• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Qing Yun

Thời điểm Lâm Yến Thanh tới trùng hợp là giờ cơm trưa, vừa lúc mấy người Hàn Thời và Tống Soái đi đến tầng một, chuẩn bị tiến vào nhà ăn.

Bình thường sinh viên đều cách xa mấy người của tổ bốn vì sợ chẳng may chọc phải người nào —— cho nên mấy người này đi trong viện trở nên đặc biệt nổi bật.

Mà chính vào lúc này, Lâm Yến Thanh đi vào dãy nhà số bốn.

Vừa đến liền gặp một cô gái, cô gái kia chỉ liếc anh một cái rồi lập tức dời mắt, ngay giây sau đã vội vàng nhìn lại, thấy rõ người tới là ai thì ngạc nhiên kêu:

"Lâm giáo thảo? Sao cậu lại ở chỗ này!?"

(Giáo thảo: Đẹp trai, học giỏi, tốt tính, tam quan siêu chính, được mọi người yêu mến...)

Giọng nói này tuyệt đối không thể coi là nhỏ, ít nhất có hơn phân nửa người trong viện đều nghe thấy được, sôi nổi nhìn qua.

Đám người Tống Soái đi theo tác phong lục thân không nhận, đối với những chuyện không liên quan đến mình thì tuyệt không quan tâm. Nhưng còn Hàn Thời, khi nghe thấy lại không khỏi dừng bước.

Qua hai giây, anh khẽ nhướng mày, nghiêng người hỏi Tống Soái: "...... Cô gái kia vừa mới nói, là Lâm Yến Thanh?"

Tống Soái phải mất vài giây mới có thể nhớ ra quan hệ giữa "Lâm giáo thảo" cùng "Lâm Yến Thanh", lại quay đầu nhìn người đứng đối diện cô gái vừa mới kêu lên, do dự gật đầu.

"Hình như là vậy, trường bọn họ đều gọi Lâm Yến Thanh là giáo thảo?...... Thiếu gia nhà họ Lâm này không phải người cùng một đường với chúng ta nên tôi cũng không quá chú ý, chỉ nghe nói qua thôi."

Tống Soái sờ sờ cái ót, nghi hoặc nói: "Cậu ta không phải con ngoan trò giỏi à? Nghỉ hè không đi thực tập ở công ty của gia đình mà đi đến thâm sơn cùng cốc chim không thèm ỉa này làm gì?"

"......" Ánh mắt Hàn Thời hơi lạnh đi, giây lát sau anh hơi nhếch khóe môi, ý cười chây lười tản mạn, "Nếu là cậu ta, tôi giống như biết... Cậu ta tới làm gì."

"Ai??...... Tiểu Hàn tổng sao lại biết, lúc trước không phải cậu không có chút ấn tượng nào với cậu ta sao?"

Tống Soái nói xong hô hấp cứng lại, sau đó nhăn mi nói, "Tiểu Hàn tổng, cậu đừng nói với tôi là...... Cậu vì quan hệ thanh mai trúc mã của cậu ta với Đinh Cửu Cửu nên đã đi tìm người ta kiếm chuyện đấy nhá?"

"......"

Hàn Thời không trả lời, chỉ một tay cắm túi quần, cười nhạt nhìn về phía Lâm Yến Thanh.

Đôi mắt đào hoa trở nên sắc lạnh.

Trêи thực tế cũng không cần Hàn Thời trả lời. Ánh mắt mọi người đều lạc về phía chàng trai kia, chỉ thấy Lâm Yến Thanh đang cúi đầu nói gì đó với cô gái kia.

Cô gái hơi ngơ ra vài giây rồi quay người chỉ về phía nhà số bốn..

Lâm Yến Thanh nhấc chân đi đến nhà số bốn, chẳng qua mới vừa đi được vài bước, mắt lại nhìn thấy mấy người Hàn Thời Tống Soái bèn dừng lại.

Vài giây sau, anh lạnh lùng nhìn người đứng đầu là Hàn Thời rồi bước nhanh đi tới.

Tống Soái che mắt, nhịn không được thống khổ mà quay đầu đi, không muốn nhìn hai người này, "Xui tận mạng......"

Mấy nhị thế tổ phía sau cũng cảm thấy có gì đó không quá đúng, có mấy người vội vàng tiến đến bên cạnh Tống Soái, thấp giọng hỏi:

"Tống ca, xử lý như thế nào?"

