• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi muốn em hiểu thế nào là lòng dũng cảm đích thực, thay vì cứ mường tượng ra đó là một người đàn ông lăm lăm súng trên tay. Lòng dũng cảm đích thực đó là biết mình sẽ thất bại nhưng vẫn không ngừng hành động.

Harper LEE

Bretagne

Nam Finistère

Thứ Bảy 25 tháng Chín

Sân hiên ngập tràn ánh nắng của nhà hàng nhìn xuống vịnh Audierne. Dù ở đây có lạnh hơn nhưng bờ biển Bretagne xinh đẹp chẳng kém gì bờ biển Mêhicô.

- Brừưư, chúng ta chết cóng mất! Billie run rẩy kéo khóa chiếc áo gió lên.

Thứ Hai tới cô ấy sẽ phẫu thuật nên chúng tôi quyết định sẽ thay đổi không khí bằng cách tự tặng cho mình một kỳ nghỉ cuối tuần xa Paris. Không quan tâm tới tương lai, tôi đã chi một khoản lớn để thuê ô tô và một căn nhà nhỏ gần Plogoff, ngay sát đảo Sein.

Nhân viên phục vụ trịnh trọng đặt xuống giữa bàn khay hải sản chúng tôi đã gọi.

- Anh không ăn gì sao? cô ngạc nhiên hỏi.

Tôi nghi ngại nhìn cái khay hổ lốn toàn hàu, cầu gai, tôm hùm với sò mà lòng thầm mơ tới một chiếc bánh mì kẹp thịt lợn hun khói.

Dù vậy tôi cũng cố thử lột vỏ một con tôm hùm.

- Bé con ngoan quá, cô ấy đùa.

Cô ấy chìa cho tôi một con hàu mà cô ấy vừa vắt chanh lên.

- Anh nếm thử đi, trên đời này không có gì ngon hơn đâu.

Tôi nhìn cái thứ nhớt nhớt ấy, lòng đầy ngờ vực.

- Anh hãy nghĩ tới quả xoài hồi chúng ta còn ở Mêhicô ấy! cô nài nỉ.

Biết cách miêu tả hương vị cuộc sống thực...

Tôi nhắm mắt nhai thứ thịt dai dai của loài động vật thân mềm. Nó có vị nồng, mặn của biển. Một mùi hương như mùi tảo và quả phỉ dư âm mãi trong miệng.

Billie vừa nháy mắt với tôi vừa mỉm cười.

Làn gió thổi tung mái tóc trắng của cô ấy.

Phía sau chúng tôi, có thể nhận thấy tàu thuyền tấp nập qua lại, những con tàu đánh bắt tôm, những chiếc thuyền nhỏ sặc sỡ đang thả lờ để bắt ốc và tôm.

Đừng nghĩ tới ngày mai, cũng đừng nghĩ tới thời điểm cô ấy sẽ không còn mãi đây nữa.

Hãy sống với hiện tại.

Dạo chơi trong những con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo ở bến cảng rồi dọc theo bãi biển Trescadec. Dạo mát bằng ô tô từ vịnh Trépassés tới tận mũi Raz, bên cạnh Billie cứ nài nỉ xin được lái xe. Phá lên cười khi nhắc lại chuyện tay cảnh sát bắt chúng tôi vì vượt quá tốc độ cho phép tại California. Cùng ý thức được rằng chúng tôi đã có với nhau khá nhiều kỷ niệm. Bất chợt mong muốn được nói về tương lai nhưng ngay lập tức xua đi.

Và rồi mưa, dĩ nhiên là giữa lúc chúng tôi đang đi dạo trên những mỏm đá.

- Ở đây cũng giống như tại Scotland, mưa là chuyện thường ngày, cô ấy nói với tôi trong khi tôi bắt đầu than vãn. Anh có tưởng tượng nổi mình đi thăm Highlands và hồ Loch Lomond khi trời nắng không?

o O o

Rome

Quảng trường Navona

7 giờ tối

- Nếm thử đi, ngon quên chết luôn! Carole nói rồi chìa cho Milo một thìa món tráng miệng của mình: món kem Ý làm theo kiểu địa phương.

Ánh mắt đầy vẻ tinh ranh, Milo nếm món kem sô cô la. Nó đặc quánh, có vị gần giống như kẹo sô cô la rất hợp với quả anh đào trang trí ở giữa.

Họ ngồi ăn ở sân hiên của một nhà hàng tại quảng trường Navona, nơi ai cũng phải qua khi đặt chân tới Thành phố vĩnh cửu. Xung quanh quảng trường nổi tiếng là các sân hiên và hàng bán kem, trên quảng trường những nghệ sĩ vẽ chân dung, những người diễn kịch và bán hàng rong cũng chiếm nhiều chỗ.

Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, một nữ nhân viên phục vụ tới châm ngọn nến đặt giữa bàn họ. Bầu không khí thật êm dịu. Milo trìu mến nhìn cô bạn gái. Dù thất vọng vì mất dấu cuốn sách của Tom nhưng cả hai đã có một buổi chiều thú vị cùng khám phá thành phố. Nhiều lần anh suýt thổ lộ tình yêu đã giữ kín bao lâu nay. Nhưng nỗi lo sợ đánh mất đi tình bạn đã xóa tan ý định chớm hình thành trong anh. Anh cảm thấy mình dễ bị tổn thương và sợ trái tim tan vỡ. Anh xiết bao mong muốn cô nhìn mình với con mắt khác. Xiết bao mong muốn tặng cho cô một hình ảnh khác về chính bản thân mình. Xiết bao mong muốn cho cô thấy người đàn ông mà anh có thể trở thành khi được yêu.

Cạnh bàn họ, một cặp vợ chồng người Úc đang ăn tối cùng cô con gái năm tuổi, từ một lúc rồi, cô bé cứ nháy mắt rồi phá lên cười với Carole.

- Con bé thật tuyệt, cậu không thấy thế sao?

- Ừ, trông nó có vẻ buồn cười.

- Lại ngoan nữa chứ!

- Thế còn cậu, cậu muốn có con không? anh bất ngờ hỏi.

Cô đề phòng ngay lập tức:

- Sao cậu lại hỏi tớ thế?

- Ờ... vì cậu sẽ là một bà mẹ tuyệt vời.

- Làm sao cậu biết được? cô nói, đầy vẻ khiêu khích.

- Tớ cảm thấy thế.

- Đừng nói vớ vẩn nữa!

Anh vừa thấy bực lại vừa ngạc nhiên trước câu trả lời ghê gớm của cô.

- Sau cậu lại phản ứng như thế?

- Tớ quá hiểu cậu và tớ chắc rằng đó là một trong những mánh cậu dùng để quyến rũ phụ nữ. Vì cậu nghĩ họ muốn nghe những thứ ấy.

- Hoàn toàn không phải vậy! Cậu thật bất công với tớ! Tớ đã làm gì nên nỗi mà cậu lại đối xử khắc nghiệt như vậy với tớ? anh bực bội hất đổ một ly nước.

- Cậu không hiểu tớ, Milo ạ! Cậu chẳng biết gì về cuộc sống riêng của tớ.

- Mẹ kiếp, vậy thì kể cho tớ đi! Cái bí mật vẫn đang gặm nhấm cậu là gì vậy?

Cô nhìn chằm chằm vào anh, vẻ suy tư và dường như muốn tin vào sự thành thực của anh. Có lẽ cô đã quá nóng giận.

Milo dựng ly nước lên rồi dùng khăn ăn lau bàn. Anh thấy tiếc vì đã hét lên nhưng đồng thời cũng không chịu đựng nổi những thay đổi bất chợt trong thái độ của Carole đối với mình.

- Sao cậu lại trở nên hung hãn và đanh đá như vậy khi tớ đề cập đến đề tài này? anh hỏi bằng một giọng bình tĩnh hơn.

- Vì tớ đã từng có thai, cô thú nhận rồi quay mặt đi.

Sự thật đã thoát ra khỏi cô. Giống như thể một con ong thoát khỏi chiếc liễn nơi nó bị cầm tù bao nhiêu năm trời.

Ngồi chết lặng, Milo sửng sốt hết mức. Anh không thấy gì ngoài đôi mắt của Carole ánh lên trong màn đêm như những ngôi sao với trái tim đau đớn.

Cô gái lấy vé máy bay ra đặt lên bàn.

- Cậu muốn biết phải không? Được rồi. Tớ sẽ chọn cách tin tưởng cậu. Tớ sẽ kể cho cậu bí mật của tớ, nhưng sau đó, tớ không muốn cậu nói thêm bất cứ lời nào cũng không bàn bạc, khuyên bảo gì hết. Tớ sẽ kể cho cậu chuyện chưa ai từng được biết và khi kể xong, tớ sẽ đứng dậy, bắt taxi ra sân bay. Còn một chuyến bay cuối cùng vào lúc chín rưỡi tới Luân Đôn và từ đó có chuyến bay lúc sáu giờ sáng tới Los Angeles.

- Cậu có chắc là...

- Chắc chắn. Tớ kể cho cậu rồi tớ đi. Sau đó, cậu phải đợi ít nhất một tuần mới được gọi cho tớ hoặc tới nhà tớ ở. Như thế hoặc là không gì cả.

- Đồng ý, anh nhượng bộ. Hãy làm như cậu muốn.

Carole nhìn ra xung quanh. Ở chính giữa quảng trường, phía trên cột tháp, những bức tượng khổng lồ của đài phun nước Bốn Dòng Sông đang nhìn cô đầy nghiêm khắc và đe dọa.

- Lần đầu tiên ông ta làm thế, cô bắt đầu, đó là buổi tối sinh nhật tớ. Năm ấy tớ mười một tuổi.

o O o

Bretagne

Plogoff - Mũi Raz

- Anh sẽ không khiến em tin rằng anh biết nhóm lửa lò sưởi đấy chứ? Billie đùa.

- Dĩ nhiên là có rồi! tôi mếch lòng đáp lại.

- Được lắm, vậy thì làm đi thưa ông, em sẽ nhìn anh với ánh mắt khâm phục của người đàn bà chỉ biết phục tùng.

- Em đừng tưởng làm thế là có thể gây áp lực được với anh nhé...

Trước niềm hạnh phúc vô bờ của Billie, cơn bão nổi lên ở Finistère, làm các cánh cửa sổ rung lên và khiến trời đổ mưa như trút nước lên cửa kính nhà chúng tôi. Trong nhà lạnh cóng. Thông thường, trong tiếng Pháp, khi người ta nói “vẻ quyến rũ chốn thôn quê” thì cũng đồng nghĩa với việc “không có lò sưởi” và “hệ thống cách nhiệt hỏng”.

Tôi quẹt một que diêm và cố gắng mồi vào đám lá khô đã xếp dưới đống củi. Đám lá bắt lửa rất nhanh rồi... tắt ngấm ngay.

- Không thuyết phục lắm, Billie nhận xét, cố giấu đi nụ cười.

Cuộn mình trong chiếc áo choàng tắm, đầu quấn khăn, cô ấy nhảy tới chỗ lò sưởi.

- Anh làm ơn tìm cho em ít giấy báo.

Khi lục lọi trong ngăn kéo tủ buýp phê kiểu vùng Bigouden, tôi thấy một số báo L’Équipe cũ ra ngày 13 tháng Bảy năm 1998, ngay sau chiến thắng của đội tuyển Pháp tại Giải bóng đá vô địch thế giới. Trên trang nhất là dòng đầu đề CHO MÃI MÃI và trưng lên hình Zinedine Zidane trong vòng tay Youri Djorkaeff.

Billie giở từng trang một rồi vò nhàu, tạo thành một viên hình cầu khá thoáng:

- Cần phải để cho giấy thở, cô ấy giải thích. Chính bố em đã dạy thế.

Rồi không dè sẻn, cô ấy lựa trong đám củi nhỏ, chỉ giữ lại những cành khô nhất và xếp lên trên đống giấy đã vò. Sau đó cô ấy chọn những cành củi to hơn để tạo thành một hình giống như lều của thổ dân.

- Giờ thì anh có thể châm lửa rồi đấy, cô đĩnh đạc nói.

Quả thực, hai phút sau, một ngọn lửa đượm nồng đã nổ lét đét trong lò sưởi.

Gió gầm gào làm cửa kính rung lên bần bật, mạnh đến nỗi tôi tưởng như chúng sắp vỡ tung. Rồi một cánh cửa sổ đập ầm ầm, cùng lúc đó điện cũng tắt ngóm khiến căn phòng chìm trong bóng tối.

Tôi mày mò trong hộp điện hy vọng ánh sáng sẽ trở lại.

- Không sao cả đâu, tôi nói vẻ tự tin. Hẳn là cầu dao tự ngắt hoặc đứt cầu chì thôi...

- Có thể, cô đáp vẻ chế giễu, nhưng anh đang mân mê cái đồng hồ nước đấy. Đồng hồ điện ở chỗ lối vào cơ mà...

Chơi được lắm, tôi đón nhận lời chỉ dẫn của cô ấy với một nụ cười. Trong lúc tôi đi qua phòng ra cửa thì cô ấy túm lấy tay tôi và...

- Đợi đã!

Cô ấy tháo chiếc khăn quấn trên đầu và cởi dây buộc áo choàng, tấm áo rơi xuống đất.

Rồi tôi ôm cô ấy vào lòng, bóng chúng tôi méo mó quấn vào nhau trên tường.

o O o

Rome

Quảng trường Navona

7 giờ 20 phút tối

Giọng yếu ớt, Carole kể với Milo nỗi thống khổ suốt tuổi thơ tan nát của cô. Cô kể với anh những năm tháng ác mộng khi ông bố dượng mò vào giường cô. Những năm tháng khi cô mất tất cả: nụ cười, những ước mơ, sự trong trắng và niềm vui sống. Cô kể với anh về những đêm con thú đói khát khi cuối cùng đã được thỏa mãn luôn nhắc đi nhắc lại với cô lúc rời phòng cô: “Mày sẽ không nói với mẹ mày chứ? Mày không được nói với mẹ mày.”

Cứ như thể mẹ cô không hề hay biết!

Cô kể về cảm giác tội lỗi, về việc buộc phải im lặng và về mong muốn lao đầu vào xe buýt mỗi tối khi từ trường về. Và rồi cô kể về cái lần mang thai trong bí mật khi mới mười bốn tuổi đã cào xé cô và khiến cô gần như chết đi với một nỗi đau không nguôi ngoai nổi trong bụng.

Và đặc biệt cô kể với anh về Tom, người đã níu giữ cô lại với cuộc đời khi ngày qua ngày vì cô mà tưởng tượng ra thế giới diệu kỳ của Bộ ba Thiên thần.

Cuối cùng, cô cố gắng làm anh hiểu thái độ ngờ vực, đề phòng đàn ông của mình, cô đã mất niềm tin vào đàn ông và không bao giờ tìm lại được nữa, cô cũng nói với anh về cảm giác kinh tởm mà cho tới tận hôm nay đáng ngạc nhiên thay vẫn ngập tràn trong cô ngay cả khi cô đã cảm thấy khá hơn.

Carole thôi không nói nữa và đứng dậy.

Milo giữ lời hứa, không hề mở miệng. Thế nhưng một câu hỏi cứ vuột ra.

- Thế nhưng tất cả chuyện này bao giờ thì chấm dứt?

Carole lưỡng lự không trả lời. Cô quay đầu lại để chắc rằng cô bé người Úc đã rời bàn cùng bố mẹ. Cô uống một ngụm nước rồi mặc thêm chiếc áo len chui đầu nãy giờ vẫn vắt trên vai.

- Điều ấy lại là một phần khác của sự thật, Milo ạ, nhưng tớ không chắc nó có thuộc về mình hay không.

- Vậy thì... nó thuộc về ai?

- Tom.

o O o

Bretagne

Plogoff - Mũi Raz

Ngọn lửa đang lụi dần nên tỏa ra trong phòng một thứ ánh sáng chập chờn. Cuộn mình trong một tấm chăn, cả hai chúng tôi ôm ghì lấy nhau như thuở mới biết yêu lần đầu.

Một tiếng sau, tôi dậy khơi lại lửa và cho một thanh củi vào trong lò.

Chúng tôi đói ngấu nhưng cả tủ bếp lẫn tủ lạnh đều trống trơn. Tôi may mắn tìm được trong tủ buýp phê một chai rượu táo made in Québec lạ kỳ. Đó là rượu táo băng, một loại rượu được làm từ những quả táo hái trên cây vào giữa mùa đông khi chúng đã đóng băng. Tôi mở nắp chai rồi nhìn qua cửa kính: cơn bão vẫn thỏa sức hoành hành và bên ngoài, tầm nhìn không quá một mét.

Quấn mình trong tấm vải phủ giường, Billie lại chỗ tôi đang đứng gần cửa sổ, trên tay cầm hai chiếc bát sành.

- Em muốn anh kể em nghe chuyện gì đó, em bắt đầu nói rồi choàng tay qua cổ ôm lấy tôi.

Em cầm chiếc áo blouson của tôi vắt trên lưng ghế lên rồi lấy ví ra.

- Em xem được không?

Tôi gật đầu đồng ý. Em mở lớp lót đã tuột một nửa đường chỉ phía sau ngăn để tiền rồi lộn để cái vỏ đạn rơi ra.

- Anh đã giết ai thế? Em giơ viên đạn nhỏ lên hỏi tôi.

o O o

Los Angeles

Khu MacArthur Park

29 tháng Tư 1992

Tôi mười bảy tuổi. Tôi đang ôn thi trong thư viện trường trung học thì một nữ sinh lao vào hét lên: “Bọn chúng được trắng án!” Cả phòng, tất cả mọi người đều hiểu cô bạn đang nói đến bản án trong vụ Rodney King.

Một năm trước, anh chàng da đen hai mươi sáu tuổi này bị cảnh sát Los Angeles chặn lại vì vượt quá tốc độ. Đang trong tình trạng say xỉn, Rodney từ chối hợp tác với cảnh sát, vậy nên họ đã dùng dùi cui điện khống chế anh này. Trước sự kháng cự của Rodney đám cảnh sát đã đánh anh này mà không hề hay biết toàn bộ sự việc đã được một tay quay phim nghiệp dư ghi lại từ ban công. Ngay hôm sau, tay quay phim đã gửi băng đến kênh Chanel 5. Những hình ảnh trên nhanh chóng được các kênh truyền hình trên khắp thế giới phát đi phát lại, khiến công chúng tức giận, phẫn nộ và cảm thấy nhục nhã.

- Bọn chúng được trắng án!

Ngay lập tức các cuộc nói chuyện chấm dứt và những lời chửi rủa vang lên từ mọi phía. Tôi cảm thấy cơn phẫn nộ và lòng căm hận bắt đầu dâng lên. Trong khu này đa số là người da đen. Tôi ngay lập tức hiểu ra rằng mọi chuyện sẽ diễn tiến theo chiều hướng xấu nên tốt hơn hết là mình nên về nhà. Trên phố, tin tức về bản án lan nhanh như vi rút gây bệnh. Bầu không khí đầy kích động và tức giận. Dĩ nhiên đây chẳng phải là vụ bê bối đầu tiên liên quan tới cảnh sát, cũng không phải thất bại đầu tiên của hệ thống pháp lý nhưng lần này có bằng chứng bằng hình ảnh và điều ấy thay đổi tất cả. Cả thế giới đã được nhìn thấy bốn cảnh sát hung dữ đánh đập một anh chàng khốn khổ: hơn năm mươi cú dùi cui điện và hàng chục cú đá vào một thanh niên đang bị còng tay. Việc tòa án xử trắng án một cách khó hiểu thế này sẽ là giọt nước làm tràn ly. Những năm tháng dưới thời Reagan và Bush đã gây tổn thất kinh khủng cho dân nghèo. Dân chúng đã chán ngấy. Chán ngấy nạn thất nghiệp và cảnh khốn khổ. Chán ngấy tác hại của ma túy và một hệ thống giáo dục chỉ sản sinh ra bất công.

Về đến nhà, tôi bật ti vi lên và lấy cho mình một bát ngũ cốc. Bạo loạn nổ ra ở nhiều nơi và tôi thấy những hình ảnh đầu tiên của điều sẽ trở thành chuyện thường nhật suốt ba ngày sau đó: cảnh cướp bóc, hỏa hoạn, các trận đối đầu với cảnh sát. Những tòa nhà xung quanh chỗ giao nhau giữa Florence và Normandie ngập trong lửa và máu. Những gã đàn ông chạy trốn với những thùng các tông đầy ắp thực phẩm vừa trộm được trong các cửa hàng. Một số khác đẩy xe chuyển hàng hoặc những giá hàng có bánh xe để chở đồ gỗ, tràng kỷ hay đồ điện gia dụng. Chính quyền kêu gọi người dân bình tĩnh nhưng vô ích, tôi cho rằng chuyện này sẽ chẳng chấm dứt. Thực ra, tôi hài lòng với nó...

Tôi gom tất cả tiền tiết kiệm giấu trong một chiếc đài rồi lấy chiếc ván trượt lao đến nhà Marcus Blink.

Marcus là một gã lưu manh trong khu này, một gã “tử tế” không thuộc băng đảng nào mà chỉ bán thuốc phiện cho lũ choai choai, phân phối nhỏ lẻ và bán vũ khí. Hồi tiểu học tôi học cùng gã và gã khá có thiện cảm với tôi vì tôi đã hai, ba lần giúp mẹ gã điền giấy tờ xin trợ cấp xã hội. Cả khu phố giờ sôi lên sùng sục. Mọi người đều đoán rằng các băng đảng sẽ lợi dụng tình hình lộn xộn để thanh toán các nhóm khác và cả cảnh sát nữa. Tôi trả hai trăm đô và Marcus lấy cho tôi một khẩu Glock 22 mà gã kiếm được cả chục khẩu trong mỗi khu phố vào cái thời buổi mục nát này khi đám cảnh sát biến chất khai báo là đánh mất vũ khí rồi đem bán. Thêm hai mươi đô nữa, gã cho tôi một băng mười lăm viên đạn. Trang bị vũ khí xong xuôi, tôi lên đường về nhà, cảm thấy khẩu súng nặng trịch và cái lạnh của kim loại trong túi mình.

o O o

Đêm ấy tôi không ngủ mấy. Tôi nghĩ tới Carole. Giờ đây tôi đã có một mối bận tâm: những hung bạo, tàn nhẫn mà cô ấy phải gánh chịu chấm dứt mãi mãi. Thế giới tưởng tượng có thể làm được nhiều điều, nhưng không làm được tất cả. Những câu chuyện tôi kể đưa cô ấy vào thế giới ảo trong chốc lát để cô có được vài giờ thoát khỏi sự tra tấn về thể xác cũng như tinh thần mà gã đao phủ bắt cô ấy phải chịu. Nhưng như thế chưa đủ. Sống trong thế giới tưởng tượng không phải là một giải pháp lâu dài, như thế chẳng khác gì chơi ma túy hay uống cho say mèm để quên đi nỗi thống khổ của mình.

Sẽ chẳng thể làm gì: không lúc này thì lúc khác, cuối cùng rồi cuộc sống thực vẫn luôn luôn chiếm ưu thế so với những gì là ảo mộng.

o O o

Hôm sau, bạo lực lại gia tăng vì chẳng ai sợ bị trừng phạt. Máy bay trực thăng mà các kênh truyền hình thuê lượn liên tục trên thành phố, trực tiếp truyền đi những hình ảnh về Los Angeles đang bị giới nghiêm: cướp bóc, ẩu đả, cháy nhà, đọ súng giữa chính quyền và dân bạo loạn. Rất nhiều phóng sự tố cáo sự rối loạn và trơ ì của lực lượng cảnh sát, không có khả năng ngăn chặn các vụ cướp phá.

Dưới sức ép về số lượng nạn nhân tử vong, thị trưởng đã có bài phát biểu trên các phương tiện thông tin đại chúng, ông miêu tả tình trạng khẩn cấp và thông báo ý định cầu viện đến Vệ binh quốc gia để thiết lập thời gian giới nghiêm từ lúc hoàng hôn cho tới bình minh. Thật là một ý tưởng tồi: trong các khu phố, dân chúng cho rằng cuộc hội hè sẽ sớm kết thúc và kết quả là càng làm tăng thêm các vụ cướp phá.

Trong khu chúng tôi, các cửa hàng trụ sở của người châu Á bị cướp phá nhiều nhất. Khi ấy, mối quan hệ giữa dân da đen và dân Hàn Quốc đang căng thẳng cực độ nên vào ngày bạo loạn thứ hai, phần lớn các quầy kinh doanh, siêu thị nhỏ và cửa hàng bán rượu của dân Hàn Quốc đều bị đập phá và cướp sạch mà cảnh sát không hề can thiệp.

Đã giữa trưa. Suốt một giờ qua, tôi đứng thăng bằng trên ván trượt, nấp trước cửa hiệu đồ khô của ông bố dượng Carole. Bất chấp rủi ro, sáng nay hắn ta vẫn mở cửa tiệm, chắc hẳn là hy vọng rằng chỗ mình sẽ không bị cướp phá. Nhưng đến giờ này hẳn hắn ta cũng đã cảm thấy nguy hiểm và tôi đoán hắn ta sắp hạ cửa sắt xuống.

Chính lúc ấy tôi quyết định ra khỏi chỗ nấp.

- Ông cần giúp không, ông Alvarez?

Hắn ta không đề phòng tôi. Hắn biết quá rõ tôi vả lại tôi lại có cái mặt đáng tin.

- OK, Tom! Giúp chú mang mấy tấm pa nô bằng gỗ vào.

Tôi kẹp mỗi bên nách một tấm rồi theo hắn ta vào cửa hàng.

Đó là một cửa hàng khô xoàng xĩnh, có đến cả chục hàng như vậy trong khu này. Đây là loại cửa hàng chủ yếu bán nhu yếu phẩm và sẽ nhanh chóng phải đóng cửa trước sự cạnh tranh của Walmart.

Cruz Alvarez là một gã Mỹ Latin tầm vóc trung bình, khá béo, khuôn mặt rộng, vuông vức. Kiểu người để đóng những vai hạng ba, như những tay ma cô dắt gái hay chủ hộp đêm.

- Chú vẫn nói rằng một ngày nào đó bọn khốn nạn... ông ta bắt đầu nói rồi quay đầu lại và nhận thấy khẩu Glock 22 đang chĩa vào mình.

Cửa hàng vắng tanh, không có camera giám sát. Tôi chỉ việc bóp cò là xong. Tôi chẳng muốn nói gì với hắn, thậm chí “chết đi, kẻ đốn mạt” cũng không. Tôi ở đây không phải để lập lại chính nghĩa, không phải để thực thi công lý. Cũng chẳng phải để nghe hắn giải thích dài dòng. Hành động của tôi không có gì là vẻ vang, anh hùng hay dũng cảm. Tôi chỉ muốn nỗi khốn khổ của Carole chấm dứt và đây là cách duy nhất tôi nghĩ ra. Cách đây vài tháng, tôi đã bí mật tố cáo với một trung tâm xã hội về kế hoạch hóa gia đình mà không cho Carole biết, nhưng mọi việc chẳng đến đâu. Tôi cũng đã gửi thư cho cảnh sát, nhưng họ chẳng thèm điều tra. Tôi chẳng còn biết đâu là thiện, đâu là ác nữa. Tôi không tin vào Chúa trời, cũng chẳng tin số phận. Tôi chỉ biết rằng chỗ của mình là ở đây, đằng sau khẩu súng và tôi phải bóp cò.

- Tom! Mày cầm cái g...

Tôi tiến sát lại để bắn ở tầm gần. Tôi không muốn bắn trượt và tôi cũng chỉ muốn tốn một viên đạn.

Tôi bóp cò.

Đầu hắn nổ tung, máu bắn lên quần áo tôi.

Chỉ còn mình tôi trong cửa hàng. Chỉ còn mình tôi trên đời này. Tôi không đứng vững nổi nữa. Tay tôi run bần bật dọc hai bên sườn.

Chuồn thôi!

Tôi nhặt vỏ đạn lên, nhét vào trong túi cùng với khẩu Glock. Rồi tôi chạy về nhà. Tôi tắm rửa, đốt quần áo, cẩn thận lau sạch khẩu súng sau đó vứt nó vào một thùng rác để giải thoát cho mình. Còn cái vỏ đạn, tôi chọn cách giữ lại để đầu thú phòng khi có ai đó vô tội bị buộc tội, nhưng liệu tôi có thực sự đủ can đảm làm thế không?

Hẳn là sẽ chẳng bao giờ biết được.

o O o

Bretagne

Plogoff - Mũi Raz

- Anh chưa bao giờ kể với ai chuyện mình làm sáng hôm đó. Sống để dạ, chết mang theo, thế thôi.

- Sau đó thì chuyện gì xảy ra? Billie hỏi.

Chúng tôi tới nằm trên tràng kỷ. Billie nằm sau tôi, choàng tay ôm ngang ngực tôi, còn tôi đưa tay giữ eo em, như thể đang bám vào một tấm bè.

Nói ra chuyện ấy tôi như trút được gánh nặng. Tôi cảm thấy em hiểu mình mà không phán xét gì, tôi chỉ cần có vậy.

- Tối hôm ấy, Bush cha phát biểu trên truyền hình rằng tình trạng vô chính phủ là không thể chấp nhận được. Hôm sau, bốn nghìn lính Vệ binh quốc gia tuần tiễu khắp thành phố, ngay sau đó là các đơn vị hải quân. Trật tự dần được thiết lập vào ngày thứ tư và thị trưởng đã dỡ bỏ giờ giới nghiêm.

- Thế cảnh sát không điều tra sao?

- Các cuộc nổi loạn đã khiến khoảng năm chục người tử vong và hàng chục nghìn người bị thương. Những tuần tiếp sau, trong cả thành phố, người ta đã tiến hành bắt bớ hàng nghìn người, dù chính đáng hay không, dù có phải bắt nhầm hay không nhưng không ai bị đích danh buộc tội đã giết Cruz Alvarez.

Billie đặt một tay lên mí mắt tôi rồi hôn lên cổ tôi:

- Giờ thì ngủ đi anh.

o O o

Rome

Quảng trường Navona

- Tạm biệt Milo, cảm ơn vì đã nghe mà không hỏi han gì tớ, Carole nói rồi đứng dậy.

Vẫn còn bị sốc, anh đứng dậy cùng cô rồi khẽ nắm lấy tay cô:

- Đợi đã... Sao cậu lại dám chắc Tom đã làm chuyện ấy khi mà cậu ấy chưa bao giờ nói với cậu?

- Tớ là cảnh sát, Milo ạ. Cách đây hai năm, tớ được quyền tra cứu tài liệu lưu trữ của Sở cảnh sát Los Angeles và tớ đã yêu cầu được đọc hồ sơ vụ giết ông bố dượng tớ. Không có nhiều thông tin: hai hoặc ba cuộc hỏi cung hàng xóm, vài tấm ảnh hiện trường và một mẫu lấy vân tay được làm qua quýt. Chẳng ai thèm quan tâm xem kẻ nào đã giết một gã tiểu thương trong khu MacArthur Park. Tuy nhiên, trên một tấm ảnh, có thể nhận thấy khá rõ một tấm ván trượt được đặt dưới chân tường, trên tấm ván có vẽ hình ngôi sao băng cách điệu.

- Và tấm ván trượt đó...

- ...chính tớ đã tặng cho Tom, cô nói rồi quay bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK