• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thì ra, bầu trời lại cao như vậy, vươn tay thật dài cũng không thể chạm tới, bầu trời rộng lớn như vậy nhưng nó không thuộc về ai, cũng giống như Đường Diệc Thành vậy, anh không thuộc về cô.

Mùi thuốc khử trùng bay vào mũi làm cô có chút tê tê, trên tay truyền đến một chút đau nhức cả cơ thể nặng trịch không có lấy một chút sức lức.

"Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?" là giọng nam

"Anh cứ bình tĩnh, cô ấy chỉ bị say nắng thôi "

"Say nắng thôi sao mà lâu tỉnh như thế, hay ông đem cô ấy đi kiểm tra lại đi"

"Anh này, anh bình tĩnh một chút đi " Y tá không nhịn được liền ra can ngăn. "Anh nhìn xem, vợ anh tỉnh rồi", y tá chỉ về phía cô, chàng trai nhìn theo có chút thấy nhẹ nhỏm.

"Cô à, cô không sao chứ?"

"Tôi không sao" Trình Tranh yếu ớt mở miệng.

"Cô không sao là được rồi, chồng của cô thực sự rất lo cho cô đó" y tá nhìn cô cười lịch sự, mắt lại liếc về phía người nào đó vừa hấp tấp.

"Chồng?" Trình Tranh ngạc nhiên mở miệng, chàng trai cũng giật mình phát giác.

"Cô y tá, mắt nào của cô thấy tôi là chồng cô ấy?" chàng trai đứng trước mặt cô y tá hỏi, cô thoáng giật mình.

"Không phải sao?"

"Không phải!" anh gầm lên một tiếng, cô y tá nhìn sang Trình Tranh lại nhận được cái lắc đầu của cô, lại thấy xấu hổ dâng cao.

"Không phải thì làm gì mà gấp gáp như vậy chứ!?"

"Cô à! Là cô ấy ngất xỉu trước xe của tôi, gặp cô thì cô có gấp không?" Lời nói làm y tá càng ngại ngùng, trừng mắt với anh một cái, giận dỗi bỏ đi, bác sĩ nhìn theo cũng lắc đầu cũng nhanh chóng rời đi.

Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn cô gái xinh đẹp nằm trên giường bệnh, tâm có chút rung động.

"Cảm ơn anh" cô mở lời trước, giọng nói thật dễ nghe.

"Không có gì, gặp bất bình ra tay cứu giúp thôi" Anh cười đùa lại, Trình Tranh mỉm cười nhìn anh.

"Thật ngại quá, gây rắc rối cho anh "

"Không có, cô nghĩ nhiều rồi " anh xua tay, mắt liếc nhìn cô rồi quay đi.

"Cái đó " anh chỉ vào tay cô, cô mới phát hiện ra tay mình đang quấn băng.

"Bác sĩ nói tạm thời ít đụng vào nước thôi"

"Tôi biết rồi, cảm ơn anh " Trình Tranh khách sáo nói, anh càng ngại ngùng hơn.

Anh không nói cô cũng im lặng, bầu không khí có hơi ngượng ngập hoặc chỉ có anh nghĩ như thế, anh liếc mắt về phía cô, cô đang nhìn ngoài cửa sổ nhưng không biết đang nhìn gì, tay này xoa xoa tay kia. Không hiểu sao anh thấy cô có chút buồn bã, cũng không tiện quấy rầy cô.

"Bác sĩ nói buổi chiều có thể xuất viện rồi, cô có muốn ăn gì không, tôi đi mua cho cô " Anh nhìn đồng hồ trên tay đã hơn một giờ, công việc của anh cũng đã trễ rồi nhưng anh lại không thấy tiếc cho lắm.

Trình Tranh lắc đầu, bây giờ cô không muốn ăn, trong miệng truyền lên một chút đắng khiến cô cực kỳ khó chịu.

"Vậy cô nằm nghỉ một chút, tôi đi rồi sẽ trở lại ngay" anh xem lại một chút, thấy đều đã ổn mới đi ra ngoài, Trình Tranh nhìn theo anh, ánh mắt có chút ảm đạm

Đột nhiên cô cảm thấy thật vô vị.

Thời gian dần trôi qua, trên đường nhiều xe cộ hơn hẳn, Đường Diệc Thành có chút mệt mỏi bước vào công ty, thắt lưng anh thật sự rất đau mà vẫn chưa có thời gian đi khám, bây giờ một bước đi thôi chính là cực hình.

"Chủ tịch "

"Chủ tịch "

"Chủ tịch "

Dọc hành lang mọi người đều nhìn anh cười, điệu cười đó làm anh thấy hơi khó hiểu. Đường Diệc Thành cau mày, đem cả thân mình bổ nhoài về phía ghế.

"Chủ tịch! Anh ăn trưa về hơi sớm đó " Phương Kiệt đẩy cửa bước vào, vẻ mặt hài hước trêu chọc anh. Phương Kiệt tiện tay để một chồng hồ sơ lên bàn anh, anh cũng không quan tâm Phương Kiệt nói nhảm, trực tiếp mở ra xem, Phương Kiệt ung dung ngồi vào ghế nhìn anh,ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc "Chủ tịch, có phải cơm của phu nhân làm rất ngon không?" Phương Kiệt phấn khích nói "Anh thật có phúc người ta lặn lội đường xa đến đây đưa cơm cho anh hơn nữa ngửi mùi thôi cũng biết ngon rồi, chẳng bằng với tôi không có người nấu cơm cho" Phương Kiệt thở dài.

Đường Diệc Thành khẽ động bút, não anh hơi ngưng trệ một chút "Cậu mới nói cái gì?"

Phương Kiệt nhìn anh, bộ dạng như sắp nổi điên làm anh dọa Phương Kiệt một chút.

"Nói đi chứ!?" Đường Diệc Thành gằn giọng, làm Phương Kiệt giật mình mới ý thức được anh phải làm gì.

"Tôi nói... Chẳng giống tôi không có người nấu cơm ch..." Phương Kiệt chưa nói xong liền thấy anh đứng dậy, người giật bắn lên.

"Tôi không nói cái đó, câu trước, rốt cuộc cậu nói cái gì!?" anh đến trước mặt Phương Kiệt, giọng như muốn hét vào mặt anh ta.

Phương Kiệt suy nghĩ một chút liền nhớ ra "Là... Đường phu nhân mang cơm đến sao...?" anh thực sự sợ đến mức không dám nói hết câu, mắt cũng không dám nhìn thẳng, chỉ dám liếc nhìn một chút liền bắt gặp ánh mắt kinh khủng của Đường Diệc Thành, không nói không rằng liền cuối đầu xuống.

"Cô ấy đến lúc nào?"

"Tầm 11 giờ trưa.."

Đường Diệc Thành thoáng sững sờ, anh nhìn đồng hồ trên tay, hiện tại đã bốn giờ kém mười, cô đã đi lâu như vậy rồi sao? Anh cảm thấy máu trong người hơi khó lưu thông, bỏ mặt Phương Kiệt ở đó mà chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Phương Kiệt có chút hốt hoảng nhìn anh, nhưng vẫn không có kêu lại.

"Phương Kiệt, cậu ta làm gì mà chạy nhanh vậy?" Khương Tuấn bước vào phòng thấy anh đứng đó liền thuận miệng hỏi.

"Em sao mà biết được, còn bị anh ấy dọa một trận" Phương Kiệt mặt ấm ức nhìn Khương Tuấn.

"Không đúng nha, bây giờ vẫn còn trong giờ làm việc mà, nói đi cậu làm gì để cậu ta tức giận rồi?" Khương Tuần nhìn đồng hồ trên tay nhíu mày nói, sau lại dùng bộ mặt cười cợt khoát vai Phương Kiệt.

"Em vừa mới bảo Đường phu nhân đến đưa cơm cho anh ấy thôi mà, anh ấy liền như vậy "

"Đường phu nhân, tiểu Tranh sao?" Khương Tuấn nhíu mày khó hiểu.

"Khương Tuấn, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Khương Tuấn liền anh một cái, liền dùng tay đánh vào đầu anh.

"Chuyện gia đình người ta, đừng nhiều chuyện" Nói rồi lại bỏ đi.

Phương Kiệt ôm đầu, vẻ mặt cực kỳ không cam tâm, tự đặt câu hỏi "Có phải sếp lớn nào cũng thích ăn hiếp mình không?"

Đường Diệc Thành lái xe về nhà, cửa lớn đóng chặt làm tâm anh có chút hoảng, anh nhanh chóng mở cửa, lái xe vào nhà, ngay cả chìa khóa cũng quên rút ra, bây giờ anh thực sự lo lắng rồi, lại có chút hối hận. Có phải lúc đó anh nên quay về công ty ngay không, có phải không nên giận cô lâu như vậy, không nên vì chuyện đó mà để trong lòng. Đường Diệc Thành vò tóc một chút, quên cả cái lưng đang đau của mình mà chạy lòng vòng trong nhà tìm cô.

"Tranh Tranh! Tranh Tranh! Em ở đâu?"

Đường Diệc Thành mở từng cánh cửa phòng, chính có khách có nhưng vẫn là không thấy bóng dáng của cô, Fou lười biếng đi ra khỏi nhà bếp thấy anh liền kêu "ngao ngao", anh cúi người xuống vuốt ve Fou một cái, hình như cũng vài hôm rồi anh chưa chạm vài nó, cảm giác lông mềm mại như vậy thật sự rất thích. Đường Diệc Thành đi vào bếp, trong bồn còn vài cái chảo chưa rửa, bếp cũng như vừa dùng qua, trên bàn còn vài vỏ cam chưa dọn, thùng rác lại có vài vỏ trứng gà, đột nhiên anh cảm thấy chua xót, có cái gì đó khiến anh khó chịu. Trình Tranh làm cơm trưa mang đến công ty cho anh, lúc đó anh lại đi đâu? Chính là đi với người phụ nữ khác, Đường Diệc Thành vung tay đập mạnh vào chiếc bàn đá, vang lên một tiếng rất lớn, Fou nhìn anh, cả lông lẫn đuôi đều dựng lên hết, nó không dám đến gần liền cong đuôi chạy lên lầu, anh nheo mắt nhìn theo nó, cảm thấy trong lòng là một cỗ tịch mịch, hơn bao giờ hết anh thực sự giận chính mình.

Mặt trời xuống núi rất nhanh, cả bầu trời liền nhuộm màu của lòng đỏ trứng, cháy rực đến mê người.

Trình Tranh tựa đầu vào gối, tay bấm bấm chiếc điện thoại, cả một ngày như vậy anh gọi cho cô rất nhiều cuộc nhưng là cô không muốn bắt máy, ánh mắt ảm đạm nhìn điện thoại trong tay, tùy tiện tìm một câu chuyện hài để đọc nhưng cô lại cảm thấy không cười nổi, qua một lúc lại tắt đi, có cuộc gọi gọi đến theo quán tính định tắt đi nhưng thoáng nhìn tên lại hiện lên hai chữ "Tô Sương "

"Alo, Tô Sương, có chuyện gì?" Trình Tranh bắt máy.

"Tranh Tranh cậu với Đường Diệc Thành lại xảy ra chuyện gì?" Tính Tô Sương rất thẳng không thích vòng vo, chỉ một câu nói liền vào nhanh vấn đề, thấy Trình Tranh không nói, cô nàng lại tiếp "Anh ta đến tìm mình hỏi cậu có ở đây không?"

"Cậu nói sao "

"Thì dĩ nhiên là không, dù sao cậu cũng không ở đây" Tô Sương cau mày đáp, tay bóc một lon nước ngọt gần đó ra tu ực ực, Trần Hữu Bằng nhìn cô nàng cách đó không xa, tuy là làm việc nhưng tâm lại không tập trung.

Trình Tranh nghe Tô Sương nói cũng chỉ cười nhạt.

"Tranh Tranh, cậu đang ở đâu vậy?"

Trình Tranh im lặng một chút sau đó nhìn xung quanh.

"Nơi đây có rất nhiều cây, còn có rất nhiều màu trắng, gần chỗ mình có rất nhiều em bé, đôi khi thấy cả chim nữa, chỗ này ngắm mặt trời lặn cũng rất đẹp"

"Là ở đâu? " Tô Sương cau mày hỏi, cô thật sự đoán không ra.

"Bệnh viện đó" giọng nói nhẹ tênh của cô làm Tô Sương phun cả đống nước vừa uống ra ngoài.

"Cái gì!? Sao lại bệnh viện?" Tô Sương bật dậy, quên cả điều chỉnh thái độ mà hét lớn làm thu hút sự chú ý của Trần Hữu Bằng.

"Say nắng "

"Làm gì để say nắng "

"Dạo phố "

"Đại tiểu thư, có phải cậu được ông xã nuông chiều mãi rồi sinh hư không?" Tô Sương bực bội nói, cô thật sự nghĩ đầu óc Trình Tranh có vấn đề.

"Cậu tưởng ai cũng như cậu sao?" Trình Tranh xem bàn tay một chút, dán một mảng trắng thật khó coi.

"Hừ, thật không hiểu sao cậu có thể nói bệnh viện như vậy, mình còn tưởng chỗ nào lung linh lắm " Tô Sương bực nhọc nói, ngồi lại trên giường.

"Không tin sao, mình chụp cho cậu xem " Trình Tranh tắt điện thoại, đưa camera lên chụp về phía cửa sổ, lên webchat gửi bức ảnh ngay cho Tô Sương, chưa đầy hai phút sau, cô nàng đã gọi lại.

"Thật sao?"

"Mình nói dối cậu lúc nào?"

"Cậu đợi đó, đọc địa chỉ đi, mình lập tức qua ngay "

Trình Tranh định nói, cửa phòng liền mở ra, chàng trai bước vào, trên tay còn xách theo hộp đồ ăn, mùi thơm phức, cô quay sang chỗ khác nói nhỏ trong điện thoại.

"Không cần đâu, mình sắp xuất viện rồi "

Sau đó cúp điện thoại, Tô Sương còn chưa nói xong tiếng tút tút đã vang lên "Tranh...."

"Cô đang gọi điện sao? Tôi ra ngoài đợi nhé" Chàng trai ngại ngùng nói, gãi gãi đầu, tay cũng cầm sẵn nắm cửa.

"Không cần đâu, đã cúp rồi" Cô cười, chỉ tay vào màn hình điện thoại đen ngòm.

"À, tôi mua đồ ăn cho cô" đặt hộp đồ ăn lên bàn, anh cũng ngồi xuống.

"Ngại quá, cảm ơn anh" Trong cuộc đời cô, số lần cô nói "cảm ơn" suốt 10 năm cộng lại cũng chưa bằng hôm nay.

Trình Tranh mở hộp đồ ăn ra, chỉ là một phần cơm trứng chiên đơn giản, nhưng cô lại thấy thật ấm áp, cái nóng truyền từ hộp giấy làm cô cảm thấy nhớ Đường Diệc Thành.

"Tôi đã trả viện phí rồi" Anh thuận tay rót một ly nước trên bàn.

"Vậy không được, tôi trả lại cho anh " Trình Tranh thoáng lúng túng, mắt đảo xung quanh tìm túi của mình. Anh nhìn cô ngạc nhiên, từ đầu đến cuối cô luôn dùng vẻ mặt điềm đạm để nói chuyện với anh, không nghĩ cô cũng có bộ dạng đáng yêu như vậy.

"Không cần đâu, xem như tôi đền lại bữa trưa tôi làm đỗ của cô đi " anh nhẹ nhàng cười, "Bữa trưa à?" có thể đã bị đổ khi cô ngất xỉu rồi.

Trình Tranh chợt khựng lại, nhớ đến hộp đồ ăn mình làm cho anh, nhưng chưa kịp đụng đũa đã rơi mất rồi, trong lòng dâng lên cảm giác nuối tiếc...

"Hôm nay làm phiền anh rồi, có thể cho tôi biết tên không, dù sao anh cũng giúp tôi " Cô cười yếu ớt, ngón tay xoa xoa cái muỗng nhựa.

"A! Thế nào lại quên mất, thất lễ quá " anh làm động tác gãi đầu, bộ dạng lúng túng nhưng chân thật làm cô thấy gần gũi, chàng trai nhìn cô cười nhẹ, nụ cười như ánh mặt trời, để lộ hàm răng trắng thẳng tăm tắp, anh nói:

"Tôi là Lệ Viễn Cảnh"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK