CHƯƠNG 324: CÔ GÁI ĐÓ LÀ AI
Ứng Tiêu Tiêu vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của Đường Ngọc Sở.
Cô nhấc máy: “Sở Sở.”
“Tiêu Tiêu, có rảnh không? Cùng tớ đi ăn tối.”
Dựa theo địa chỉ mà Sở Sở gửi cho, Ứng Tiêu Tiêu đến một nhà Hồng Kông trên con phố phồn hoa của trung tâm thành phố.
Vừa vào cửa thì nhìn thấy Đường Ngọc Sở ngồi ở gần cửa sổ, cô một tay chống má, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thần sắc thấp thoáng một tia thương cảm.
Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, rảo bước đi tới.
“Sở Sở.” Khi ngồi xuống đối diện Đường Ngọc Sở, Ứng Tiểu Tiêu khẽ gọi.
Nghe thấy giọng nói, Đường Ngọc Sở quay đầu lại, khi nhìn thấy cô thì khẽ mỉm cười: “Cậu đến rồi, Tiêu Tiêu.”
Ứng Tiêu Tiêu ‘ừm’ một tiếng, sau đó mỉm cười trêu chọc: “Sao hôm nay có thời gian kêu tớ cùng đi ăn cơm với cậu vậy? Lục tổng đâu?”
Từ khi cô kết hôn với Lục Triều Dương, thời gian tụ tập của ba chị em các cô so với trước đây đã giảm đi rất nhiều.
Có khi cô nhớ bọn họ, một người nói muốn ở bên chồng, một người muốn ở bên bạn trai, rồi chỉ có cô độc thân đáng thương một mình.
Nghe thấy cô hỏi Lục Triều Dương, ánh mắt của Đường Ngọc Sở hơi lóe lên, nhàn nhạt đáp: “Anh ấy có việc.”
Có việc? Ứng Tiêu Tiêu nhướn mày, ánh mắt thăm dò dừng trên mặt của cô, giác quan thứ 6 của phụ nữ nói cho Ứng Tiêu Tiêu biết, không ổn, Sở Sở có hơi không đúng.
Nhưng cô cũng không có hỏi Sở Sở ngay, mà vẫy phục vụ đến.
Sau khi gọi đồ ăn xong, Ứng Tiêu Tiêu cầm ly nước trên bàn nhấp một ngụm, sau đó nhìn Đường Ngọc Sở: “Sở Sở, cậu và Lục tổng xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Thần sắc của Đường Ngọc Sở cứng lại, sau đó nhếch môi, lắc đầu: “Không có, chúng tớ có thể thế nào chứ.”
Nói rồi, cô cầm ly uống lên uống để che đậy sự bất an trong lòng mình.
Ứng Tiêu Tiêu khẽ cười: “Sở Sở, cậu muốn giấu cô gái ngóc An Kỳ đó còn có thể, cậu muốn giấu tớ căn bản không thể.”
Bàn tay cầm chiếc ly thủy tinh không khỏi siết chặt lại, Đường Ngọc Sở cắn môi, sau đó khóe môi giãn ra lộ ra ý cười chua chát: “Thật sự không giấu được cậu.”
Ứng Tiêu Tiêu nhướn mày: “Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi.”
Đường Ngọc Sở để ly nước lên bàn, trầm mặc một lúc, mới từ từ nói đến cảnh vừa rồi nhìn thấy ở cửa Hoàng Đình.
Ứng Tiêu Tiêu nghe xong, lông mày nhíu chặt: “Cậu cứ đi như thế?”
Ngữ khí rất khó tin.
Đường Ngọc Sở gật đầu: “Nếu không tớ phải làm gì?”
Ứng Tiêu Tiêu trợn mắt lườm: “Cậu phải đi ăn cùng bọn họ.”
Cô không phải luôn rất thông minh sao? Thế nào hôm nay lại trở nên ngốc nghếch rồi?
Đường Ngọc Sở bặm môi: “Tớ không muốn đi.”
Vừa nghĩ đến Triều Dương để cô gái đó dựa sát như thế thì cô cảm thấy trong lòng tắc nghẹn.
Ứng Tiêu Tiêu thật sự nghẹn lời rồi.
Cô thật sự muốn mở hộp sọ của Sở Sở ra xem thử, bên trong có thứ gì, có thể khiến Sở Sở nhất thời trở nên hồ đồ như thế.
Ứng Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh nói: “Sở Sở, không chừng đối tượng xem mắt đó đã quen biết từ lâu với bọn họ, quan hệ không tệ thì sao, cho nên sát gần hơn một chút thì có gì đâu.”
Lời này nói như thế không sai, nhưng từ khi cô và Triều Dương ở bên nhau, thật sự chưa từng nhìn thấy Triều Dương cùng một cô gái nào tiến sát như thế, cô không thoải mái cũng là điều bình thường.
Ứng Tiêu Tiêu tiếp tục nói: “Sở Sở, cậu không thể nhỏ mọn như thế, vừa nhìn thấy chút gì đó thì trong đầu lại phác họa ra một đông sự việc. Lúc đó cậu có thể thoải mái đi qua đó, sau đó hỏi Lục tổng cô gái đó là ai, tớ không tin Lục tổng còn sẽ cố ý giấu cậu.”
“Chuyện ba anh ấy sắp xếp đối tượng xem mắt cho anh ấy, anh ấy đã giấu tớ rồi.”
Giọng nói của Đường Ngọc Sở có hơi bất mãn.
“… Có lẽ anh ấy chỉ không muốn cậu suy nghĩ quá nhiều thôi.” Ứng Tiêu Tiêu do dự rồi.
Lục Triều Dương cố ý giấu diếm chắc chắn có dụng ý của anh, dù sao gia đình nhà họ Lục phức tạp như thế, anh chắc chắn cũng không hy vọng Sở Sở bị cuốn vào trong, chịu tổn thương.
Ứng Tiêu Tiêu chỉ có thể nghĩ như thế.
Đường Ngọc Sở hừ lạnh một tiếng: “Sợ tớ suy nghĩ quá nhiều thì càng không nên giấu tớ, mà nên thành thật đối đãi.”
Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, suy tư một lát, sau đó đứng dậy, cầm lấy chiếc túi trên ghế: “Đi, tớ và cậu cùng đi tìm bọn họ.”
“Không cần.” Đường Ngọc Sở từ chối.
Ứng Tiêu Tiêu tức lên: “Đường Ngọc Sở, cậu thà ở đây suy nghĩ linh tinh, cũng không muốn đi hỏi cho rõ ràng sao?”
“Tớ…” Đường Ngọc Sở cắn môi, vẻ mặt xoắn xuýt.
“Đi thôi, chúng ta đi hỏi rõ ràng.” Ứng Tiêu Tiêu khuyên.
Đường Ngọc Sở do dự một lúc mới gật đầu: “Ừm, được.”
Nhìn thấy hai cô muốn rời khỏi, nhân viên phục vụ vội đi tới: “Hai vị, đồ ăn hai vị vừa gọi…”
Nhân viên phục vụ còn chưa nói xong thì thấy Ứng Tiêu Tiêu từ trong túi rút ví tiền ra, lấy ra tờ năm trăm nhét vào trong tay của nhân viên phục vụ: “Chúng tôi không ăn nữa, cũng không cần thối lại.”
Nói xong thì kéo Đường Ngọc Sở vội vàng rời khỏi, để lại nhân viên phục vụ đứng ngây ngốc ở đó, trong tay cầm hai tờ năm trăm nghìn.
“Bại gia!” Đây là lời đánh giá về hành vi không mua gì cũng thanh toán của Đường Ngọc Sở đối với Ứng Tiêu Tiêu.
Ứng Tiêu Tiêu lườm cô: “Đây còn không phải vì cậu.”
Nghĩ lại cảm thấy không đúng, Ứng Tiêu Tiêu lại bổ sung một câu: “Không được, tiền này nhất định phải tìm Lục tổng đòi lại.”
Đường Ngọc Sở: “…”
Sớm biết thế thì không nói cô là bại gia rồi, để Triều Dương lãng phí không 1 triệu.
…
“Dải Ngân Hà”.
Trong nhà hàng rộng lớn, tiếng dương cầm du dương nhẹ nhàng lan tỏa, trong không khí mang theo mùi hương thoang thoảng, dưới ánh đèn vàng cam, tạo ra bầu không khí ấm áp lãng mạn.
Lục Thanh Chiêu đưa menu cho Minh Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, em muốn ăn cái gì thì cứ gọi, tuyệt đối đừng khách sáo.”
“Anh Thanh Chiêu, anh trả tiền sao?” Minh Tiểu Tiểu liếc nhìn anh ta, hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Lục Thanh Chiêu cười đắc ý: “Là anh cả trả tiền.”
Minh Tiểu Tiểu bĩu môi: “Vậy thì thôi, em vẫn nên khắc chế một chút, đợi lần nào anh mời thì em sẽ không khách sáo.”
Lục Thanh Chiêu: “…”
Cô nhóc này vẫn giống như trước đây, đối đãi với anh ta và với anh cả tóm lại luôn khác nhau.
Minh Tiểu Tiểu nhìn menu, sau đó quay sang nhìn Lục Triều Dương đang uống nước, đáy mắt xẹt qua tia ái mộ, cô ta khẽ mỉm cười, dứt khoát gọi: “Anh Triều Dương.”
Nghe thấy tiếng, Lục Triều Dương quay đầu qua, nghi hoặc nhìn cô ta.
Chỉ thấy cô khẽ mỉm cười hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
“Thế nào cũng được.” Đáp án này quả thật rất tùy tiện.
Minh Tiểu Tiểu đột nhiên nhăn mặt, lẩm bẩm, ủy khuất hỏi: “Anh Triều Dương, anh có phải không muốn cùng em ăn cơm phải không?”
Lục Triều dương lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy anh tại sao không nói anh muốn ăn gì?”
“Tiểu Tiểu…” Khóe môi của Lục Triều Dương nhếch lên lộ ra nụ cười bất lực: “Anh quả thật không biết muốn ăn gì.”
“Thì ra là như thế.” Gương mặt nhỏ nhắn đang tối sầm của Minh Tiểu Tiểu lập tức sáng lên, nhanh nhảu nói: “Vậy em gọi giúp anh.”
“Tiểu Tiểu, anh thiên vị rồi.” Lục Thanh Chiêu nói: “Em cũng không hỏi tôi muốn ăn cái gì?”
Minh Tiểu Tiểu nhướn mày, cố tình thờ ơ thuận miệng hỏi: “Vậy anh Thanh Chiêu anh muốn ăn gì?”
“Tôi muốn ăn…”
“Anh tự chọn đi.”
Lục Thanh Chiêu còn chưa nói xong, Minh Tiểu Tiểu cầm một cuốn menu khác trên bàn để trước mặt anh ta.
Lục Thanh Chiêu đáng thương lắc đầu thở dài: “Tiểu Tiểu, em như này cùng quá thiên vị rồi.”