• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh muốn bay qua xuân hạ thu đông Bay qua trăm sông ngàn núi

Giữ trọn niềm hạnh phúc em dành cho anh Anh muốn ngày ngày được ở bên em Đêm đêm ôm em chìm vào giấc ngủ

Muốn trăm ngàn lần vẫn trọn đời yêu em.



Trăm ngàn lần vẫn trọn đời yêu em (Mai Diễm Phương)

Liêu Duy Tín đứng sau hàng rào bảo vệ, ánh mắt xuyên qua đám đông chen chúc, ngay lập tức nhìn thấy Bạch Ký Minh đang bước lên từ hầm đi bộ.

Anh tiến tới cầm lấy hành lý trong tay cậu. Chỉ có mấy ngày không gặp,

Bạch Ký Minh đã gầy đi trông thấy, mặt mày mệt mỏi. Liêu Duy Tín cố lắm nhưng vẫn không kiềm chế nổi, đưa tay vuốt mái tóc người yêu, nhẹ nhàng hỏi: “Giường trên tàu không ngủ được à?”.

“Hả?” Bạch Ký Minh hơi sững người, ngạc nhiên hỏi lại, “Giường?”.

Liêu Duy Tín nhướng mày: “Đừng nói với anh là em mua vé ngồi đấy!”.

“ừm.” Bạch Ký Minh nhún vai tỏ vẻ chẳng quan trọng, “Vé nào chả như nhau, cũng không mệt lắm”.

Liêu Duy Tín nhìn đôi mắt đỏ ngầu thiếu sức sống của cậu, ngao ngán thở dài. Bây giờ là hơn chín giờ sáng, hơn chín giờ tối qua Bạch Ký Minh lên tàu, tức là cậu đã ngồi mười hai tiếng trên đấy. Thế mà cậu còn nói được câu vé nào cũng như nhau.

Liêu Duy Tín trong lòng xót muốn chết, kéo Bạch Ký Minh lên chiếc ô tô chờ sẵn bên cạnh. Bạch Ký Minh lúc này lại rất hưng phấn, nhưng thấy trong xe có tài xế thì không nói gì, chỉ ngắm nhìn khung cảnh lạ lẫm bên ngoài xuyên qua tấm cửa kính màu trà.

“Tại sao không mua vé giường nằm?” Liêu Duy Tín bứt rứt mãi chuyện này

trong lòng.

“Có vé nằm sao? Nhân viên bán vé không nói.”

“Thế sao em không hỏi?” Liêu Duy Tín kích động hét lên trợn mắt nhìn Bạch Ký Minh, “Anh rất băn khoăn em làm thế nào mà sống được đến hôm nay, em thật khiến người khác lo lắng”.

Bạch Ký Minh quay đầu lại không nói gì, chỉ nhìn anh, rồi bật cười. Liêu Duy Tín lúng túng trước nụ cười của cậu, chau mày hỏi: “Em cười cái gì?”.

“Không có gì.” Bạch Ký Minh cắn môi, vẫn cười nói “Không có gì”, rồi sau không tán gẫu nữa, quay ra chiêm ngưỡng thành phố. Liêu Duy Tín đang định lên tiếng, chợt cảm thấy bàn tay trái âm ấm, thì ra bị tay phải của Bạch Ký Minh lặng lẽ nắm lấy.

Cũng không biết tại sao, sự sốt ruột mấy hôm nay của Liêu Duy Tín trong thoáng chốc đã biến mất không dấu vết. Anh cũng nắm chặt tay cậu, ngồi sát lại, giới thiệu những địa danh du lịch của Đường Sơn mà chiếc xe lướt qua.

Hai người đều có chút lơ đãng, chỉ thấy có một thứ cảm xúc lén lút được giấu kín đang dần dần tỏa ra, từng chút từng chút khiến con tim ngất ngây.

Liêu Duy Tín đưa Bạch Ký Minh đến một khu chưng cư, Bạch Ký Minh hỏi: “Không phải anh kể nhà anh sống ở một tòa biệt thự sao?”. Liêu Duy Tín trợn mắt: “Em định cứ thế này mà đi gặp bố mẹ anh hả? Em không mệt à?”.

Bạch Ký Minh thở phào, như thể trút được gánh nặng, nhưng vẫn đắn đo: “Đến nơi mà không đi chào hỏi bố mẹ luôn, như thế có vô lễ quá không?”.

“Yên tâm đi.” Liêu Duy Tín cười khoác vai cậu, lôi cậu lên trên, “Anh không nói với họ hôm nay em đến”. Bạch Ký Minh lúc này mới yên tâm, đi theo Liêu Duy Tín vào phòng.

Liêu Duy Tín đặt hành lý xuống đất, Bạch Ký Minh đóng cửa lại. Hai người cứ đứng giữa phòng khách như thế nhìn nhau. Liêu Duy Tín khẽ thở dài, chậm rãi mở rộng hai tay. Bạch Ký Minh lao vào vòng tay anh.

Một lúc lâu, không ai nói gì cả, chỉ lặng yên nghe hơi thở người kia vang lên rõ ràng bên tai. Họ ôm chặt nhau, ngực kề ngực, tựa như có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.

Liêu Duy Tín hôn lên trán Bạch Ký Minh, nói khẽ: “Mệt lắm không?”. Bạch Ký Minh gật đầu. Liêu Duy Tín dùng tay đỡ cậu, nói: “Em bỏ đồ đạc ra đi, anh đi pha nước tắm cho em”.

Lúc hai người sống chung ở thành phố s, Bạch Ký Minh không thích dùng bồn tắm. Cậu thấy như vậy quá lãng phí nước, còn phiền phức nữa. Cậu thích dùng vòi hoa sen hơn, dội một cái là xong. Nhưng hôm nay, Liêu Duy Tín nghĩ để cậu tắm bồn thì sảng khoái hơn, vì cậu đang rất mệt.

Liêu Duy Tín điều chỉnh nước hơi nóng một chút, đây là bồn tắm mát xa tạo sóng, anh đổ thêm chút muối tắm chuyên dùng để tạo cảm giác thư giãn.

Trong lúc anh đang thử độ ấm của nước, thì Bạch Ký Minh lững thững bước vào, ôm anh từ đằng sau, áp mặt lên lưng anh.

“Mau cởi đồ ra, tắm xong mới ngủ ngon được.” Liêu Duy Tín vỗ nhẹ lên bàn tay đang quàng trước ngực mình.

“Cởi giùm em.” Bạch Ký Minh lười biếng nói.

Đồ ngốc xấu xa, còn giở trò làm nũng? Liêu Duy Tín kéo cậu ngồi lên đùi mình, lần lượt cởi hết quần áo cậu ra. Chuyện này anh đã quá quen thuộc, không hề gặp khó khăn gì. Sau đó đỡ cậu ngồi xuống bồn. Anh cũng cởi đồ, chui vào giúp cậu tắm.

Bạch Ký Minh ngồi yên trong lòng anh, ngoan ngoãn để anh kỳ cọ, ánh mắt chăm chú theo dõi bọt sữa tắm trên tay.

Liêu Duy Tín thấy cậu ủ rũ không vui, không cần hỏi cũng biết đang có chuyện trong lòng. Giúp Bạch Ký Minh gội đầu xong, anh hỏi: “Có nhớ anh không?”.

Bạch Ký Minh gật đầu, rồi tựa lên vai anh. Liêu Duy Tín vỗ về lưng cậu, khẽ hỏi: “Sao thế? Không vui à?”.

Bạch Ký Minh lắc đầu, nhưng không lên tiếng. Liêu Duy Tín cũng không

hỏi nữa, chỉ ôm chặt cậu. Mãi lâu sau, mới nghe cậu nói: “Mẹ mắng em”.

Quả nhiên là có chuyện. Liêu Duy Tín hôn lên tóc cậu: “Mẹ em nói gì?”.

“Mẹ bảo em không biết nhục, không biết xấu hổ.” Cơ thể cậu cứng lại.

Liêu Duy Tín thầm thở dài, câu nói này khó nghe quá. Bạch Ký Minh từ bé đã ngoan ngoãn hiền lành, chưa từng gây sự với ai, ngay cả mấy câu trách cứ nặng nề cậu cũng hiếm khi phải nghe, đừng nói gì bị mắng với ăn đòn. Lòng tự trọng quá lớn, cậu đương nhiên không chịu nổi những lời như thế, chẳng trách bỏ đi tìm rượu giải sầu. Nhưng, đó là mẹ của cậu, chẳng lẽ mình lại đổ thêm dầu vào lửa?

“Thôi.” Liêu Duy Tín cười khẽ, đỡ cậu dậy, “Em rộng lượng chút là được. Lời nói lúc mẹ đang giận mà em cũng để trong lòng mãi sao? Lúc giận ai chẳng nói lung tung, chuyện qua rồi thì thôi, chẳng nhẽ em định ghi nhớ cả đời? Mẹ em có nói em vài câu đã sao. Em còn so đo làm gì?”.

“Nhưng…”, trong lòng Bạch Ký Minh vẫn không thoải mái.

“Thôi, tính toán làm gì, em thật khó chiều, hồi trước em chửi anh thậm tệ,

anh cũng có tính sổ được với ai đâu?”

“Em chửi anh lúc nào? Anh đừng có nói lung tung.” Bạch Ký Minh bắt đầu trợn mắt.

“Ấy ấy, bây giờ không chịu thừa nhận hả? Hồi anh theo đuổi em còn gì.” “Hồi anh theo đuổi em?”

“Thì cái hôm anh vất vả mang bữa sáng đến cho em, bị em tống tiễn không thương tiếc.”



“Hứ, em đã nói gì? Em mắng anh thế nào?”

“Em bảo anh đừng có phí công vô ích, em sẽ không bao giờ ở bên anh. Còn nữa, em bảo chẳng cần anh quan tâm, một mình em sống vẫn rất vui vẻ. Em còn nói, sai lầm lớn nhất đời em là gặp anh.”

“Hả? Không phải chứ…” Bạch Ký Minh nhíu mày, có chút thiếu tự tin, “Em… đã nói vậy à?”.

Liêu Duy Tín nhìn thẳng mắt cậu, kiên định gật đầu.

“Ồ.” Bạch Ký Minh cúi mặt cắn môi.

Liêu Duy Tín cười, xoa xoa mái tóc ướt sũng của cậu: “Thế đấy, lúc em nói

lời tàn nhẫn, có thể khiến anh tức muốn chết. Em xem anh đâu có để trong lòng”.

“Thế này còn dám bảo là không để trong lòng à?” Bạch Ký Minh dở khóc dở cười, “Anh còn nhắc lại nguyên văn lời của em còn gì”.

Liêu Duy Tín nháy mắt gian xảo: “Biết sao được, yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, anh đành phải coi như đấy bởi vì em yêu anh. Bằng chứng Bạch Ký Minh yêu anh, đương nhiên anh phải ghi nhớ trong lòng rồi”.

“Hứ, anh thật không biết xấu hổ, có cẩu mới yêu anh.”

“Em xem, em xem.” Liêu Duy Tín lập tức nắm được thóp, “Em cũng bảo

anh không biết xấu hổ. Ôi, linh hồn bị tổn thương của anh, ôi, trái tim yếu đuối của anh…”. Trong khi anh đang mải than trời kêu đất, không đề phòng bất ngờ bị Bạch Ký Minh nhéo một cái, liền “Au!” gào lên: “Bạch Ký Minh! Em định mưu sát chồng hả?”.

Hai người đùa giỡn một lúc, Liêu Duy Tín thấy Bạch Ký Minh dip cả mắt lại, biết cậu mệt rồi. Anh dội sạch người cho cậu, lấy khăn lau khô rồi đỡ cậu lên giường.

Kéo rèm cửa dày cộm lại, căn phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường. Bạch Ký Minh không mặc gì rúc trong tấm chăn ấm áp, khoan khoái ngáp dài mấy cái, rồi co thành một đống, mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Liêu Duy Tín lặng lẽ bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, vào phòng khách cầm điện thoại lên, chần chừ một chút, quyết định ấn số: “Cháu chào chú, cháu là Liêu Duy Tín – Dạ, vâng, đến nơi rồi ạ, vừa mới đến, không xảy ra chuyện gì ạ – Chúng cháu vừa về đến nhà, Ký Minh tắm rồi ạ, sợ chú lo nên cháu gọi điện về báo – Vâng, cháu biết rồi ạ, cháu sẽ chăm sóc cho cậu ấy – Cháu chào chú, chú nhớ giữ gìn sức khỏe”.

Liêu Duy Tín cúp máy, thở phào, nhẹ nhàng mở cửa, bước đến cạnh giường.

Bạch Ký Minh đang ngủ say.

Từ hôm Liêu Duy Tín rời đi, cậu chưa ngủ ngon một đêm nào, lang thang hai ngày trời ở bên ngoài, lại bị nôn vật vã thêm một ngày, cho đến hôm nay, được ở cạnh người yêu, cậu mới ngủ yên lành.

Liêu Duy Tín tiến lại gần, nhìn Bạch Ký Minh đang tựa đầu vào mép gối, miệng hơi há, đôi lông mày giãn ra, vừa yên tĩnh vừa hiền lành. Liêu Duy Tín khẽ véo mũi cậu, cười nhẹ: “Cậu ngốc xấu xa bướng bỉnh của tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK