“Ba anh say rượu, thích đánh bạc, uống nhiều quá sẽ đánh người.”
“Mẹ anh là một người phụ nữ yếu đuối, nhiều năm như vậy anh và bà ấy nương tựa nhau sống.”
“Người nọ uống nhiều say xỉn vô thố sẽ đánh người đánh tới hai mẹ con anh gần chết mới thôi.”
Lâm Tây nghe mà đau lòng, nhưng Trần Kiều lại là một bộ dáng bình đạm, giống như người từng chịu những đau khổ đó không phải là anh.
Trần Kiều tiếp tục nói: “Có một ngày, ông ta lại uống rượu quá nhiều, bắt đầu đánh mẹ con anh, lần đó đánh vô cùng điên cuồng thật sự muốn đánh chết hai mẹ con anh, lúc ấy anh rất sợ hãi.”
“Anh nhớ rõ, hôm đó là một buổi tối rất tối.” Trần Kiều nói, trong ánh mắt toát ra một tia sợ hãi không dễ phát hiện, đó là cơn ác mộng quanh quẩn trong đầu anh mấy chục năm.
Lâm Tây vươn tay, cầm tay Trần Kiều.
Lâm Tây cảm thấy, nắm tay và ôm, so với hôn môi càng có thể biểu đạt tình cảm.
Trần Kiều lật tay lại nắm tay Lâm Tây, nói: “Buổi tối hôm đó rất dài, ông ta đánh không ngừng nghỉ, đánh anh, đánh mẹ anh. Ông ta lấy đai lưng, hung hăng quật xuống trên người mẹ con anh, trong không khí tiếng vèo vèo trộn lẫn tiếng khóc tiếng hét thất thanh, đặc biệt đáng sợ, mẹ anh vẫn luôn che chở anh.”
“Đến cuối cùng, ông ta giống như chưa tận hứng, muốn đi lấy dây thừng cột mẹ con anh lên, anh suy nghĩ, ông ta có thể là thật sự muốn giết người.”
“Nhưng ngay lúc ông ta xoay người, mẹ anh không biết lấy dũng khí từ đâu, đứng lên, cầm lấy cây gậy trong góc tường, đánh thật mạnh lên đầu ông ta.”
“Mẹ anh nhẫn nhục chịu đựng mười mấy năm, yếu đuối cả đời, cũng không biết tại sao lại to gan, dám đi đánh người đàn ông mà bà ấy coi là trời.”
Trần Kiều nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ cười: “Có thể là bởi vì anh. Một gậy kia mẹ anh dùng toàn lực, ông ta trực tiếp té xỉu, chúng ta sợ ông ta đứng lên tiếp tục đánh người, anh liền lấy dây thừng trói ông ta lại.”
“Lại sau đó.” Trần Kiều dừng một chút, đỡ đỡ đầu, “Anh không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ?” Lâm Tây hỏi.
“Có thể là do quá sợ hãi, nên đã quên. Tóm lại ngày hôm sau ông ta chết. Anh cũng không biết ông ta chết như thế nào. Cuối cùng mẹ anh vào nhà giam, phán không hẹn, không quá mấy năm đã chết trong tù.”
“Anh ngay cả lần cuối gặp mặt cũng không thể.” Trần Kiều nói “Anh chỉ nhớ rõ, buổi tối ngày đó, mẹ kêu anh đi ra cửa, nhìn lên bầu trời, đếm số ngôi sao, xem trên trời có bao nhiêu ngôi sao.”
“Tối ngày đó, ngôi sao rất sáng, gieo đầy trời, anh nằm nhìn một đêm, sang ngày hôm sau, anh đã không còn mẹ.”
Lâm Tây chưa từng nghe qua chuyện như vậy, tuy rằng gia đình cô luôn tràn ngập tiếng cãi nhau, nhưng Lâm Cường sẽ không đánh vợ con, cô cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy.
Cô cho rằng, loại chuyện này chỉ xảy ra trên TV hoặc là trong phim điện ảnh.
Không nghĩ tới, đây là thật, chân thật xảy ra trên người thiếu niên cô thích, huỷ hoại tuổi thơ của anh.
Lâm Tây chỉ cảm thấy chua xót, tim nhoi nhói cực kỳ khó chịu.
Anh nên có bao nhiêu đau lòng.
Năm ấy anh cũng chỉ mười hai tuổi, vừa tốt nghiệp tiểu học. Anh luôn cười nhạo bản thân thất học, luôn nói bản thân chỉ có giấy chứng nhận tốt nghiệp tiểu học. Lúc nói lên những lời này, anh nên có bao nhiêu đau lòng.
Chuyện sau mười hai tuổi, lúc trước Trần Kiều đã nói với cô.
Lâm Tây nghĩ, ở trên đường làm côn đồ mấy năm, ở nhà dì Trương ăn nhờ ở đậu mấy năm, phiêu bạc khắp nơi mấy năm, sau đó tới tiểu thành.
Anh không có một ngày nào sống thoải mái.
Lâm Tây khó chịu, duỗi tay ôm lấy Trần Kiều, Trần Kiều run nhè nhẹ đáp lại. Này đó anh vốn dĩ không cần phải nói, mỗi người đều có quá khứ của mình, đặc biệt là hồi ức đau thương.
Nhưng anh chỉ vì một chữ “Tin”, vì tin tưởng, cho nên lựa chọn nói thật với cô.
Lúc trước cũng vì cái gọi là công đạo, vì cái gọi là giải thích, anh cũng đã nói một lần.
Nhưng lúc này đây, anh lại vì chính mình, đem tâm can móc ra cho cô xem.
Thật khờ.
Lâm Tây nghĩ, Trần Kiều năm đó tuổi còn quá nhỏ, anh thậm chí không nhớ rõ bản thân có hay không vì người đàn ông kia tử vong ra một phần lực, có thể quá mức sợ hãi, cho nên trong tiềm thức đã quên đi.
Lâm Tây vỗ vai Trần Kiều, ôn nhu nói: “Đều đã qua.”
Trần Kiều nói: “Kỳ thật rất buồn cười.”
“Ở thời điểm anh có thể chết nhất, anh lại liều mạng muốn sống.”
Là những năm bị người đàn ông kia đánh.
“Ở thời điểm anh có thể sống tốt, anh lại muốn chết.”
Là lúc anh mười bảy mười tám tuổi rốt cuộc cũng có năng lực và tiền tài.
Lâm Tây ngẩn ra, vừa định mở miệng, Trần Kiều đã giành nói: “Cho nên anh tới nơi này, Bắc Thành, là quê hương của mẹ anh. Vốn dĩ cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa gì. Anh không có gì dựa vào, cũng không có gì vướng bận, không có chỗ đi, cũng không có nơi dừng chân, bằng không, liền thôi chết đi.”
“Cái gì chết đi!” Lâm Tây nói mang theo khó chịu cùng tức giận, “Anh đừng nói bậy nói bạ, cái gì mà chết đi, sao có thể chết được.”
Trần Kiều cười: “Cho nên anh gặp em.”
“Anh vốn là tới tìm chết, không nghĩ tới gặp được một ngôi sao, cho nên không thể chết.”
“Vì ngôi sao.” Trần Kiều nhẹ nhàng nói, như là từ trong cổ họng trực tiếp vọng lại âm thanh khàn khàn, nhẹ nhàng, lại giống như dùng hết sức lực toàn thân, “Vì em.”
Lâm Tây mỉm cười, cô muốn hôn anh.
Rất muốn.
Tuy rằng nói, cô thích ôm và nắm tay vượt qua hôn môi.
Nhưng giờ này khắc này, cô càng muốn hôn thể hiện tình yêu mãnh liệt.
Người có lòng thì suy nghĩ giống nhau.
Ý tưởng vừa mới xẹt qua trong đầu, Trần Kiều cũng muốn thực hiện, cái trán Trần Kiều cụng cái trán Lâm Tây, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào nhau, giọng khàn khàn nói: “Hôm nay, cũng là trăng sáng sao thưa, cũng là một ngày hoàng đạo.”
Lâm Tây theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn xem, lại bị một bàn tay giữ lại, môi đã bị môi của Trần Kiều bao phủ.
Ngày hoàng đạo, thích hợp hôn em.