Anh tựa hồ còn có thể nhớ mang máng, lúc ấy, mỗi ngày mình đều đi theo chị gái, chạy từ trường học về nhà, cặp xách ở sau lưng xóc lên xóc xuống, đụng vào lưng bọn họ, phát ra tiếng cười không ngừng, “Chị ơi, chờ em với…”
“Em nhanh lên đi!” Ninh San chạy đằng trước, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa vung vẩy, giống như một chú chim đang chao liệng trên mặt nước, “Mẹ bảo ba được thăng chức, hôm nay có đồ ăn ngon!”
Ba của Ninh Xuyên – Ninh Hàng học đại học ở thành phố N, quen bà Ninh, hai người kết hôn xong liền dốc sức làm việc ở đây, sau đó ông thi đỗ nhân viên công vụ, đến nhận công tác ở sở Lao Động thành phố N, mang theo vợ con cùng nhau đến sống ở thành phố N, khi đó Ninh Xuyên mới ba tuổi, đảo mắt đã qua bảy năm, ông Ninh làm việc cẩn trọng, vẫn là tấm gương mẫu mực của đơn vị, hàng năm đều được tiên tiến, một đường leo thẳng lên chức Phó bộ trưởng cực kỳ quan trọng.
Bộ Nội vụ Thị ủy quản lý sự thay đổi điều động chức vị của các cán bộ trong thành phố, tất cả các cán bộ ở trong thành phố muốn thăng chức hay vớ được chức vụ béo bở nào, đương nhiên đều phải dựa vào sự sắp xếp của Bộ Nội vụ, điều này nghĩa là bản thân Bộ Nội vụ cũng là một chức quan béo bở mà người ta mong chờ đỏ mắt.
Điều Ninh Hàng đến vị trí này, chủ yếu là bởi vì ông là một người chính trực, bao nhiêu năm qua được thăng chức đều là do chính bản thân mình mạnh dạn dám nghĩ dám làm mới được một vị lãnh đạo lâu năm tiến cử, có điều vị lãnh đạo đó của ông cũng đã cao tuổi, sau khi tiến cử ông xong, cũng được điều đến một ngành khá nhàn của Tỉnh ủy, trên căn bản chính là lui về tuyến hai.
Ninh Xuyên chạy theo chị gái về nhà, đã nhìn thấy ba đang lấy một cái ghế con, ngồi trước cửa phòng bếp, nói chuyện với mẹ đang bận rộn nấu cơm bên trong, “Ba, mẹ!” Chị gái Ninh San tính tình sáng sủa, cực kỳ thân thiết với ba mẹ, so với chị gái, cậu nhóc Ninh Xuyên thì e dè hơn một chút, bước theo sau chị gái.
Ninh Hàng ôm lấy Ninh Xuyên, đặt trên đùi, lại vòng tay ôm Ninh San, năm xưa lúc Ninh San mới sinh ra bị bác sĩ cho rằng có bệnh tim bẩm sinh, bấy giờ nhà bọn họ mới được cho phép sinh đứa thứ hai, nhưng Ninh San lớn dần lên, thân thể cũng khỏe mạnh nhanh nhẹn, không có vấn đề gì, giống như những cô gái khỏe mạnh khác, cho nên bà Ninh vẫn luôn cho rằng, mình và Ninh Hàng sống lương thiện, cho nên ông trời đã cho bọn họ một cơ hội, cho bọn họ vừa có cả trai lẫn gái, làm một cặp ba mẹ song toàn song phúc.
“Ba, lại làm quan lớn nữa?” Ninh Xuyên ngẩng đầu nhìn ba, trong lòng cậu, ba vẫn luôn là thần tượng, cho nên từ nhỏ đến lớn, cậu luôn cố gắng làm mọi việc ở mức tốt nhất, trở nên lợi hại giống như ba mình!
“Làm gì có quan lớn mà làm.” Ông Ninh sờ sờ đầu cậu, “Chẳng qua là làm ở ngành khác.”
“Aiz.” Bà Ninh vừa nhặt rau vừa nói, “Lần này anh lên vào được Bộ Nội vụ tất cả đều là nhờ thủ trưởng Lâm đề cử, chúng ta có nên mang chút quà sang…”
“Cái này…” Ninh Hàng khoát khoát tay áo, “Thủ trưởng Lâm là lãnh đạo của anh, anh và ông ấy đều không phải loại người như vậy, cái này gọi là hối lộ, chẳng lẽ Ninh Hàng anh phải dùng tiền để mua chức vị sao?”
“Anh ấy, quá cứng nhắc.” Bà Ninh nói, “Thế làm sao mà tính là hối lộ được? Chẳng lẽ lãnh đạo thì không được tặng quà nhân dịp lễ tết sao? Không phải sắp tới Trung thu rồi còn gì?”
“Đến lúc đó rồi nói!” Ông Ninh trả lời, “Làm mấy chuyện đó, không cẩn thận sẽ chọc phải phiền phức.”
“Nhìn anh khẩn trương chưa kìa.” Bà Ninh đưa mắt qua, bảo Ninh San đưa em trai Ninh Xuyên đi vào trước, Ninh San hiểu ý, lập tức gọi em trai qua, “Tiểu Xuyên, mau đi làm bài tập, tối chơi tiếp.”
Ninh Xuyên nghe lời tụt xuống từ trên đùi ba mình, đi theo chị gái vào phòng mình, thoáng nghe thấy mẹ nói, “Anh còn muốn thăng chức, thì cũng phải tặng cấp trên ít đồ…”
“Nghe nói trung ương muốn thanh tra tham ô, bộ Nội vụ bọn anh là đối tượng bị kiểm tra chặt chẽ trọng điểm, tố giác tố cáo lẫn nhau.” Ông Ninh nhỏ giọng nói.
“Tố giác lẫn nhau?” Bà Ninh khinh thường nói, “Chuyện như vậy, anh cũng đừng thành thật quá, nào có ai lại quản chuyện không đâu này, anh có chính trực thì cũng đừng chọc vào chuyện của người khác, ai biết được người ta ở trên có ô dù gì hay không, thủ trưởng Lâm vừa mới lui xuống, chúng ta bây giờ cũng chẳng có núi mà dựa dẫm.”
“Xem em nói kìa.” Ông Ninh nói, “Anh mới vào đơn vị, xảy ra chuyện gì được chứ.”
Khi đó, Ninh Xuyên còn là một đứa trẻ hạnh phúc, có một người ba giỏi giang, một người mẹ hiền lành, một người chị luôn che chở cho anh, có một gia đình mỹ mãn.
Còn nhớ buổi tối năm ấy, người một nhà ở bên nhau, chụp chung một bức ánh, máy chụp hình cũ kỹ, ông Ninh chỉnh máy xong, vội vàng chạy tới, “Tách” một tiếng, bốn người ghé vào nhau, cười giống như những con người vui vẻ nhất trên thế gian này.
Nghĩ đến đây, Ninh Xuyên không nhịn được vươn tay, rút ví tiền trong ngực mở ra, một tấm ảnh cũ đã ố vàng, kẹp trong ví, anh cầm lên, góc tấm hình hơi phồng lên một chút, đây là do Tô Thiên Thiên ban tặng!
Một tấm ảnh bình thường như vậy, lại trở thành bức ảnh chụp chung cuối cùng của một gia đình, phía trên, ông Ninh thần thái phấn chấn, tràn đầy tự tin, dường như cảm giác được sự nghiệp của mình đang đến hồi tốt đẹp, dáng vẻ như muốn làm một cuộc lớn.
Nhưng không quá bốn tháng, chính là thời điểm sắp sang năm mới, Ninh Xuyên kết thúc cuộc thi cuối kỳ, giáo viên vừa trả bài, thành tích của anh đứng đầu lớp, đứa bạn ngồi cùng bàn hâm mộ nói, “Ninh Xuyên, cậu lợi hại thật đấy!”
“Dĩ nhiên!” Một cậu nhóc mập phía sau nói, “Ba của Ninh Xuyên cũng rất lợi hại! Tớ nghe ba tớ nói, ba của Ninh Xuyên là quan lớn của chính phủ, cực kỳ giỏi!”
“Mẹ tớ cũng nói thế.” Cô bé tóc bím ngồi cùng bàn bé mập nói, “Ninh Xuyên, cậu tới nhà tớ chơi nhé, bọn mình ở chung một khu đấy!”
Ninh Xuyên nghe đám bạn nói, chỉ nhỏ giọng bảo, “Ba tớ nói, ba không phải là quan lớn gì đâu.”
“Dù sao ba cậu rất giỏi là được!” Bạn cùng bàn vỗ vỗ vai cậu, “Cậu cũng rất giỏi!”
Ninh Xuyên mím môi, không nói lời nào, trong lòng cũng thầm cảm thấy tự hào vì ba mình.
Nhưng ngày hôm đó, khi Ninh Xuyên và chị gái mang theo thành tích đáng mừng về nhà, cùng mẹ chờ ba về ăn cơm, đợi mãi cho đến khi trời tối mà ba vẫn chưa trở lại, mẹ gọi điện thoại đến đơn vị, mới biết ba bị viện kiểm sát dẫn đi, cả mấy trưởng ban trưởng khoa có liên quan trong Bộ Nội vụ cũng bị dẫn theo.
“Ba sao vậy?” Ninh San hỏi, “Sao ba chưa về hả mẹ?”
“Không sao không sao cả…” Bà Ninh an ủi hai đứa trẻ, “Ba các con có chút việc, mấy ngày nữa sẽ về.”
Lúc ấy Ninh Xuyên vẫn không rõ có chuyện gì xảy ra, anh chỉ biết, mấy ngày sau, ba vẫn chưa về, mẹ bắt đầu ngày nào cũng ra ngoài, ngày nào cũng mệt mỏi, ngày nào cũng không có cả thời gian nấu cơm, trời vừa tối đã nghe thấy mẹ một mình ngồi trong phòng khóc thút thít.
Chị Ninh San ló xuống từ trên chiếc giường tầng ghé đầu nói với Ninh Xuyên đang ngủ ở dưới, “Tiểu Xuyên, ba xảy ra chuyện rồi.”
“Ba xảy ra chuyện gì?” Ninh Xuyên chớp mắt, “Sao lâu vậy rồi mà không thấy ba trở lại? Sao mẹ ngày nào cũng khóc?” Cậu hỏi từng tiếng, giọng nói mang theo chút nức nở.
Ninh San trèo xuống giường, chui vào trong chăn với em trai, ôm cậu thật chặt, “Chị không biết, nhưng mà chị biết là ba mình là người tốt, là do người khác hãm hại!”
“Hãm hại? Vậy ba có được cứu ra không?” Ninh Xuyên hỏi.
“Có.” Ninh San gật đầu.
Mười sáu năm trước, là thập niên mà tham ô hối lộ mới bắt đầu xuất hiện, mọi người vẫn còn khá xa lạ mờ mịt với danh từ này, mà số tiền tham ô hối lộ cũng nhỏ đến mức khiến những người ở thời đại hiện nay khó mà tin được, nhưng mà vào thập niên đó, đối lập với những kẻ tham ô hối lộ mới xuất hiện, lực lượng chống tham nhũng cũng tạo thành một làn sóng nhỏ sau khi thủ tướng mới lên nhậm chức.
Bộ Nội vụ thị ủy nơi ông Ninh làm việc là nơi bị thẩm tra nghiêm khắc nhất, đầu tiên là những người ở trong Bộ tự tố giác lẫn nhau, kết quả có một phong thư tố giác được gửi đến viện kiểm sát, trong thư trực tiếp nêu rõ đối tượng, chính là Phó bộ trưởng Ninh Hàng!
Sau đó Viện kiểm soát lập tức lập án thẩm tra, trừ Ninh Hàng ra, còn có mấy trưởng khoa trưởng ban nhỏ trong Bộ Nội vụ, tất cả đều sa lưới.
Bà Ninh hỏi thăm mấy lượt, mới dò được tin tức từ vợ của một trưởng khoa, nghe nói lần này những người bị thẩm tra cùng đợt với Ninh Hàng đều là những người không có ai che chở ở phía trên! Mặc dù trung ương có ý định thanh tra tham ô, nhưng những chuyện như thế này một khi đã bắt đầu thì luôn đẩy vài người ra ngoài để dễ ăn dễ nói, quả hồng mà, đương nhiên phải bóp quả nào mềm!
Người vợ của khoa trưởng này cũng nói thật với bà Ninh, chồng bà ta quả thật đã giúp người ta sắp xếp công việc, nhận hai vạn đồng, vào thập niên đó, số tiền mấy vạn đồng, cũng bằng với mức phán xét tham ô 5000 đồng, đã là một con số trên trời.
Có lẽ tội của ông ta không còn gì để dị nghị, cùng lắm than thở một câu phía trên mình không có ai, tự nhận xui xẻo, hoặc là thấy may trong lòng vì tội mình còn chưa lớn, có chút bí mật còn chưa có ai biết.
Nhưng đối với Ninh Hàng mà nói, ông sẽ kiên quyết không ôm ý nghĩ như vậy, bởi vì ông vốn không nhận bất kỳ một khoản hối lộ nào, chớ nói là lợi dụng chức quyền, lạm quyền mưu lợi!
Mà phong thư tố giác kia, căn bản là bịa đặt, cho dù bị cách ly thẩm tra, trong lòng ông vẫn phẳng lặng, tin chắc rằng mình bị người ta vu hãm.
Trong thời gian thẩm tra không được gặp người nhà, chỉ có thể gặp luật sư, bà Ninh vội vàng tìm một luật sư vào hỏi thăm tình hình của ông Ninh, dù sao với bà mà nói, chuyện tham ô hối lộ bà chẳng biết một tí gì.
Cho dù có phải nộp tiền tham ô, cũng nên cho bà biết chồng bà đã làm gì, với những gì bà biết, căn bản không có chuyện nhận hối lộ, chớ nói đến tiền tham ô gì đó.
Thời gian gặp luật sư có hạn, Ninh Hàng nói rất ít, chỉ có ba câu, “Đừng lo lắng cho anh, anh bị oan, chân tướng nhất định sẽ rõ ràng.”
Ba câu đơn giản, khiến cho bà Ninh an tâm hơn nhiều, nhưng cũng cảm thấy mờ mịt, chân tướng thực sự sẽ rõ ràng sao? Bà thật sự có thể chỉ ở nhà chăm sóc con cho tốt, chờ đến ngày chồng mình được thả ra sao?
Nhưng rồi một ngày, hai ngày, ba ngày… Một tuần, hai tuần, ba tuần..
Cuối cùng năm mới cũng sắp tới, mà tin tức mà bà Ninh đợi được lại là, tiêu đề của tin thời sự, nguyên thị ủy Phó Bộ trưởng Bộ Nội vụ Ninh Hàng sợ tội tự sát.