• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nó mở mắt nhìn lên trần nhà, nơi này ko phải phòng ngủ nó. Nhưng người bên cạnh thì quen vô cùng, đó là cậu nó.

- Tỉnh rồi sao.

- Dạ.

- Hôm qua... có mệt ko...

- Ko, nhưng giờ lết ko nổi rồi cậu ạ, chân em mỏi rã rời.

Hắn siết tay ôm nó cứng hơn, hôn lên trán nó.

- Vậy mà bảo thích em bé, giai đoạn sản xuất em bé nó thế đó, biết ko???

- Vậy à cậu, nhưng sinh em bé với cậu em vẫn muốn.

- Khi nào rãnh sẽ tặng nữa.

- Dạ, cậu nằm đây đi, em đi tắm.

Nó quấn khăn vào người bò qua người hắn để đi vào nhà tắm. Hắn cứ thấy nó loay hoay đi ra đi vào.

- Mày tìm gì à.

- Cậu ơi phòng tắm gì mà ko che chắn sao tắm.

Hắn lại nở nụ cười vô sỉ.

- Để tao.

Hắn tồng ngồng lại kéo tay nó, vứt lun cái khăn nó đang quấn trên người. Đặt nó vào buồng tắm, xả nước rồi hắn cũng leo vào.

- Cậu ơi.. thế này... thế này... em ngại.

Hắn quay người nó lại ngồi vào trong lòng hắn. Cặp mông mềm mịn của nó đang cố tình khêu gợi cự vật của hắn. Hắn ôm nó, cằm tựa lên vai nó, nhưng tay hắn vẫn ko tha cho cặp ngực của nó.

- Mận nè, tao sắp ra nước ngoài tu nghiệp.

- Cậu đi bao lâu?

- 2 năm.

- Lâu vậy hả cậu?

- Um, mày ở nhà chờ tao về nghe ko? Ko được léng phéng với thằng nào nghe chưa.

- Em ở trong nhà thì có gặp ai đâu.

- Dặn chừng vậy thôi.

- Có cậu ra ngoài thì nhiều cô ấy.

- Ai biểu tao thông minh đẹp trai.

- Hờn.

Hắn cắn lên vai nó, hôn trên cổ nó, 2 tay chạy loạn xạ 2 đường, nó lại bị kích thích nữa rồi. Nó ngã người ra sau, miệng thở hổn hển hưởng thụ. Hắn để nó nằm trên chỗ cao của bồn tắm. Hắn hôn nó từ cổ dọc sóng lưng, hắn áp sát vào người nó, rà cự vật ngay mông nó. Nó tê rần như bị điện giật. Hắn đẩy từ từ cự vật vào cô bé của nó, chậm dần đều.

- Ưhhj... um... thích... em thích...

Hắn đưa tay lên trước bóp nắn ti nó kích thích cực độ.

- Ahh... um..cậu...umm...

Hắn được đà lắm nhanh dần nhanh dần.

- Em.. em.. yêu... umhh...cậu.

- To lên.

- Em... ahh... yêu.. yêu... ahhj.. cậu...

Câu nói đó càng làm hắn thêm hưng phấn. Lắc cái eo của hắn nhiệt tình, hắn bắn vào đó cả 1 đoàn quân tinh binh hùng mãnh.

Hắn lại ngã lên người nó, và ôm nó.

.....

Nó tiễn hắn ra sân bay, cả 2 vẫn quyến luyến nhau lắm.

- Đừng buồn, đi 2 năm là tao sẽ về mà. Nhớ luôn giữ điện thoại bên cạnh nghe ko.

- Dạ, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe.

Nó cố mỉm cười nhìn hắn khuất sau đoàn người. Nó ngồi thụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở, cảm giác yêu xa thật khó chịu. Nó giống tình yêu đơn phương, yêu thôi chứ ko thể chạm vào nhau.

.....

Nó và hắn gọi nhau mỗi ngày, nhắn tin mỗi ngày, nhưng ko làm sao vơi đi được nỗi nhớ.

Mỗi ngày nó đều chăm chỉ học tiếng anh, còn theo Cẩm Tiên đi tập thể dục nữa. Cẩm Tiên nói phụ nữ là vú phải to, đàn ông mới thích, nó cũng muốn cậu nó thích nên rất siêng.

Quá ngày hẹn rồi mà cậu nó vẫn chưa về, nó cứ ra ngóng vào trong, cả điện thoại cũng ko gọi được, làm nó lo chết được ấy.

Nó nhìn thấy hắn đang nhìn nó, ngay chỗ giường của nó. Nó lại tự an ủi, lại là mơ thôi, nó quay vào trong ngủ. Vết cắn nhẹ bên tai làm nó tỉnh cả ngủ lun, nó ngồi bật dậy ôm chầm lấy hắn khóc nức nở.

- Cậu ơi, cậu về rồi, em nhớ cậu chết mất.

- Ngoan, nín nào, tao về rồi.

- Sao cậu lâu về thế, em gọi kiểu gì cũng ko được, làm em lo lắm.

- ko phải là tao còn nguyên vẹn đây sao, nín nào. Ở nhà có ngoan ko, có nhớ tao ko.

- Có, gì cũng có hết.

- Vậy thưởng nóng cái nào.

- Hả, bây.. bây giờ... lun...

Hắn chồm người tới, chiếm lấy môi nó, rồi chiếm thân thể nó. Thân thể đó là của hắn, hắn nhớ nó nhiều lắm. Nhiều khi nhớ mà ko thể tập trung làm việc được, nhớ mùi da thịt của nó bất tận.

.....

Trên chiếc ghế sopha 2 thằng đàn ông lại ngồi nói chuyện với nhau.

M.Hoàng lên tiếng trước.

- Em tính thế nào?

- Tính gì?

- Em ko định tính gì ư?

- Sắp xếp rồi, ko cần phải tính, nhưng em ngại.

- Ngại thì phải làm sao đi chứ.

- Biết rồi mà anh 2.

Cẩm Tiên mang ra món ngon cho 2 người uống rượu, đó là món tôm hùm sốt thái, rất ngon. Cẩm Tiên tự làm, tay nghề lên khá cao.

- Mời mọi người ăn nào, Mận đâu.

M.Phúc bình thản trả lời.

- Nó ngủ rồi.

- Sao ngủ giờ này chứ.

- Mệt.

- Sao mệt.

- Quá sức.

- Chứ ai bắt nó làm gì mà quá sức.

- Em.

Cẩm Tiên đánh đét vào vai M.Phúc.

- Ghê nha, ăn đi nào.

M.Hoàng ăn 1 miếng rồi nhả nhanh lắm.

- Cẩm Tiên, em cho bao nhiêu chanh vậy.

- 5 trái, sao vậy.

- Chua lắm, ko ăn được.

- Em xem. Ngon mà.

Cẩm Tiên ăn liền mấy miếng ngon lành, 2 anh em nó nhìn Cẩm Tiên ngỡ ngàng, lẽ nào....

.....

Thấy cậu chủ nó trễ vậy vẫn chưa xuống nó lại vào gọi.

- Cậu chủ, dậy ăn sáng nào.

Hắn nằm lỳ trên giường, mặt quay vào trong, giọng buồn bã.

- Bác sĩ bảo tao bị bệnh nặng, tao buồn lắm.

Nó ngốc nghếch lo lắng.

- Bệnh... bệnh nặng sao. Tại sao bệnh được. Phải có cách gì chứ.

- Bác sĩ bảo tao phải kết hôn mới khỏe được.

Nó mặt hớn hở.

- Vậy còn chờ gì nữa, cậu chủ kết hôn đi.

Hắn thở dài,nó vẫn lo lắng.

- Sao vậy cậu ơi.

- Không có ai chịu hi sinh tình nguyện kết hôn với tao.

Nó xung phong, vì nó rất thương cậu chủ nó.

- Em... em sẽ kết hôn với cậu.

Hắn đắc ý, cười vô sỉ.

- Tuyệt đối không hối hận chứ.

Nó hùng hồn.

- Tuyệt đối không hối hận.

- Cái này là mày tự nguyện cầu hôn tao đó.

.....

Hắn trả cho nó 1 đám cưới thật rồn rã, to bự. Người đứng trước mặt hắn, trong bộ váy cô dâu đó, hắn ko ngờ nó lại có vẻ đẹp đằm thắm thế. Nhưng hình như có gì đó sai sai.

- Mận... ai cho mày ăn mặc vậy hả.

Nó cười méo xẹo nắm ngay đầu váy gần ngực kéo lên.

- Chị Cẩm Tiên lựa cho em, chị bảo mình đẹp phải khoe, có 3 vòng khoe ra.

- Lựa kiểu gì vậy ko biết, ngực thì hở, ôm sát vậy, phơi mông cong cớn thế kia.

- Vậy em thay cái khác.

- Khỏi, hết giờ.

Hắn hãnh diện vòng tay nó đi vào lễ đường, nơi đây có bao nhiêu người thân yêu chúc phúc cho vợ chồng nó. Sau ngày hôm nay thôi, nó sẽ chính thức là vợ cậu. Sẽ cùng cậu đi suốt cuộc đời, yêu thương cậu suốt cả cuộc đời. Sau ngày hôm nay nó sẽ gọi cậu là chồng và cậu cũng sẽ gọi nó là vợ. Nó cầu mong 1 cuộc sống viên mãn suốt đời với cậu.

5 THÁNG SAU TẠI MỸ

- Chồng chúng ta li hôn thôi.

- Vì sao.

Nó lo lắng, vẻ mặt hết hy vọng.

- Em bị ốm rồi chồng ạ, hơn 3 tháng nay rồi, em thấy mệt lắm nhé, lại không buồn ăn gì, mà cậu nhìn xem cái bụng em nó to lên này. " Ngày dâu" của em mấy tháng nay không tới.

Hắn mừng hết cỡ nhưng vẫn giả vờ.

- Thì sao.

- Em ốm rồi, em không muốn lây bệnh cho chồng, em thương chồng lắm.

Hắn lại gần, đưa sát mặt hắn vào mặt nó.

- Vậy nhé, thương tình em giúp chồng 1 lần, lần này chồng sẽ tình nguyện bên em cả đời cho em hết ốm nhé.

Nó mừng lắm, ngưỡng mộ cậu lắm, vì cả đời này nó lấy được cậu chủ quá tốt bụng.

- Hết rồi cả nhà ơi -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang