• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Thanh tỷ

Thời điểm Dung Vọng nói câu nói này đương nhiên lo lắng thấp thỏm không yên, Diệp Hoài Dao cũng thoáng cái từ lời nói của y mà nhớ tới chuyện hoang đường không sao nói rõ được lúc trước khi mình và Bội Thương Ma Quân quyết chiến tại Dao Đài.

Chuyện này đối với cậu mà nói, tựa như trên yến hội dùng bữa, y phục ở trước mặt mọi người bị bục chỉ. Tựa như gặp cô nương mình thích, không cẩn thận chảy máu mũi. Tóm lại, vừa mất mặt lại không muốn nhớ lại.

Mỗi lần hình ảnh ngày đó lướt qua trong đầu cậu, đều khiến Diệp Hoài Dao không khỏi đỡ trán.

Cậu vừa rồi còn cảm thấy đám người kia nghĩ quá nhiều, nhưng cân nhắc chốc lát, tác phong của cậu tựa hồ cũng thật sự không quá...chừng mực như vậy.

Cậu và Dung Vọng, haizz, đều là những chuyện không đâu gì đây!

Diệp Hoài Dao tang thương nói: "Ài, Bội Thương Ma Quân như thế, ta chịu không nổi."

Cậu thở dài, nhìn qua giống như chán ghét, nhưng nó lại như lưỡi dao sắc bén đâm trúng sự chờ mong gần như khó mà nhận ra trong mắt Dung Vọng.

Mặc dù trong mắt người bình thường y là đại ma đầu âm trầm khủng bố, nhưng thực ra y cũng sẽ cảm thấy chán nản, suy sụp tinh thần.

Ngoài cửa sổ, bóng dáng tơ bông bị ánh nắng chiếu rọi, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt còn mang nét ngây ngô của Diệp Hoài Dao. Dung Vọng theo thói quen không lộ ra dấu vết che giấu sự đau nhói trong lòng, cúi đầu cười một tiếng: "Cũng đúng."

Sự tình quyết liệt năm đó vốn do bản thân y đáng đời tự tìm, hai người còn có cơ hội ngồi đối diện nhau như hiện tại là trời cao chiếu cố để y trộm được một quãng thời gian. Còn muốn tham cái gì nữa?

Đương nhiên, Diệp Hoài Dao nghĩ như vậy cũng đúng, một chút cũng không thể trách cậu. Muốn trách thì trách hai tên hỗn trướng miệng đầy lời nói linh tinh kia, làm cho hai người bọn hắn nhắc tới chuyện này.

Dung Vọng cảm thấy trong lòng không thoải mái, tính toán chút nữa phải gϊếŧ hai kẻ kia cho hả giận mới được.

Trong lòng y mất mát, kiềm chế ác niệm nhao nhao xông lên, nhưng trong giọng nói không hề lộ ra nửa điểm khác thường. Sau khi nói chữ "cũng đúng", lại như không có việc gì nói: "Trong thành này nhiều hơn rất nhiều người."

Theo lý thì trước đây y chưa từng tới nơi này bao giờ mới đúng, hai chữ "nhiều hơn" từ miệng y bật ra có chút vi diệu.

Vì vừa rồi lúc hai người đến đã chú ý tới, trên đường ngoại trừ dân chúng bản địa mặc trang phục thường ngày ra, còn có không ít người eo treo binh khí, màu sắc trang phục khác nhau. Nếu là ngày thường, một tiểu trấn biên giới như nơi này, hẳn là không có dân số lớn như vậy lưu động.

Lấy nhãn lực của Diệp Hoài Dao vừa nhìn liền biết, đám người kia không ít người linh quang đầy người, tinh khí nội liễm, không thể nghi ngờ gì nữa, bọn họ tuyệt đối là tu sĩ.

Diệp Hoài Dao nghe Dung Vọng nhắc đến, thấp giọng nói: "Phần lớn đều là vì hướng về chuyện Bội Thương Ma Quân phục sinh mà tới."

Dung Vọng nói: "Tại sao nhiều người như vậy đều muốn tới tìm vị Ma Quân kia, trên người y có đồ vật gì hiếm lạ có thể nhìn sao?"

Diệp Hoài Dao nói: "Đều là một lỗ mũi hai con mắt, cũng không có gì đáng nhìn. Chẳng qua y biết nhiều bí mật, bảo bối trong nhà cũng nhiều, những người này chỉ sợ là nghĩ thừa dịp lúc y vừa mới phục sinh, thân thể suy yếu, đến đòi chia một chén canh."

Dung Vọng cong khóe môi: "Ta hiểu rồi, giống như chó hoang cướp xương ngoài đường."

Lời này của y khá cay nghiệt, Diệp Hoài Dao thầm nghĩ, tiểu tử này không lên tiếng là không lên tiếng, nhưng vừa mở miệng cũng thật cay độc, cũng không biết có đem hai người bọn họ đều mắng chung hay không.

Đúng lúc này, Diệp Hoài Dao nghe thấy Hoài Cương "a" một tiếng.

Từ sau khi lão bảo kính từ bỏ suy nghĩ cướp thân thể của Diệp Hoài Dao, gần đây vẫn luôn nắm chắc thời gian nghỉ ngơi lấy sức. Mỗi ngày Diệp Hoài Dao đều bị một đám sư huynh đệ vây quanh, cũng không rảnh đi trêu chọc ông, đã mấy ngày không cùng nhau nói chuyện rồi.

Diệp Hoài Dao chào hỏi ông: "Tiền bối khỏe chứ, mấy ngày qua tu luyện như thế nào?"

Mấy ngày nay mỗi ngày Yên Trầm đều giúp Diệp Hoài Dao thuận khí chữa thương, công lực của Pháp Thánh vốn đã vô cùng thâm hậu, lại thêm Thượng Huyền Thiên lâu gia đại nghiệp đại, các loại linh dược thần đan cần gì đều có, thương thế của Diệp Hoài Dao nhờ vậy mà khôi phục rất nhanh, Hoài Cương tự nhiên cũng được thơm lây.

Bản thân nhận được chỗ tốt, tâm tình đương nhiên vui vẻ, lúc đầu muốn nói câu "không tệ", kết quả đột nhiên nghĩ đến tính tình của Diệp Hoài Dao, sợ cậu lại mặt dày vô sỉ muốn cái gì mà tiền thuê nhà, thế là cứng rắn đem hai chữ này hóa thành lạnh lùng hừ một tiếng.

Hoài Cương nói: "Ngươi nhìn, trên thân hai người dưới lầu kia giấu thứ gì?"

Diệp Hoài Dao thuận theo ông ra hiệu nhìn qua, biết Hoài Cương nói tới hai nam tử nói năng lỗ mãng vừa rồi ngồi trước chiếu bạc.

Nhãn lực của Phổ Quang Minh Thế Giám không thể so với thường nhân, nhất là ở trên phương diện phân biệt các loại kỳ trân dị bảo ông vô cùng tâm đắc. Ông vừa mở mắt, trong lúc vô tình liền phát hiện trong ngực hai tên nam tử kia hình như ẩn ẩn có hắc khí dao động, dường như đang giấu một loại vật phẩm nào đó mang theo khí tức đại hung.

Dung Vọng không nghe được Hoài Cương nói chuyện, nhưng thấy Diệp Hoài Dao không chớp mắt nhìn hai người bên dưới, liền hỏi: "Sao vậy?"

Diệp Hoài Dao nói: "Nhìn phục sức và binh khí của hai người kia, hẳn là đệ tử của danh môn đại phái. Nhưng trên người hình như có mang theo tà khí, có chút kỳ quái."

Dung Vọng mắt sáng lên, nói: "Trước đó huynh nói, ra khỏi tòa thành này lại đi không xa, chính là địa phận của Ma tộc. Có phải bọn hắn từ nơi đó trộm được thứ gì rồi không?"

Diệp Hoài Dao cười nói: "Đều nói truyền thừa cổ xưa của Ma tộc có vô số trân bảo, ta thật sự cực kỳ hiếu kỳ với những món đồ tốt của Bội Thương Ma Quân. Đến, nghĩ biện pháp để bọn hắn lấy ra nhìn xem."

Mục đích cậu tới đây là vì điều tra xem hồi đó khi quyết chiến với Dung Vọng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên gặp phải điều cổ quái cũng không thể buông tha. Nhưng dưới tình huống không biết đối phương đến tột cùng đang giữ thứ gì, nếu như cứng rắn đoạt lấy, ngược lại có khả năng sẽ khiến những người này sinh lòng hoài nghi.

Nhưng nếu như bọn hắn thật sự lấy được bảo vật rất quan trọng, không nhanh chóng đi an bài tốt, còn ở đây trì hoãn thời gian, vậy nhất định là người vô cùng thích cờ bạc, như vậy ngược lại có thể từ bên trong động chút tay chân.

Diệp Hoài Dao nhìn bọn hắn đánh bạc một hồi, mới rồi lúc lão giả kể chuyện kể chuyện xưa, mấy người đang đánh bài này vẫn là bốn người một bàn. Bây giờ kể chuyện đã kết thúc một đợt, chạy đến bên cạnh uống rượu rồi, một chút thực khách sau khi cơm nước no nê cũng nhàm chán, sôi nổi vây quanh trước bàn mà khoa tay múa chân.

Nam tử mặc áo đỏ thẫm đang chơi bài cửu*, lại đánh được chín điểm Thiên Giang, vẻ mặt xuân phong đắc ý vươn tay gom hết bạc và linh thạch tán loạn trên bàn vào trong ngực mình.

(Bài cửu/bài cẩu/pai gow: là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với một bộ gồm 32 quân domino TQ. Điểm của bài được tính bằng tổng các nút bên phải và các nút bên trái, đối với những điểm vượt quá 10 thì được tính theo hàng đơn vị, điểm cao nhất là 9 và thấp nhất là 0 điểm)

Hắn nhìn đám người vây xung quanh, lớn tiếng nói: "Nếu đã có nhiều huynh đệ muốn chơi như vậy, chúng ta cũng đừng chơi trò này nữa, đổ xúc xắc lớn nhỏ đi!"

Chỗ này không phải là sòng bạc, chỉ là ông chủ quán rượu biết kinh doanh, cố ý mở mấy chiếu bạc ở góc đại sảnh để những khách nhân trong lúc nhàm chán chơi đùa, mượn cơ hội kiếm thêm chút thu nhập.

Thực khách xung quanh vốn là đến ăn cơm, cũng không định đánh bạc, nhưng nhìn một đống lớn ngân quang lấp lánh trước mặt nam tử áo đỏ thẫm, thu hoạch khá dồi dào, cũng không khỏi nóng mắt, thế là ầm ầm lên tiếng: "Cái này hay!"

"Cược cược cược!"

"Được, vậy nhanh lên đi!"

Đề nghị của nam tử mặc áo đỏ thẫm nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của mọi người, hắn liền thu bài, gọi tiểu nhị cầm bộ xúc xắc tới, để ở trước bàn.

Diệp Hoài Dao nhìn vẻ sắc hưng phấn của hắn, tựa hồ còn ẩn giấu bộ dáng mong đợi, giống như chưa cược đã biết mình sẽ thắng, trong lòng không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ.

Hai mắt Diệp Hoài Dao khép hờ, thừa dịp lúc nam tử đổ xúc xắc qua lại, tinh tế phân biệt thanh âm xúc xắc lắc lư bên trong cốc xúc xắc.

Diệp Hoài Dao bản tính thích chơi đùa náo nhiệt, những thứ như tam giáo cửu lưu đại khái cậu đều hiểu biết một hai. Bình thường, loại đánh bạc áp lớn nhỏ so với đánh bài mạt chược thì đơn giản hơn nhiều, phương pháp gian lận nhiều nhất cũng chỉ có hai loại.

Một là rót thủy ngân vào giữa xúc xắc, thay đổi xác xuất xuất hiện điểm số mình không mong muốn. Hai là thông qua tốc độ ngón tay quấy nhiễu, trong nháy mắt mở cốc xúc xắc thay đổi điểm số.

Diệp Hoài Dao sở trường về ám khí, nhĩ lực hơn người, mặc dù giữa một đám người ồn ào, cậu vẫn phân biệt được chính xác thanh âm xúc xắc chuyển động bên trong cốc. Hoàn toàn nguyên vẹn, không có tạp âm, hẳn là không có kẻ nào động tay chân trước.

Thấy mình đoán không đúng, cậu cũng không nóng nảy, lúc này bầu không khí trong quán rượu rất náo nhiệt. Có người ra trận tham gia, có người chỉ đơn thuần vây xem khen hay, Diệp Hoài Dao cũng cười hì hì quan sát.

Tiểu nhị lắc xúc xắc trong cốc một lượt, buông ra úp lên trên mặt bàn, khách chơi xung quanh từng người đều lấy bạc ra đặt, có áp "lớn", có áp "nhỏ".

Mập mạp đứng bên cạnh không tham dự, chỉ cười hì hì nhìn người ta đặt cược, dáng vẻ cũng là một bộ "đã dự liệu được trước rồi".

Nam tử áo đỏ thẫm không nói hai lời, đẩy một đống lớn tiền thắng cược trước mặt mình ra, hét: "Lớn."

Đống đồ trước mặt hắn có ngân lượng, có tiền đồng, còn có linh thạch người tu chân chuyên môn dùng để thế chấp thay tiền, gộp lại giá trị tuyệt đối không nhỏ.

Người xung quanh chẳng ai ngờ rằng người này lại mạnh tay như vậy, không khỏi cùng nhau "oa" một tiếng, trên trán tiểu nhị cũng toát cả mồ hôi.

Nam tử áo đỏ thẫm này đặt nhiều như thế, ngộ nhỡ nếu bị hắn đặt trúng, bổn quán cũng phải cùng bồi thường tiền. Hắn chỉ là một tiểu nhị chạy việc, làm sao dám đảm đương trách nhiệm lớn như này?

Nam tử áo đỏ thẫm thấy động tác do dự của tiểu nhị, liền nói: "Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của ngươi kìa, quy củ trong quán các ngươi cũng không áp hạn mức đặt cược, ta đặt bao nhiêu ngân lượng là dựa vào bản lĩnh của mình, còn không mau mở cốc ra?"

Người xung quanh cũng mồm năm miệng mười phụ họa, trong lòng tiểu nhị âm thầm niệm "A Di Đà Phật", mở ra cốc đậy, ba xúc xắc bên trong cộng lại tổng cộng là mười hai điểm, là "lớn".

Người mua "nhỏ" không khỏi thất vọng, người mua "lớn" lại nhao nhao reo hò, nhưng bởi vì là trận đầu, đặt cược cũng không lớn, còn trong giới hạn chịu đựng được.

Bọn hắn nhao nhao đưa mắt nhìn về phía nam tử áo đỏ thẫm, trong mắt vừa hâm mộ vừa kinh ngạc.

Dung Vọng cũng đã nhìn ra, nói: "Nghe người này nói âm hẹp cực đoan, tuyệt đối không phải người hào sảng phóng khoáng gì. Hắn dám vừa chơi ván đầu đã không cố kỵ gì, đem toàn bộ tiền đặt "lớn", hẳn là đã tính trước, biết mình nhất định sẽ thắng."

Diệp Hoài Dao nói: "Gần như là vậy, nhưng một điểm sơ hở ta đều không nhìn ra."

"Nhưng mà..."

Diệp Hoài Dao chuyển lời, mỉm cười nói: "Bên trong quán rượu nhỏ này, tất cả đều là dân chúng so với bình thường còn bình thường hơn, không bỏ ra nổi quá nhiều bạc. Hắn chưa chắc đã nghĩ lấy được cái gì ở chỗ này, rất có thể là hắn từ nơi nào đó tìm một mật chiêu giúp đánh bạc tất thắng, tới đây thử một lần. Chỉ có thể nói, hôm nay ông chủ nơi này gặp phải vận đen thôi."

Dung Vọng nhẹ gật đầu tán thành: "Ừ."

Diệp Hoài Dao phe phẩy cây quạt trong tay, chuyển mắt nhìn xuống dưới, chỉ thấy nam tử áo đỏ thẫm trong lúc hai người nói chuyện lại thắng thêm một ván, vô cùng đắc ý, đang thúc giục chủ quán đưa tiền.

Đồng thời, trong lòng Diệp Hoài Dao âm thầm lẩm bẩm: "Ui, nhóc con, giờ giả bộ ngu cũng đều không muốn giả nữa sao?"

Nhìn một màn nháo kịch phía dưới, bất luận là nam tử áo đỏ hay cái tên mập mạp cùng hắn ta đồng hành, chẳng qua đều là hạng người nông cạn quê mùa, tuy đáng chú ý, nhưng còn chưa có năng lực lọt vào mặt xanh của Minh Thánh.

Ngược lại, thay đổi của Dung Vọng mấy ngày nay càng ngày càng khiến Diệp Hoài Dao cảm thấy hứng thú.

Từ hướng nội ngại ngùng đến dần dần buông thả, giờ đã có thể ở trước mặt cậu chậm rãi trò chuyện. Chung đụng nửa tháng có dư, thiếu niên được cậu đặt tên là A Nam đã thành công diễn vai một tiểu tử hương dã có tính cách chuyển biến, quá trình chuyển giao hoàn toàn không hề cứng nhắc gượng gạo.

Thế nhưng ở một phương diện khác, cử chỉ của y trong lúc vô tình toát ra, tư thái bễ nghễ khinh thường đối với đám người bình dân ngu xuẩn, cùng lời nói trúng tim đen sắc bén mà thong dong, tuyệt đối không phải thiếu niên bình thường có khả năng làm được.

Nếu như nói những điều này chỉ là một loại cảm giác, như vậy, nước trà ngày đó chính là chứng cứ rõ ràng nhất.

Khi đó, Diệp Hoài Dao từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, Dung Vọng châm trà cho cậu uống, nước trà kia còn ấm. Nhưng sau đó cậu vươn tay sờ ấm trà, muốn rót chén nước mới cho Hà Trạm Dương, lại phát hiện nước trong ấm trà lạnh băng.

Mà khiến Diệp Hoài Dao cảm thấy thú vị nhất là, đồng thời tính cách của A Nam cũng không ngừng thay đổi. A Nam không có khả năng không ý thức được cậu đang âm thầm quan sát mình, nhưng dù vậy, thiếu niên này cũng không có ý tứ che giấu.

Mà lại giống như...đang đợi cậu tìm tòi nghiên cứu và phát hiện.

Thiếu niên này, hoặc có lẽ cũng không phải là thiếu niên, rốt cuộc y đến từ nơi nào, lại đang trù tính điều gì? Cho tới bây giờ, điều duy chỉ Diệp Hoài Dao có thể xác định là, y tựa hồ không có ác ý.

Dường như đã nhận ra ánh mắt của Diệp Hoài Dao, Dung Vọng quay đầu, cười với cậu một cái.

Làn da y tái nhợt, bị ánh nắng chiếu rọi, càng gần như trong suốt. Nụ cười kia rõ ràng ngây thơ nhu thuận, nhưng bởi vì mặt mày lạnh nhạt, tự dưng nhiều hơn mấy phần cô độc xen lẫn sự giễu cợt, không biết là đang mỉa mai thế nhân, hay là mỉa mai chính mình.

Dung Vọng nói: "Sao vậy?"

Ngữ khí y mềm mại, vừa lên tiếng, loại giễu cợt kia lại giống như ảo giác.

Diệp Hoài Dao thu hồi ánh mắt: "Không có gì, đột nhiên cảm thấy ngươi có điểm giống với đệ đệ của ta."

Dung Vọng giật mình, lập tức cười một tiếng, nói: "Nói đùa, ta là kẻ ti tiện, nào có phúc khí như vậy."

Y lại lắc đầu, giương mắt, nói khẽ: "Nhưng mà, ta cũng không muốn làm đệ đệ của ngươi."

Diệp Hoài Dao dùng cây quạt vỗ vỗ bờ vai của y: "Ta cũng chỉ thuận miệng nói, không giống mới tốt. Hắn không có phúc khí, đã sớm chết rồi."

Hình như Diệp Hoài Dao còn nói câu gì đó, nhưng dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào náo động nên bị át mất. Dung Vọng khẽ nhíu mày, nhìn xuống phía dưới xem xét, hóa ra ông chủ quán rượu lộ diện.

Ông chủ này già mới có con, vợ ông vừa mới tháng trước sinh được một tiểu tử mập mạp, khiến ông ta vô cùng vui mừng, tất cả sự vụ trong quán đều giao hết vào tay đám người làm, còn mình mỗi ngày ở trong nhà trông coi vợ con, cùng hưởng niềm vui gia đình.

Không ngờ sấm sét giữa trời quang, người đang ngồi trong nhà, nợ lại từ trên trời rơi xuống.

Tiểu nhị vội vội vàng vàng chạy đến nhà ông chủ, nói cho hắn biết có người trong vòng nửa canh giờ thắng hơn ngàn ngân lượng và một số linh thạch, hiện tại đang ở ngoài kêu la bảo chủ quán đưa tiền.

Ông chủ nọ chỉ cảm thấy hai mắt tối đen, cả người đều hoảng, vội vàng đi theo tiểu nhị nhanh chóng chạy tới gặp mặt nam tử áo đỏ thẫm đang la hét đòi tiền.

Trên đường tới ông chủ đã hỏi rõ những chuyện đã xảy ra, lúc này mặt cười rạng rỡ tiến đến, cúi đầu khom lưng hướng về phía nam tử áo đỏ thẫm bồi lễ, nói: "Vị đại gia này, tiểu điếm buôn bán nhỏ, cũng không phải là sòng bạc chuyên nghiệp, thực sự không bỏ ra nổi số tiền nhiều như vậy, còn xin đại gia thứ lỗi, dàn xếp một hai."

Nam tử áo đỏ thẫm liếc mắt nhìn ông chủ, cười lạnh nói: "Ngươi có ý gì, thì ra gia thắng tiền từ nãy đến giờ là thắng uổng à?"

Ông chủ lặng lẽ liếc mắt nhìn kiếm bên hông hắn, trong lòng không ngừng kêu khổ, trên mặt lại phải tươi cười làm lành: "Này, sao có thể. Chỉ là bổn quán hết thảy mới có giá trị mấy trăm lượng bạc, càng không bỏ ra nổi linh thạch. Chỉ có thể cố gắng gom góp cho ngài một chút, còn góp không đủ, gia ngài xem như gϊếŧ ta, ta cũng móc không ra!"

Trong chuyện này rõ ràng có quỷ. Phàm là mở sòng bạc, đều lấy quy định sòng bạc ra nói chuyện, cũng chính là giới hạn có thể đánh cược, khách cược đặt cược ngân lượng không thể vượt qua con số này.

Cứ như vậy, có đôi khi bạc kiếm được sẽ ít một chút, nhưng vạn nhất phải bồi thường tiền, số lượng cũng sẽ không quá khoa trương.

Song, bởi vì quán rượu này bày mấy chiếu bạc vốn là để cho các thực khách sau khi dùng bữa xong ngồi uống trà tiêu khiển chơi đùa một chút, cũng không chỉ nhằm vào cái này để thu lợi chính.

Nơi đây lại là thành trấn nhỏ gần biên giới, dân phong thuần phác, bình thường khách nhân lui tới toàn đánh cược nhỏ, cũng không có nhiều người dư tiền mà chơi lớn, cho nên ai cũng không nghĩ tới điểm này.

Hôm nay nam tử áo đỏ thẫm này nói trắng ra là chui vào lỗ thủng quy tắc mà bắt chẹt, khó tránh khỏi có chút thất đức.

Một đám người đều chỉ ném ba-năm tiền đồng, nào có như hắn, vừa xuất thủ là trên trăm lượng bạc, mấy lần như thế liền kiếm được đến nghìn lượng bạc. Lần này xem như ông chủ quán rượu có táng gia bại sản cũng không trả nổi.

Ông chủ cũng cảm thấy hắn thắng được rất kỳ quặc, hoài nghi người này chơi bẩn, nhưng mà khổ nỗi không có chứng cứ, lại thấy bộ dáng tu sĩ của đối phương, mình là một người bình thường, bị khi dễ cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo mà thôi.

Thế nhưng dù vậy, nam tử áo đỏ thẫm kia vẫn hùng hổ dọa người, hai mắt hướng lên trời, ôm tay nói: "Ngươi kiếm tiền trả như thế nào là chuyện của ngươi, gia chỉ biết là gia thắng bạc, giờ muốn lấy bạc của mình, thiếu một đồng cũng không được."

Tên mập mạp bên cạnh hắn lên tiếng: "Thôi, ta thấy trong thời gian ngắn ông chủ đây thật sự không bỏ ra nổi số tiền lớn đâu. Thế này đi, có bao nhiêu thì đưa bấy nhiều, lại thư thả cho ông thời gian nửa tháng đi góp, ổn thỏa chứ?"

Mới nãy còn làm bạn vui vẻ hòa thuận với vợ con, trong nháy mắt liền muốn táng gia bại sản lưu lạc đầu đường... Ông chủ quán rượu cho tới bây giờ cả người vẫn còn có chút choáng váng, nghe lời này, nhịn không được "bịch" một tiếng quỳ xuống.

Ông ta cầu khẩn nói: "Tiểu nhân ngoại trừ dựa vào mở tiểu điếm này mà sống, thật sự không có sở trưởng gì, cho dù ngài cho ta một năm, mười năm, cũng góp không đủ con số này! Cầu xin hai vị gia thương xót, thả cho một nhà già trẻ lớn bé ta con đường sống!"

Nhìn bộ dạng ông chủ quán rượu quỳ dưới đất cầu xin, hai người kia tựa hồ vô cùng hưởng thụ loại tư thái người thắng này, hoàn toàn bất vi sở động. Cứ như vậy, xung quanh mặc kệ người thắng tiền hay thua tiền, đều có chút không nhìn được, nhao nhao mở miệng chỉ trích.

------

Tác giả có lời muốn nói: (tiểu kịch trường)

Dao Dao: Ta nhớ y rất thích giả bộ, vậy ta sẽ làm như cái gì cũng không biết, xem xem thằng nhóc đó rốt cuộc muốn làm cái gì.

Dung Vọng: Ta không muốn lừa gạt ngươi, nhưng ta cũng nỡ rời xa ngươi. Ta sẽ dây dưa, chờ tới chừng nào ngươi nhận ra ta, đuổi ta đi, khi đó ta đành nhận mệnh. Nhưng trong lòng ngươi không có ta, khẳng định sẽ không đoán ra ta là ai.

Nguyên Hiến ngồi ở góc tường tự thôi miên mình: Ta không thích Diệp Hoài Dao, ta không thích Diệp Hoài Dao, ta thật sự không thích Diệp Hoài Dao. Ta phải tin tưởng vững chắc bản thân thích Kỷ Lam Anh...oẹ!

Sau khi hào quang của nhân vật chính vỡ nát sẽ không lừa gạt nổi nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK