• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác bây giờ của Ngôn Thanh Lãng là thế nào? Cảm giác gì nữa a, Ngôn Thanh Lãng nghe xong câu nói này như cảm thấy cả cơ thể mình bay lên trên không tản ra không còn một chút gì xót lại, cả đại não cũng không truyền thông tin đến được, có lẽ như vậy mà cơ thể đơ ra một chút động tĩnh cũng không có vì thế làm cho Trạch Tịnh Cơ thất vọng kèm đau thương ào ạt kéo về bên tim, Trạch Tịnh Cơ dùng một chút sức còn lại ở chân mà chậm rãi bước vào căn phòng trống trãi cẩn thận khóa chốt cửa, Trạch Tịnh Cơ yếu đuối dựa tấm lưng vào cánh cửa khóc.

Một con người vẫn còn đơ tại cầu thang... 1 2 3 giây sau cảm xúc từ lục phủ ngũ tạng lên đến yết hầu dồn lên não chuyển xuống miệng phát ra ngoài một nụ cười tươi mừng rỡ, hứng hở chạy ngược lên phòng.

Mở mở lại mở sao mà tay nắm cứng đến không quay chuyển được, Ngôn Thanh Lãng mất kiên nhẫn đập mạnh cửa vừa gọi tên Trạch Tịnh Cơ, vẫn không có động tĩnh, sợ hãi dâng trào trong lòng Ngôn Thanh Lãng, bất quả thì hư một cái cửa thôi, Ngôn Thanh Lãng dùng chân đá một cước cánh cửa văng hướng vào trong, poor cửa.

Ngôn Thanh Lãng thở phào nhẹ nhõm nhìn người ngủ thiếp trên giường, bước nhẹ đến, Ngôn Thanh Lãng đưa tay chạm vào khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của Trạch Tịnh Cơ, cười ngốc một cái.

" Chị đã phải khóc nhiều lắm nhỉ? "

Không biết trong thời gian qua Trạch Tịnh Cơ có bao nhiêu là đau khổ, nào là dấu nỗi tương tư sâu tận trong lòng, nhìn Ngôn Thanh Lãng tươi cười vui đùa với Đại Phong, chứng kiến Ngôn Thanh Lãng bị một đám người nam nữ đầy đủ loại tỏ tình, kể cả thấy được lúc Ngôn Thanh Lãng cùng Lãnh Mỹ thân mật.

Nước mắt làm ướt khuôn mặt thanh tú mỹ lệ, có lẽ Trạch Tịnh Cơ quá mệt mõi hay là tâm Trạch Tịnh Cơ đã sắp tàn đi nên cả khi Ngôn Thanh Lãng kề môi hôn lên má cô cũng không biết, Ngôn Thanh Lãng nằm cạnh ôm Trạch Tịnh Cơ vào lòng ngủ đến tận tối.

- --------------------------

Hai vị phụ huynh về sau đó nhờ quản gia dọn cơm tối, Trạch Tử Tử bị vợ cưng kêu lên phòng gọi Ngôn Thanh Lãng và Trạch Tịnh Cơ. Một cơn bất ngờ ập vào mắt Trạch Tử Tử, ối thần linh ơi hai đứa con gái của bà đang ôm nhau thắm thiết mà ngủ kìa, có ai nói bà biết chuyện gì đang xảy ra không!

Trạch Tử Tử chạy vội xuống cầu thang gọi lớn tên Lan Thanh Hoa, Lan Thanh Hoa bị người khác gọi tên không có tôn trọng như vậy liền cau mày hướng Trạch Tử Tử quát.

" IM MIỆNG! "

Có lẽ là căn bệnh sợ vợ ngàn năm không bỏ nên Trạch Tử Tử liền im ngắt, mặc xương cốt của mình đang ở tuổi trung niên Trạch Tử Tử phóng đến chỗ phòng bếp kê vào tai nói nhỏ với Lan Thanh Hoa, chưa kịp nói đã bị Lan Thanh Hoa né đầu đi chỗ khác, khuôn mặt vẫn không thư giản nói.

" Đừng có kê vào lỗ tai của em, có gì nói nhanh đi ".

Lan Thanh Hoa kể rất rõ ràng và thêm một chút chút ý khác, chuyện này thường tình đối với Lan Thanh Hoa do Ngôn Thanh Lãng đã kể với bà hết rồi, nói bây giờ hai người đang ôm nhau ngủ là không vui vẻ mới lạ, Lan Thanh Hoa nở nụ cười làm Trạch Tử Tử đờ ra vẫn là ba chấm không hiểu, Lan Thanh Hoa cười thong thả bước lên phòng.

Qủa nhiên hai người ôm nhau mà ngủ, cười cười cười Trạch Tử Tử đứng kế nhìn Lan Thanh Hoa cười mà cũng vui vẻ mặt dù đại não không có thông tin gì. Mắt thấy Trạch Tịnh Cơ khẽ lay cơ thể, mặc dù ôm nhau sẽ làm con người ta thích nhưng ôm như kiểu của Ngôn Thanh Lãng thì sẽ nhanh chóng bị đối phương đạp một cước. Theo cái tướng ôm Ngôn Thanh Lãng cho Trạch Tịnh Cơ phải nói là không để Trạch Tịnh Cơ thở luôn ấy và còn cứng nhắc.

Bây giờ Trạch Tịnh Cơ không cảm nhận được cơ thể mình nữa, xúc giác tê rần nên Trạch Tịnh Cơ cố di chuyển một xíu, nhích một chút Trạch Tịnh Cơ chậm mở mắt, chớp mắt nhận ra thì ra cô đang mơ thấy Ngôn Thanh Lãng ôm mình.

Lan Thanh Hoa khoanh tay ngang ngực đứng phía sau xem những khoảnh khắc tiếp theo. Trạch Tịnh Cơ nhắm mắt mở mắt, bật dậy dụi mắt tát mặt, một loạt hành động "người mau tỉnh dậy" tuôn ra, Lan Thanh Hoa phì cười không ra tiếng, Ngôn Thanh Lãng bị cái động của Trạch Tịnh Cơ cũng mở mắt nhìn vẻ mặt ngơ của người phía trên, dang rộng hai tay mở miệng nhẹ nhàng.

" Rời xa vòng tay em là bao bão tố, lại đây nào chị yêu " – Ngôn Thanh Lãng vừa nói vừa chu môi đỏ mỏng.

Tuy Trạch Tịnh Cơ nghe những lời này rất sung sướng nhưng cô có nên bất ngờ đến lọt giường không? Lan Thanh Hoa cũng vừa nghe xong miệng tròn ơi tròn luôn, con gái bà thì ra nó cưa gái trắng trợn à! Thật không thể tin được a~.

" Em vừa nói gì? " – Trạch Tịnh Cơ bất ngờ + ngáo đá + n loại cảm xúc hỏi.

" Lại đây nào chị yêu " – Ngôn Thanh Lãng vui vẻ + nhiệt tình + hào hứng đáp.

Một màn cẩu huyết diễn ra chỉ tội nhất là người đứng ở ngoài xem như Lan Thanh Hoa và Trạch Tử Tử, hai vị đứng ở sau vậy mà Ngôn Thanh Lãng không thể thấy? Ừ tại vì cả thế giới này dù cho có bao nhiêu người đi nữa thì Ngôn Thanh Lãng chỉ thấy duy nhất Trạch Tịnh Cơ. Trạch Tử Tử giả ho khụ một cái gây chấn động đến một người nằm dang hai tay hướng một người ngồi ngây ra.

Bỏ lại một câu " xuống dùng cơm tối " Lan Thanh Hoa và Trạch Tử Tử phất tay lui, Ngôn Thanh Lãng và Trạch Tịnh Cơ đen mặt xong lại tiếp tục chuyện tình dang dở.

" Ăn tối xong em sẽ giải thích, hihi "

Ngôn Thanh Lãng nói xong bật dậy chạy tung tăng xuống cầu thang vào phòng bếp bỏ Trạch Tịnh Cơ ngàn chấm ngồi trên giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK