khi Tâm Oánh trở về, đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, vẻ mặt đầu heo, bộ dạng hấp hối, hỏi nàng tại sao, nàng chỉ nói té bị thương .
Vốn những vết thương này nhìn qua không giống bị té ngã, nhưng Tâm Oánh không chịu nói liền không có người bức nàng, hiện tại nghe được lời Bạch Tâm Nhị nói, Khương sườn phi tức giận đến ngực phập phồng, thì ra người đánh con gái bà bị thương chính là nữ nhân ngốc nghếch không có một tia kiếm khí nào trước mặt này !
Bà nên sớm đoán được, nữ nhân ngốc nghếch này còn đánh Tâm Nhu vài lần, nghĩ đến đây, Khương sườn phi hướng Bạch Lưu Thanh quỳ xuống, nức nở nói: “Lão gia, quận chúa thật sự là rất vô pháp vô thiên, chính là do nàng đánh Tâm Oánh, ngay cả chính nàng ta cũng đã chính mồm thừa nhận. Trách không được gần đây nàng rất khác thường, thì ra nàng thật sự không phải là con gái của vương gia ngài, mà là do ma quỷ hóa thân thành .”
Lời này giống như sấm sét đánh vào trong lòng Bạch Lưu Thanh, ông bỗng dưng trừng lớn ánh mắt, nhìn đứa con gái mình đã quen thuộc nhiều năm, ông ngàn lần không thể tin được, nàng lại không phải là con gái ruột của ông .
Bạch Tâm Nhị vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cho dù Khương sườn phi không biết là nàng đánh có thể làm gì được nàng, chỉ giỏi diễn kịch, sao không nói ra là bọn họ khi dễ nàng trước, lại thấy bộ dáng tức giận đến sắc mặt trắng bệch của Khương sườn phi, trong lòng của nàng bắt đầu không phúc hậu mà tính toán.
Thì ra tứ muội là bị Bạch Tâm Nhị này đánh, Bạch Tâm Nhu không thể tin ngẩng đầu, “Ngươi nói cái gì? Tâm Oánh là đại kiếm thuật sư cấp ba, ngươi nếu có thể tới gần nàng, ta liền đem tên mình viết ngược lại .”
Bạch Tâm Nhị tuy rằng đánh thắng được nàng, bất quá ngoại trừ ra tay đánh bừa, còn có thể làm cái gì? Nàng không tin nàng ta đánh thắng được Tâm Oánh, còn đem Tâm Oánh cùng hộ vệ của nàng đánh đến người không giống người, quỷ không giống quỷ.
“Đều câm mồm!” Bạch Lưu Thanh lần này là thật sự nổi giận, tức giận đứng lên, hai tròng mắt lạnh như băng bắn về phía Bạch Tâm Nhị, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Tâm Nhị, con nói cho phụ thân biết, con có phải là con gái của ta hay không ?”
Bây giờ điều ông quan tâm nhất, là đến tột cùng Vương phi có lừa gạt ông hay không.
Bạch Tâm Nhị khóe miệng giơ lên một chút châm chọc cười lạnh, “Phụ thân, con là con gái của người, nếu ngay cả người cũng không tin tưởng con, con nói nhiều cũng bằng thừa. Người tin, con là phải, người không tin, con liền không phải.