"Thằng nhóc nhà họ Lâm chắc là điên rồi mới dám đối đầu với Tiểu Hàn tổng?"

"Chúng ta có cần cản cậu ta lại không?"

"......"

Tống Soái to đầu, vẫy vẫy tay, "Các cậu đừng lắm chuyện, nhờ bạn nữ nào của trường họ kêu Đinh Cửu Cửu xuống dưới, cứ nói này hai người muốn đánh nhau rồi...... Chạy nhanh!"

"......"

Khoảng cách giữa Hàn Thời và Lâm Yến Thanh cũng không tính là xa, chỉ trong chốc lát, Lâm Yến Thanh đã đứng trước mặt Hàn Thời.

"——Cậu chính là Hàn Thời?"

Ánh mắt Lâm Yến Thanh sắc nhọn giống đao, ngữ khí cũng lạnh băng.

Hàn Thời không trả lời, chỉ khẽ thanh cười, lười biếng nâng mắt, tầm mắt quét tới lui trêи người đối phương một lần, "...... Lâm Yến Thanh?"

"......!"

Ngữ khí khinh thường tản mạn này rơi vào tai, lập tức như một mồi lửa ném vào những nóng giận mà Lâm Yến Thanh đã tích cóp cả một đường, anh tiến lên nắm lấy cổ áo đối phương.

Động tác này vừa ra, trong viện tức khắc ồ lên.

Đám người Tống Soái đứng sau Hàn Thời càng là biến sắc, có mấy người lập tức liền tiến lên trước một bước, Tống Soái cũng nhịn không được lạnh mặt nhíu mi ——

"Lâm Yến Thanh, tốt nhất là cậu nên buông tay ra."

Phía sau cũng có người không nhịn được nóng nảy đã tiến lên kéo tay Lâm Yến Thanh ——

"Đúng vậy Lâm thiếu, tốt nhất cậu nên biết người đứng trước mặt cậu là ai —— không phải hậu quả gì cậu cũng đều gánh được!"

Ở giữa nhưng câu nói chứa đầy cảnh cáo này, người đang bị nắm cổ áo sơ mi là Hàn Thời lại bỗng dưng cười nhạt.

Anh rút tay trong túi quần ra, tùy ý nâng lên.

Mấy người vừa tiến lên hơi do dự, sau đó từng người lùi về vị trí cũ.

Hàn Thời trở xuống tay, cũng không tránh ra, mặc kệ Lâm Yến Thanh đang như sư tử tức giận hung ác nhìn mình, anh chỉ cười đến thản nhiên.

"...... Có việc gì thế, Lâm thiếu."

Lâm Yến Thanh siết chặt tay, mu bàn tay nổi gân xanh, giọng nói được ép xuống cực thấp, đến mức chỉ hai người mới có thể nghe ——

"Rốt cuộc cậu đã làm gì Cửu Cửu!?"

Đáy mắt Hàn Thời khẽ hiện lên cảm xúc không rõ.

Giây lát sau, anh bật cười, "Khẩn trương như vậy làm cái gì?...... Cô ấy là bạn gái của cậu nên cậu sợ bị tôi cướp mất hay sao?"

Lời nói đến âm cuối vẫn là ý cười chây lười, duy độc con ngươi đen nhánh lại lạnh lẽo không có ý cười.

Mà dáng vẻ không coi ai ra gì này càng chọc giận Lâm Yến Thanh, anh tức giận đến cắn răng, "Hàn, Thời!...... Cậu quả nhiên giống như lời đồn, chính là loại người bại hoại không hơn không kém!"

Hàn Thời không giận mà lại cười, dứt khoát lưu loát để tay vào túi quần, tùy đối phương nắm cổ áo mình, anh cười càng thêm bình tĩnh.

"Cậu nói sao thì cứ cho là vậy đi... Cô ấy không biết là được."

"......!"

Lâm Yến Thanh trừng đến đôi mắt đều đỏ bừng, "Cậu nói —— rốt cuộc cậu đã làm gì cô ấy!?"

Hàn Thời khẽ ɭϊếʍ hàm trêи, vốn không để ý tới, chỉ là khi chuyển ánh mắt lại bắt gặp dáng người nhỏ nhắn đang bước trêи hành lang đi đến nơi này.

Giây lát lúc sau, Hàn Thời bỗng dưng cười nhẹ.

"Làm cái gì?" Chàng trai nhìn lại, cằm khẽ nhếch, ý cười khiêu khích mà ý vị thâm trường, "Đương nhiên là tôi như phát điên mà làm chuyện muốn làm với cô ấy —— không phải lúc đó cậu đã nghe được rồi à?"

Không khí đột nhiên trầm xuống.

Giây tiếp theo, chỉ nghe các nữ sinh vây xem có người "A" một tiếng sợ hãi.

——

Mà Đinh Cửu Cửu mới vừa chạy ra cầu thanh, nhìn thấy cảnh Hàn Thời tùy ý để tay trong túi quần, bị Lâm Yến Thanh nắm chặt cổ áo rồi hung tợn một đấm một cái khiến anh ngã xuống đất.



"............!!"

Đồng tử Đinh Cửu Cửu bỗng dưng co rụt lại.

Cô dường như không kịp suy nghĩ, nhanh chóng kéo tay cô gái đang nắm tay mình ra, đẩy đám người đang chắn phía trước rồi chạy nhanh đến chỗ hai người.

Những người ở đây đều chưa thoát khỏi kinh ngạc, riêng đám người Tống Soái sớm có chuẩn bị lại đứng im tại chỗ, mặt ai nấy đều tức giận đỏ bừng lên nhưng không một ai tiến lên ngăn cản.

——

Tống Soái vô cùng tinh tường thấy rõ, ngay vài giây trước khi Lâm Yến Thanh ra tay, Hàn Thời rõ ràng đã ra hiệu cho bọn họ không được nhúng tay vào.

Nếu nói anh tức giận vì không hiểu mục đích tại sao Hàn Thời làm như vậy, nhưng khi nhìn thấy cô gái đang chen vào trong thì lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

"Lâm Yến Thanh!!"

Thanh âm không nén được lửa giận vang lên. Lâm Yến Thanh nửa quỳ trêи mặt đất, đã nắm lấy cổ áo Hàn Thời chuẩn bị vung nắm đấm lập tức cứng đờ.

"...Cậu thua."

Một câu nói cực nhẹ, cực thấp, mà lại cực kỳ sung sướиɠ vang lên với âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy.

Lâm Yến Thanh cứng đờ cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy chàng trai khóe miệng rỉ máu ngẩng đầu lên.

Đôi con ngươi đen nhánh, rốt cuộc cũng đến lúc băng tan, sắc nhọn dần lộ ra dưới đáy mắt sâu thẳm.

"Cô ấy là của tôi."

Giọng nói như bị nghẹn lại, mỗi chữ như băng.

Mắt đào hoa cũng không thấy ý cười.

Mà cô gái cũng đã chạy tới cạnh hai người.

Đinh Cửu Cửu kéo tay đang nắm chặt thành quyền của Lâm Yến Thanh ra, tay khác nắm lấy cánh tay anh đang túm lấy cổ áo Hàn Thời.

"Buông ra."

Cô bực bội nói, sắc mặt trắng nhợt.

"......."

Lâm Yến Thanh rũ mắt, không tiếng động mà buông tay.

Ánh mắt chàng trai đang nằm dưới đất chợt thay đổi, nhưng cất dấu dao bên trong, dao nhỏ hướng thẳng đến cánh tay đang nắm chặt tay Lâm Yến Thanh của Đinh Cửu Cửu.

Nhưng anh lại mở miệng, môi mỏng khẽ nhúc nhích, giọng nói cực kỳ thấp----

"Đinh Cửu Cửu."

"........"

Cả người Đinh Cửu Cửu cứng đờ.

Từ lần đầu gặp nhau, người nọ đã hiếm khi gọi cô như vậy, càng hiếm khi có cảm giác gần như bất lực như vậy, khiến cô cảm thấy tim như bị kim đâm.

Cảm giác đau kia cũng không kịch liệt, cũng không phải không thể chịu đựng, chỉ là nó cứ ở nơi đó, giống như mỗi lần hô hấp lại là một lần đau hơn.

Không biết phải bao lâu, nỗi đau này sẽ trở nên không thể khống chế nổi.

Nhưng ít nhất Đinh Cửu Cửu biết, lúc này bản thân không thể quay đầu.

Bởi vì cô cũng không tin tưởng bản thân mình--- nếu cô quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm và ánh mắt của người nọ--- cô không dám xác định, liệu rằng mình có thể đi được nữa hay không.

Vì thế, sau khi bất động vài giây, Đinh Cửu Cửu vẫn hít nhẹ vào một hơi, khẽ cắn môi lôi kéo Lâm Yến Thanh, nước đi rời khỏi nhà số bốn trước mặt mọi người.

Trong viện lâm vào yên tĩnh.

Những người vây xem dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn hai người ròi đi, lại quay đầu nhìn Hàn Thời đang ngồi dậy từ dưới đất.

Người nọ cong chân dài, một tay đáp gối, rũ mắt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lại mang biểu cảm lạnh băng mà mọi người chưa từng bắt gặp.

"Ôi đệch... Cho nên đây là Đinh Cửu Cửu vì Lâm Yến Thanh nên mặc kệ Hàn Thời? Lúc trước không phải cô ấy luôn nói mình là Lâm Yến Thanh chỉ là bạn bè à?"

"Oa, vậy Hàn Thời cũng quá đáng thương rồi?"

"Thế này khác gì tát vào mặt người ta..."

"Hizz, tôi cảm thấy không đến mức, nếu là tôi thì tôi cũng lôi Lâm Yến Thanh đi, rõ ràng cậu ta mới là người gây chuyện, không lôi đi còn chờ ở lại để xem bạn mình nổi điên à?"

"Dù nói thế nào thì cũng thấy Hàn Thời thật thảm. Lúc trước còn tưởng người như cậu ta mà theo đuổi ai thì sẽ rất dễ, kết quả... Đinh Cửu Cửu cũng thật nhẫn tâm..."

"....."

Nghe những lời nghị luận như thế càng ngày càng nhiều, Tống Soái nhăn mi, không kiên nhẫn vẫy tay---

"Tan tan, không đi ăn cơm à?"

"......"

Lúc này mấy người vây xem mới sôi nổi tản đi.

Mấy người Tống Soái đứng chờ tại chỗ, nhìn nhau vài lân, cuối cùng vẫn là Tống Soái căng da đầu đến ngồi cạnh Hàn Thời----

"Cái kia... Tiểu, Tiểu Hàn tổng, cậu cũng đừng quá khó chịu, có câu tục ngữ nói rất hay, thiên nhai nơi nào không có cỏ, hà tất chỉ yêu một cành hoa...Đinh Cửu Cửu này không được, chúng ta liền đổi..."

Tống Soái không nói được nữa, chính mình nghe cũng thấy tất cả đều là nói bậy, thế mà còn đi khuyên người khác, đang không biết nên an ủi thế nào, đột nhiên anh thấy người ngồi cạnh lại bật cười.

Tống Soái vội đánh mắt nhìn sang.

Lại thấy Hàn Thời duỗi tay lau khóe miệng, ngay sau đó hạ tay xuống, nhìn vết máu ở ngón tay cái, nam sinh cười đến ánh mắt lập lòe.

"Hơi chậm."

"......A?"

Tống Soái không hiểu ra sao, trong mắt đều là dấu chấm hỏi, ngốc nghếch nhìn Hàn Thời, "Tiểu Hàn tổng, cậu không sao chứ...."

Vốn dĩ gần đây đã kỳ lạ, bây giờ đừng có bị đánh đến hỏng đầu óc luôn.

Dường như Hàn Thời biết anh suy nghĩ điều gì, liếc mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh căm căm quét qua anh, ngay sau đó mới đứng lên, đá đá cẳng chân đã tê dại----

"Tôi nói tôi phản ứng hơi chậm."

"À, à à, cậu nói lúc Lâm Yến Thanh đánh chậm á? Nếu là bọn tôi thì cũng không kịp phản ứng..." Tống Soái an ủi đến một nửa mới nhận ra không đúng, "Hả? Nhưng mà chính cậu lúc ấy đã ra hiệu cho chúng tôi không được nhúng tay, không phải cậu đã đoán được à?"

"......"

Hàn Thời quay đầu lại, nhìn Tống Soái bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc.

"Tôi nói phản ứng chậm là chỉ hẳn là nên kϊƈɦ thích cậu ta sớm hơn nữa."

Tống Soái: ".......?"

"Mới ăn một chút... Còn chưa đủ để cô ấy đau lòng."



Hàn Thời nói xong, không thèm để ý mà quay người đi luôn.

Tống Soái: ".........??"

Này mất thời gian ở kia cả nửa ngày là để tiếc nuối vấn đề này sao??

Đột nhiên Tống Soái cảm thấy răng đau, cũng không biết là tức giận hay nghẹn quá mức.

"Thật mẹ nó tàn nhẫn."

"Tống ca, cậu nói thằng nhóc nhà họ Lâm kia? Tôi thấy cậu ta đúng là đủ tàn nhẫn, chỉ vì cô gái kia mà không sợ đắc tội nhà họ Hàn...."

"Tôi nói Hàn Thời."

Tống Soái cạn lời liếc nhìn người kia.

Nhị thế tổ kia sửng sốt, "A?"

Tống Soái thở dài rời đi.

"Đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình cũng tàn nhẫn... Ông già nhà họ Hàn nếu thật sự hiểu cháu trai của mình là người như thế nào thì nên để cho cậu ấy và Đinh Cửu Cửu thuận lợi một chút... Bằng không với tính tình này, về sau đi ngược lại ý của cậu ấy, không sợ cậu ấy chọc trời thủng một lỗ sao."

....

Đến tận khi đi ra ngoài, Đinh Cửu Cửu còn cảm thấy ánh mắt người nọ vẫn luôn dính trêи lưng mình, nóng đến mức khiến sau lưng và trong lòng cô đều đau đến hoảng.

Mà vẫn luôn đi, càng đi càng đi, rốt cuộc Đinh Cửu Cửu mới thoát khỏi cảm giác này, cô dừng bước, buông tay ra, xoay người nhìn về phía Lâm Yến Thanh.

Khuôn mặt tinh xảo lạnh băng như tuyết.

"Lâm Yến Thanh, có phải bạn điên rồi không?"

"......"

Dù là ngữ khí hay biểu cảm, Lâm Yến Thanh đều nhìn ra được--- Đinh Cửu Cửu đây là tức giận hiếm thấy.

Anh thở dài, "Cửu Cửu, bạn biết, mình chỉ vì lo lắng cho bạn----"

"Bạn vì lo lắng cho mình nên mới đẩy mình vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan?"

"........."

Ánh mắt Lâm Yến Thanh trầm xuống, giây lát sau anh mới mở miệng: "Thực xin lỗi, Cửu Cửu, hôm nay là mình xúc động. Vốn mình muốn nhịn xuống, nhưng sau cuộc điện thoại kia, mình thật sự không nhịn được lo lắng, cho nên mới...."

Đinh Cửu Cửu hít sâu một cái mới ngẩng đầu, "Mình biết mình có hơi nặng lời, nhưng mà Thanh Tử, hôm nay bạn làm như thế thật khiến mình cảm thấy rất xấu hổ--- hơn nữa ở một thời gian dài sau này, mình đều không thể tiếp tục đối mới với sự xấu hổ mang đến ảnh hưởng cho cuộc sống của mình--- mình biết bạn không phải là người làm việc theo cảm tính mà không cần biết cậu quả, mình hiểu đây là vì bạn lo lắng, nhưng mình hy vọng đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng."

Lâm Yến Thanh nhăn mi, "Cửu Cửu, Hàn Thời kia..."

"Trước nay bạn chưa từng đánh giá một ai đó chỉ qua những lời đồn đãi trước mặt mình." Đinh Cửu Cửu ngắt lời anh, ánh mắt nghiêm túc, "Đây là điều đáng quý nhất mình học được ở bạn, đừng hủy hoại nó."

Lâm Yến Thanh than dài một hơi.

"Nhưng mình coi bạn như em gái, nếu có một người mình cảm thấy không tốt, nhận được những lời đánh giá không tốt của những người xung quanh muốn tiếp cận bạn, mình sẽ muốn đuổi người đó đi theo bản năng... Mình sẽ biến thành tiểu nhân hẹp hòi dễ xúc động mà chính mình cũng khinh thường."

Đinh Cửu Cửu trầm mặc. Tầm mắt chậm rãi rũ xuống.

"Nhưng mà Thanh Tử, mình đã trưởng thành. Mình cũng nên đi tiếp xúc với những người mình muốn tiếp xúc, quen biết người mà bạn không quen biết, cũng không muốn làm bạn bè... Những chuyện này bạn không thể ngăn cản."

Biểu cảm trêи mặt Lâm Yến Thanh có phần phức tạp, nhưng trầm mặc một hồi, cuối cùng anh cũng gật đầu.

"...Được. Mình sẽ nhớ rõ, Cửu Cửu."

Rốt cuộc vẻ mặt cô cũng hòa hoãn phần nào, cô ngẩng đầu, ánh mắt quét quanh anh một cái, "Bạn tới đây vội vã như vậy?"

"....Ừ." Hồi tưởng lại hành vi bộc phát bất kể hậu quả khó xảy ra trong cuộc đời mình, Lầm Yến Thanh sờ sờ gáy, có hơi ngượng ngùng.

Đinh Cửu Cửu thở dài, tiện đà bất đắc dĩ mà cười, "Bạn đúng là.... Vùng núi này chỉ có một khách sạn mà bọn mình đang ở, có lẽ vẫn còn phòng trống, bạn ở lại đây một đêm, gọi xe đặt trước rồi mai trở về."

Lâm Yến Thanh cũng cười, "Ừ, mình đưa bạn... Ặc, mình không biết đường, bạn đưa mình về đi?"

Đinh Cửu Cửu duỗi tay chỉ đường cho anh, "Đi thẳng sau đó rẽ trái, khoảng hai trăm mét là đến nơi... Bạn đều đi vào đánh người rồi mà còn nói không nhớ đường?"

Lâm Yến Thanh: "Bạn còn có việc?"

"Ừ." Ánh mắt hơi tránh đi, "Mình muốn vào thôn mượn đồ."

*

Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Tống Soái thở dài, "Tiểu Hàn tổng, bông băng tôi lấy đến cho cậu rồi, để ở trêи bàn đấy."

Từ phòng tắm truyền ra tiếng trả lời.

"Thật không cần tôi gọi bác sĩ lên cho cậu à?"

"...."

Lần này bên trong không trả lời nữa, vài giây sau, tiếng nước ngừng, cửa phòng tắm mở ra, chàng trai bước ra ngoài, dưới thân quấn một cái khăn tắm, đầu tóc ướt dầm dề.

"Không cần."

Tới trước bàn, Hàn Thời duỗi tay cầm một lọ thuốc tím lên, nhíu mày nói, "Cái này có thể bôi lên mặt?"

Tống Soái mình khuôn mặt đặc biệt đẹp trai sau khi vừa tắm xong, vui sướиɠ khi người gặp họa mà cười----

"Làm sao, bây giờ mới lo lắng hủy dung? Vậy vừa rồi lúc cậu tính kế làm mình bị đánh sao không lo đi?--- Cậu nói cậu theo đuổi bạn học Đinh vốn đã không dễ rồi, giờ còn làm mặt bị thương, Tiểu Hàn tổng, cô không sợ bạn học Đinh ghét bỏ cậu à?"

Tống Soái nhún vai, "Khuôn mặt này không thể đi ra cho người nhìn thì phải làm sao bây giờ?"

Nói, Tống Soái còn không có ý tốt mà liếc nhìn nửa thân trêи để trần của anh một lượt.

Hàn Thời nhìn anh một cái, cười mắng: "Biến đi."

"Vâng."

Tống Soái đổi giọng vâng dạ, quay đầu đi ra cửa, vừa duỗi tay đẩy cửa thì nhìn thấy người bên ngoài.

Ngoài cửa, cô gái mới vừa nâng tay lên không trung cũng chợt dừng lại.

Tống Soái sửng sốt hai giây, mặt mày hớn hở: "Ai da, đây không phải tổ trưởng Đinh của chúng ta sao? Cô đây là...." Ánh mắt anh liếc nhìn lòng ngực Đinh Cửu Cửu: "Cô đây là mang thuốc trị thương đến cho Tiểu Hàn tổng?"

Đinh Cửu Cửu gật đầu, "Anh ấy khá hơn chút nào không?"

"Cô không tới thì đương nhiên không tốt được." Tống Soái vui đùa, xoay người nhìn vào phòng, "Nhưng cô mang thuốc đến thật không cần thiết, tôi đã cho cậu...."

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Tống Soái nhìn chằm chằm mặt bàn nơi mình vừa bỏ thuốc xuống, bây giờ đã trống không không có gì.

Qua hai giây, anh chậm rãi liếc nhìn thùng rác dưới chân bàn.

Thuốc và bông đều nằm trong đó vô cùng đáng thương.

Tống Soái: "....."

Tống Soái nghiến răng, nhìn Hàn Thời đang tràn ngập vô tội đứng giữa phòng như không có việc gì, lời nói như chui ra từ kẽ răng----ư

"Mẹ nó.... Cậu ném cũng thật nhanh..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK