Nếu một thiếu niên trạc tuổi cậu, chưa được đào tạo bài bản tại đạo quán, chớ vậy còn đang trong độ tuổi phải đi học, một học sinh phải học trên trường từ sáng đến tối thì lấy đâu ra thời gian mà luyện cờ, đây là nhận định chung mà ai chơi cờ vây cũng sẽ hiểu. Thế nhưng ngược lại với suy đoán của họ, trong vòng nửa tháng thi đấu, Kiều Mộc liên tiếp giành chiến thắng, không hề có một lần thua nào nên cậu dễ dàng vượt qua vòng loại trực tiếp.
"Cậu thật sự không phải là viện sinh trong đạo quán ra sao?" Sau khi thắng liên tiếp 15 trận, Kiều Mộc lại gặp ngay đối thủ là một người quen, viện sinh của đạo quán Thanh Huyền tại J thị, Thân Tư Thông.
"Trước năm 10 tuổi có học tại đạo quán." Kiều Mộc đã từng đấu với Thân Tư Thông một trận, là vào năm ngoái lúc cậu đến J thị tham gia giải cờ vây nghiệp dư, gặp cậu ta ngay trên phố đi bộ, lúc ấy cậu ta đang bắt chuyện làm quen Từ Dữu Dữu.
"Trước năm 10 tuổi? Vì sao sau này lại không học tại đạo quán nữa, là tìm học lão sư nào khác à?" Thân Tư Thống hoàn toàn không nhận ra Kiều Mộc.
"Đi học." Kiều Mộc thản nhiên nói.
"Đi học? Cậu đã quyết tâm đi thi Định Đoạn để lên chuyên nghiệp rồi mà còn đi học làm gì?"
“Đi học cũng rất quan trọng." Kiều Mộc liếc nhìn đồng hồ bên cạnh, còn hai phút mới bắt đầu thi đấu.
"Đây là lần đầu cậu thi Định Đoạn sao?" Thân Tư Thông cực kỳ thích nói chuyện phiếm cùng đối thủ, bởi vì thông qua những cuộc hội thoại tưởng chừng như vô nghĩa này cậu cũng hiểu đại khái được tính cách của đối phương, từ đó cậu sẽ phán đoán được lối chơi cờ của họ.
"Lần thứ hai." Kiều Mộc đáp.
"Lần thứ hai? Tôi năm ngoái cũng tham gia, làm sao chưa gặp cậu bao giờ nhỉ." Thân Tư Thông cố gắng nhớ lại, lần thi Định Đoạn năm ngoái cậu đã lọt vào top 30, nhưng cậu lại không hề có chút ấn tượng nào về Kiều Mộc.
Thật sự là ngoại hình của Kiều Mộc quá nổi bật, chỉ trong vài ngày thi đấu, các bạn nữ của các đạo quán đều túm tụm nhau lại thành mấy hội để bàn luận về Kiều Mộc trong lúc rảnh, cũng nhờ vậy mà Thân Tư Thông mới thấy được mấy tấm hình của Kiều Mộc trong nhóm chat của viện sinh đạo quán.
"Đúng rồi, trước kia có phải cậu là viện sinh của đạo quán Hồng Loa không?" Thân Tư Thông nhớ có một số người đề cập đến chuyện này, họ nói Vương lão sư của đạo quán Hồng Loa có quen biết Kiều Mộc.
Kiều Mộc liếc cậu ta một cái, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Năm ngoái cậu đứng thứ mấy?"
"Hạng 26." Thân Tư Thông đáp, "Chỉ chênh lệch có 6 hạng là đã thành công trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp rồi."
Giải Định Đoạn năm ngoái đã có 20 kỳ thủ được thông qua, năm nay cũng vậy, chỉ có 20 người đứng thứ hạng cao nhất mới thành công trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp.
"Nếu như kỹ năng đánh cờ của cậu tiến bộ, cơ hội năm nay chắc vẫn còn." Kiều Mộc chân thành nói.
"Đúng thế, năm nay tôi chắc chắn phải lên chuyên nghiệp." Thân Tư Thông hừng hừng khí thế nhìn Kiều Mộc, đang định nói thêm gì nữa, nhưng lúc đó bỗng có tiếng chuông báo hiệu trận đấu bắt đầu vang lên.
Hai người đồng thời trở nên an tĩnh, không hẹn mà cùng giơ bàn tay hướng về cái hộp đựng cờ trước mặt, bắt đầu Sai Tiên.
Kiều Mộc cầm quân trắng, Thân Tư Thông cầm quân đen, cũng giống y hệt như lần trước hai người đấu với nhau.
Thân Tư Thông như đang cưỡi ngựa trong lòng, nhặt một quân đen liền hạ trên bàn cờ một cách khí khái, Kiều Mộc xem xét nước đi đó một chút, rồi lại nhếch lông mày một cách tinh vi, bởi vì trong lần hai người họ đánh cờ, Thân Tư Thông cũng hạ nước đi đầu tiên ngay tại điểm đó.
Tập trung tinh thần, Kiều Mộc đưa tay hạ một quân trắng.
Hai người luân phiên hạ cờ tầm 20 phút, thời gian mới trôi qua không đến năm phút sau, Thân Tư Thông chợt nghi ngờ rồi nhìn Kiều Mộc đang ngồi đối diện, có phải thông tin tình báo của mình có sai sót gì không.
Trong nửa tháng thi đấu vòng loại, liên tục đấu cờ luân phiên, nếu họ thua tổng cộng ba trận sẽ bị đào thải. Kiều Mộc thắng liên tiếp thắng 15 trận, kỷ lục này ngay cả cao thủ trong đạo quán còn chẳng làm được, mặc dù biểu hiện của Thân Tư Thông rất dửng dưng, nhưng thật ra trong lòng có chút đề phòng Kiều Mộc. Ngay khi biết mình hôm nay phải đấu với Kiều Mộc, cậu đã đặc biệt đi dò la thám thính một chút về kỳ phong của Kiều Mộc, tất cả những đối thủ của cậu ta đều có chung một đáp án rất thống nhất.
Kỳ phong ôn hòa, tính công kích không mạnh, thích phòng thủ, đến trung bàn mới bắt đầu tấn công.
Trong 15 ván cờ, chỉ có một ván kết thúc ngay tại trung bàn, còn những ván kia đều phải đến quan tử mới phân thắng bại. (1) (1) Để mình giải thích một chút, trong cờ vây nếu một người chơi tấn công quyết liệt, chặn không cho đối thủ nối cờ, khiến đối thủ hết đường sống thì đối thủ có thể tự thấy địa bàn của mình không thể nào mở rộng thêm được, sẽ tự nhận thua. Nhưng nếu chơi ôn hòa hơn, cả hai người đều cố trụ cho đến khi bàn cờ không thể đi được nữa thì hai bên sẽ thu quan (quan tử) để đếm số mục/đất mà hai bên đã giành được, ai nhiều mục hơn thì người đó sẽ thắng.
Nhưng lối chơi của người này hoàn toàn không hề giống như những gì cậu nghe kể, tuy hai người chỉ mới chơi được hơn 20 phút, nhưng đối phương đã bắt đầu chủ động tấn công, chèn ép từng bước đi của cậu, nhưng điều kỳ lạ nhất là những nước đi trong ván cờ này có cảm giác quen thuộc.
Sau một giờ...
"Tôi thua." Thân Tư Thông chán nản cúi đầu, Kiều Mộc không hề cho cậu một đường lui, càng hạ cờ thì càng thua sớm.
"Sức cờ của cậu có chút tiến bộ hơn trước." Kiều Mộc nhặt những quân cờ bỏ lại vào hộp đựng.
Thân Tư Thông bỗng nhiên ngẩng đầu: "Cậu nói vậy là ý gì? Chúng ta có phải đã từng đánh cờ với nhau rồi đúng không? Hèn gì từ nãy đến giờ tôi luôn cảm thấy những nước đi này của cậu có cảm giác quen thuộc."
"Năm ngoái lúc đến J thị tham gia giải cờ vây nghiệp dư, đã từng đánh một ván cờ với cậu."
Thân Tư Thông há to miệng, cậu lập tức nhớ ra, lúc ấy trên phố đi bộ đằng sau hội quán cờ vây cậu đã gặp một cậu thiếu niên với khả năng đánh cờ rất tốt. Nhưng cái người kia, rõ ràng là một cậu thiếu niên với bề ngoài xấu xí lại còn mập thù lù mà.
"Là cậu?" Thân Tư Thông vẫn không dám nhận.
"Lúc đó cậu còn nói rằng nếu cậu gặp tôi trong giải Định Đoạn thì chắc chắn sẽ không tha cho tôi, nhưng thật ra tôi cũng không hi vọng như vậy." Kiều Mộc cười.
Thân Tư Thông lập tức mặt đỏ lên, cậu ta là muốn tham gia giải Định Đoạn năm nay, nếu như mình gặp lại cậu ta, chẳng phải là đang tự nguyền rủa chính mình không thể vượt qua giải đấu năm ngoái sao?
Đm, tại sao lại linh như vậy được chứ?
"Hi vọng năm nay chúng ta đều có thể thăng cấp." Kiều Mộc chào cậu ta, rồi rời đi.
Thật ra cậu cũng không phải kiểu người thích thù dai, ngoại trừ tình địch.
Sau đó, Kiều Mộc đi ra ngoài báo cáo kết quả thi đấu, cách đó không xa cũng có một tổ đánh cờ khác vừa mới kết thúc, Ngải Nhạc Sơn vội vàng chào đối thủ của mình, rồi liền đi thẳng ra ngoài.
Hai người một trước một sau ghi chép lại kết quả của ván đấu trên bảng thành tích, cả hai đều đã thắng 16 ván liên tiếp.
Thật là trùng hợp? Kiều Mộc không nhịn được liếc cậu thiếu niên bên cạnh một chút.
Ngải Nhạc Sơn vốn là muốn đuổi theo Kiều Mộc, nên lúc này nhiệt tình bắt chuyện: "Chào anh, em tên là Ngải Nhạc Sơn, anh có thể gọi em là tiểu Nhạc."
"Kiều Mộc." Kiều Mộc cũng có từng nghe qua danh tiếng cùng tài đánh cờ của cậu ta, có vẻ mục tiêu chính là đứng đầu trong kỳ thi Định Đoạn lần này, hình như là cháu trai của một kỳ thủ lão làng nào đó. Nhưng cậu cũng không phải một người nhiều chuyện, cho nên tình huống như thế nào cũng không rõ ràng cho lắm.
"Em biết anh, từ đầu đến giờ em luôn để ý anh."
"Chú ý đến tôi?" Kiều Mộc kinh ngạc.
"Đúng, ngay từ lúc anh đăng ký, em đã chú ý anh."
Kiều Mộc nhíu mày, trước khi thi đấu dường như ai cũng xem nhẹ cậu, nhưng ngay sau khi giành chiến thắng liên tiếp 15 ván thì bắt đầu cũng thu hút một chút sự chú ý, nếu như đối phương gần đây mới bắt đầu chú ý đến cậu, còn có thể lý giải được. Nhưng đối phương nói là đã bắt đầu chú ý đến mình ngay từ ngày đầu đăng ký. Như vậy chỉ có một cái khả năng, đối phương đã quen biết mình từ trước.
"Chú Tề nói anh chính là đối thủ nặng ký nhất trong kỳ thi lần này, cho nên em luôn một mực chú ý đến anh." Ngải Nhạc Sơn cũng không thèm quan tâm Kiều Mộc có biểu hiện như thế nào, vẫn như cũ tự mình nói, "Trong trận đấu thứ nhất của anh, em cũng ở đó quan sát, đối thủ lúc đó của anh rõ ràng có thực lực rất yếu, anh hoàn toàn có khả năng buộc người đó phải thua ngay từ trung bàn, tại sao lại cứ chầm chậm tiếp cờ với người đó cho đến cuối cùng."
Chú Tề?
"Chủ nhiệm Tề Phương?" Kiều Mộc suy đoán nói.
"Đúng, chú Tề Phương, lúc anh đến đăng ký, chú và em đang đứng trên hành lang lầu hai quan sát anh." Ngải Nhạc Sơn gật đầu.
Đúng vậy, Tề Phương là người chủ trì của giải đấu hằng năm, trong tay ông ta chắc chắn có tư liệu của tất cả những thí sinh. Nhưng trong nhiều năm như thế, ông ta vừa gặp Kiều Mộc liền có thể nhận ra cậu ta.
Khi còn bé, cậu cũng có gặp Tề Phương mấy lần, nhưng ấn tượng cũng không sâu, cậu chỉ nhớ vào năm đó ông ấy hình như có đề nghị với cậu rằng, nếu như có thể vượt qua được giải Định Đoạn năm đó, ông ấy chắc chắn sẽ đề cử cậu vào đội tuyển quốc gia.
Cậu khi đó cũng có chút ngưỡng mộ Kiều Đông Viễn, nhưng vì mẹ, bình thường cậu cũng không dám biểu hiện quá nhiều, vẫn luôn mong muốn bản thân có thể vượt qua kì thi Định Đoạn, gia nhập đội tuyển quốc gia, chỉ có như vậy thì cậu mới có cơ hội cùng Kiều Đông Viễn xuất ngoại so tài.
Bây giờ Kiều Mộc đã không còn mong đợi như vậy nữa, nhưng tâm tình năm đó lại khó mà quên được.
"Ừm." Kiều Mộc không muốn khơi lại những ký ức trong quá khứ ấy, nhẹ nhàng ừ một tiếng, rồi đi ra ngoài.
"Anh đi đâu vậy? Đi ăn cơm sao? Vậy chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi." Ngải Nhạc Sơn nhiệt tình đi theo sau.
"Tôi về khách sạn." Kiều Mộc không muốn tiếp xúc quá nhiều cùng Ngải Nhạc Sơn.
"Anh ở khách sạn? Vì sao không ở nhà? À, em biết rồi, có phải là em trai của anh quá ồn ào, Kiều lão sư sợ quấy rầy đến chuyện luyện cờ của anh, cho nên mới thuê một phòng khách sạn cho anh đúng không." Ngải Nhạc Sơn nói.
Kiều Mộc đột nhiên dừng lại, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn vào mặt cậu thiếu niên.
Ngải Nhạc Sơn cũng bỗng trở nên căng thẳng, nhưng vẫn chưa phát giác được có chuyện gì đó không đúng, tiếp tục tự mình nói: "Em mời anh ăn cơm, sau lần thi đấu này em muốn bái Kiều lão sư làm thầy, đến lúc đó chúng ta cũng coi như sư huynh đệ, nên xã giao để thân thiết hơn một chút."
"Tôi cùng Kiều Đông Viễn không hề có quan hệ." Kiều Mộc lạnh lùng nói.
Lúc này Ngải Nhạc Sơn mới cảm giác chuyện gì đó kỳ lạ: "Anh... Anh không phải con trai của Kiều lão sư sao?"
Kiều Mộc không thèm giải thích, liền xoay người rời đi. Có lẽ là lúc này Kiều Mộc quá lãnh cảm, Ngải Nhạc Sơn cũng không dám lẽo đẽo theo sau nữa, nên ngây ngốc đứng tại chỗ. Đúng lúc đó Tề Phương từ lầu hai đi xuống, thấy Ngải Nhạc Sơn đứng tại cửa ra vào, ông cười cười rồi vỗ một cái lên vai của cậu.
"Chú Tề." Ngải Nhạc Sơn hoàn hồn.
"Tiểu tử, lại thắng tại trung bàn nữa à? Chú vừa mới đánh cược với mấy người kia ở trên lầu rằng hôm nay cháu chắc chắn sẽ kết thúc ván đầu ngay trước giờ trưa." Tề Phương cười nói.
“Chuyện này mà mấy chú còn đem ra cá cược."
"Ai bảo tiểu tử cháu lợi hại vậy, thắng 16 ván liên tiếp, mà cả 16 trận đều kết thúc từ buổi sáng." Tề Phương nói.
"Kiều Mộc cũng là thắng liên tiếp 16 ván đấy."
"Kiều Mộc mặc dù cũng là 15 ván..." Tề Phương sửng sốt một chút, nếu như ông không nhớ lầm, hôm nay mới là trận thứ 16 của cậu ta, "Kiều Mộc hôm nay cũng thắng sao?"
Không có gì ngạc nhiên khi Kiều Mộc sẽ giành chiến thắng, nhưng liên tiếp 15 trận, Kiều Mộc chưa bao giờ kết thúc trận đấu trước giờ trưa cả. Trong vòng loại, thằng bé đều chơi rất cẩn thận như vậy, làm sao vừa vào vòng trong lại thay đổi đột ngột như thế được. Vả lại ông vẫn còn nhớ kĩ đối thủ hôm nay của Kiều Mộc là một thiếu niên Xung Đoạn tên là Thân Tư Thông, khả năng đánh cờ xem như không tệ, là một trong những tuyển thủ được kỳ vọng năm nay.
"Ừm, anh ấy vừa đi." Ngải Nhạc Sơn gật đầu.
Tề Phương xoay người rồi đi vào phòng thi đấu, nhanh chóng đi đến bàn cờ đang được Thân Tư Thông đặt lại những nước đi trong ván cờ ban nãy, hai mắt quét trên những quân cờ trên bàn cờ, suy đoán trình tự của những nước đi.
Ngải Nhạc Sơn cũng đi theo Tề Phương, cậu rất hiếu kì với khả năng chơi cờ của Kiều Mộc. Chỉ có điều những nước đi của Kiều Mộc thực sự có chút nhàm chán đối với cậu, về sau cậu cũng không chú ý quá nhiều. Nhưng ván cờ hôm nay không giống vậy, đối thủ của anh ta trong lượt đấu đầu tiên là một tuyển thủ không hề yếu, Kiều Mộc vừa đến trung bàn liền thắng, như vậy chắc chắn ván cờ này thể hiện đúng năng lực của anh ta.
"Tề chủ nhiệm, Ngải Nhạc Sơn?" Thân Tư Thông thấy trước mặt mình bỗng nhiên xuất hiện hai người nữa nên hơi sững sờ.
Một người là ban tổ chức của kỳ thi, một người là ứng cử viên cho vị trí đứng đầu của mùa giải năm nay, tự dưng lại quan tâm đến ván cờ này của mình?
Không đúng, mình thua, bọn họ chính là quan tâm Kiều Mộc. Nhưng Kiều Mộc đến cùng là ai mà tại sao lại thu hút sự chú ý của hai người này như thế?
“Đây có phải là kỳ phong của anh ta không?" Ngải Nhạc Sơn lẩm bẩm nói.
Quân trắng vòng vòng đan xen, mỗi một nước đều cất giấu sát ý, từ những nước đi đầu đã bao vây ngăn chặn không cho quân đen nối quân, thậm chí đi vào những nơi chí mạng, giết chết quân đen mà không hề tổn hao chi lực. Về sau quân đen có ý định phản công, nhưng quân trắng đã sớm dự liệu trước đó 10 nước cờ, bày bố thế trận rồi chờ ngay vào thời điểm đó, chỉ cần 10 nước sau quân đen lại hạ ngay tại đó, chắc chắn đối thủ phải chịu thua.
"Không, đây không phải là kỳ phong của cậu ta." Tề Phương ngẩng đầu hỏi Thân Tư Thông, "Cậu có phải đã đắc tội gì với cậu ta đúng không?"
Từ 15 ván cờ trước đó, Tề Phương đều có quan sát và nhận ra kỳ phong của Kiều Mộc cũng không hề thay đổi nhiều. Tính tình của Kiều Mộc tinh tế tỉ mỉ, lối đánh cũng thường phải tính toán đường đi rất cẩn thận, sẽ rất ít khi nào vừa vào là liều mạng tấn công tới tấp. Lúc trước ông thích quan sát lối đánh của thằng bé, trung bàn trù tính, hạ bàn phát lực. Còn lối đánh đại khai đại hợp, ngay từ đầu đã lộ ra sát khí đằng đằng như thế, thực sự không phải là kỳ phong của cậu bé.
"Dạ?" Thân Tư Thông mơ màng.
"Kiều Mộc." Tề Phương nhắc nhở.
"Cháu... Có từng bắt chuyện làm quen với bạn gái của cậu ta có tính không?" Ván cờ ngày hôm nay gần như giống hệt với ván cờ từ một năm trước.
Chẳng phải chỉ xin nick Wechat của bạn gái của cậu thôi sao, tôi cũng đâu có xin được đâu, vậy mà còn ôm hận đến giờ?
"Đương nhiên là tính rồi, như thế là đại thù đấy, gặp tôi thì tôi cũng đuổi cùng giết tận anh rồi." Trả lời cậu chính là Ngải Nhạc Sơn.
"..." Thân Tư Thông liền sụp đổ tâm lý hoàn toàn.