• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi La Y chuẩn bị tiến vào thân thể Khả Hoan, cô gần như hoảng loạn, hai mắt đẫm lệ, quờ quạng xung quanh, may mắn với được một chiếc ghế mộc, cô không chần chừ dùng hết sức đập mạnh vào đầu hắn. Tên dã thú bị đau dừng lại động tác, trừng trừng mắt không dám tin nhìn thẳng vào con mồi nhỏ. Thân là nô lệ mà dám tấn công chủ nhân, thật to gan lớn mật.

Khả Hoan cũng ngẩn ngơ vài giây, kinh hãi khi thấy hắn trợn mắt nhìn mình, sau đó cô bình tĩnh lại, cầm chặt chiếc ghế và lại giơ lên đập tiếp cái nữa vào đầu hắn. Của nợ của hắn vì shock quá nên mềm nhũn xuống, thân thể hắn như chết đứng tại trận, máu từ vết thương trên đầu ròng ròng chảy xuống.

Khả Hoan hoảng hốt, cô liên tục thở dốc, nhìn cảnh tượng máu mê be bết cô không khỏi ngây ngốc một lát, sau mới đẩy mạnh thân thể của La Y xuống, lảo đảo đứng dậy. La Y vẫn không hề nhúc nhích, duy trì nguyên trạng thái quỳ dưới đất.

Nhìn bộ dạng hắn, Khả Hoan hơi do dự nhìn vết thương đang chảy máu, cũng may miệng vết thương không sâu, thấy vậy cô mới yên lòng, không thấy cắt rứt lương tâm nếu bỏ hắn lại một mình. Nghĩ thế, Khả Hoan vơ vội áo dài khoác lên người rồi chạy nhanh ra ngòai.

Bên ngòai bốn phương tám hướng mênh mông, cô không biết chạy theo hướng nào cả, nhớ lại lời Tạp Trát Nhân lúc trước nên cô cứ hướng cung điện mà chạy, cô biết hiện tại cô có mọc cánh cũng không trốn thoát được nên chỉ còn cách cầu cứu đao phủ, hắn nhất định sẽ dốc lòng che chở cô.

Chính ngọ, trời nắng gay gắt, Khả Hoan chạy như điên trên đường, đám nô lệ đi lại qua đều thấy kì quái, ở đâu lại chạy ra một cô gái da trắng tóc đen đang rối tung rối mù, chiếc áo dài quý giá trên người xộc xệch nhăn nhúm, khăn che mặt bị gỡ xuống từ bao giờ.

Khả Hoan biết mọi người đang tò mò nhìn mình nhưng cô mặc kệ, cố hết sức chạy thật nhanh, lồng ngực như sắp vỡ tung ra. Giờ phút này cô phải nhanh chóng tìm được đao phủ, may chăng cô còn có thể bảo toàn tính mạng. Chuyện này cỡ nào buồn cười, giờ phút này chính tên đao phủ đã từng muốn cướp đi sinh mệnh của cô giờ lại trở thành hi vọng sống duy nhất lúc này.

Trong phòng, La Y ngất đi chừng mười phút mới từ từ tỉnh lại, hắn nhíu mày nguyền rủa, lấy tay sờ soạng vết thương trên đầu, đau đớn khiến hắn nhăn mặt, nghiến răng kèn kẹt. Hắn loạng choạng đứng lên, hai chân xỏ vào đôi dép lê rồi lảo đảo bước ra ngoài, đi về phía nông trường.

Ngay lập tức, một tên đốc công nhìn thấy hắn, kinh ngạc chưa bộ dáng chật vật của La Y lúc này. La Y hung tợn hỏi: “Con nô lệ kia có trở lại nông trường không?”

Đốc công lắc đầu: “Không chấy, thưa thiếu gia, Ngài đây là bị………”

La Y cười lạnh: “Gọi thêm 2 gã nữa đi theo ta đến cung điện, còn nữa, tìm thêm hai gã khác đi tìm kiếm xung quanh cho ta”

La Y hổn hển ngồi trong xe, hắn nghiến răng nghiến lợi: Con nô lệ chết tiệt, để xem tao sẽ trừng phạt mày thế nào! Hắn chưa bao giờ nếm trải nhục nhã như thế này, bị một con nô lệ đập vỡ đầu. Đúng là ăn trộm gà còn mất thêm nắm gạo.

Khả Hoan rốt cuộc cũng nhìn thấy cung điện, cô há to miệng thở hổn hển, cố lê người về phía cửa chính. Bọn binh lính nhìn thấy cô tiến lại vộ chạy ra ngăn cản, Ba Lạp nghe tin vội chạy ra xem.

Lão căm tức nhìn Khả Hoan, nữ nô này thật quá to gan, dám làm hỏng áo dài gia tộc, khăn bịt mặc cũng dám tháo ra, tóc tai thì bù xù lem luốc, đúng là làm xấu mặt mũi gia tộc Cáp Lặc quá mà. Lão lệnh cho binh lính bắt cô lại, kéo vào cửa cung điện.

Lúc này xe của La Y cũng vừa chạy tới, hắn nổi giận đùng đùng ôm bộ mặt bết máu xông về phía Khả Hoan lúc này đang run rẩy, mạnh tay tát thẳng vào mặt cô một cái.

Cái tát làm má cô bỏng rát nhưng lúc này Khả Hoan không còn quan tâm tới việc này, nhìn thấy La Y xuất hiện là cô biết cô đang cận kề với cái chết, hắn đời nào bỏ qua cho hành động vừa rồi của cô.

La Y lại xông đến định đánh cô tiếp thì Ba Lạp ngăn lại,nói: “La Y thiếu gia à, xin ngài bớt giận, có thể cho lão già này biết chuyện gì xảy ra được không?”

La Y hung tợn nhìn chằm chằm Khả Hoan nói: “Con nô lệ này quyến rũ ta, bị ta cự tuyệt liền nhân lúc ta không để ý xông lên đánh ta bất tỉnh, sau đó chạy trốn. Ba Lạp, ta hỏi ông, nô lệ mà dám đánh chủ nhân sau đó bỏ trốn, theo gia quy thì phải xử trí thế nào?”

Ba Lạp chấn động, hai cái tội danh này đều là tử tội, thông thường sẽ bị hành hình theo hai cách, hoặc là bị chôn sống, hoặc là bị ném đá cho đến chết. Nhưng cô gái này lại là người mà thiếu gia Tạp Trát Nhân mang về, nếu La Y một tay đánh chết, căn cứ vào tính tình của thiếu gia thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

Ba Lạp nhìn cảnh Khả Hoan đang run rẩy khóc, lão cũng muốn nói hộ cô vài câu nhưng không biết mở miệng thế nào. La Y vung tay lên mệnh lệnh hai tên đốc công: “Mang cô ta về nông trường, ngày hôm nay ta phải lập lại quy củ nơi đây”.

Hai tên binh lính cũng không buông tay ra ngay mà nhìn Ba Lạp chờ lệnh, Ba Lạp lúc này không muốn cũng phải mở miệng: “La Y thiếu gia à, nữ nô này đúng là tội ác tày trời. Nhưng dù sao cô ta cũng là nô lệ do Tạp Trát Nhân thiếu gia mang về, hay cứ để cô ta ở đây, lão sẽ mang cô ta cho tộc trưởng xử trí. Như thế tiểu thiếu gia cũng không có hiểu lầm gì Ngài cả. Với lại, Ngài xem, vết thương trên đầu ngày còn chưa băng bó kia kìa, mời ngài theo lão vào băng bó trước đã”.

La Y chủ ý không phải là muốn Khả Hoan chết, hắn chẳng qua muốn mang cô về nông trường dạy cho cô vài bài học, sau đó từ từ nhấm nháp hương vị của cô mà thôi. Nghe Ba Lạp nói, hắn biết Ba Lạp không dễ gì cho hắn mang cô gái này đi. Lại vừa nghe Ba Lạp nhắc tới tên Tạp Trát Nhân, máu nóng của hắn lại dồn lên, cái loạt Tạp chủng đó, đừng hòng có được cái mà hắn cũng đang thèm muốn. La Y này tuy không ăn được cũng phải đạp đổ.

Nghĩ nghĩ một lát, hắn lại thầm mỉm cười, phải rồi, nữ nô này chẳng phải vừa phạm vào mấy tử tội sao, vậy hắn phải khoanh tay đứng nhìn Tạp Trát Nhân đau đớn thế nào khi chứng kiến sủng vật của hắn bị đánh đập đến chết, màn này hay hơn nhiều.

Lúc này ba cha con Đức Lí Tư đang ngồi quanh bàn nghị sự về tình hình thủ đô thì La Y, Ba Lạp và mấy kẻ nữa tiến vào. Nhìn thấy bộ dạng hắn, Đức Lí Tư kêu lên: “La Y, đầu cháu bị làm sao vậy?”

La Y vẻ mặt ủy khuất nói: “Bác à, hôm nay cháu đi tuần tra tại nông trường, gặp phải tên nữ nô mới đưa tới hôm qua, cô ta quyến rũ cháu, cầu xin cháu thả cô ta đi. Cháu không đồng ý, thế nên thừa lúc cháu không chú ý cô ta cầm tảng đá đập vào đầu cháu rồi bỏ trốn….”

Tạp Trát Nhân vừa nghe tới đấy liền nhảy dựng lên: “Mày nói láo”. Mèo con của hắn nhu thuận và nhát gan là thế, làm sao có chuyện gây ra những việc kinh thiên động địa như vậy.

Đức Lí Tư nghiêm khắc trừng mắt nhìn Tạp Trát Nhân, sau đó ôn hòa nỏi La Y: “Cô ta trốn rồi à?”

La Y nói tiếp: “Bọn cháu đã bắt được cô ta rồi, đáng lẽ theo luật lệ là bị đánh chết tại chỗ rồi nhưng vì cô ta dù sao cũng là người trong cung điện, nên cháu mang cô ta lại đây cho bác xử lý”.

Tạp Trát Nhân vừa nghe cụm từ “phải bị đánh chết” liền nắm chặt hai nắm đấm, trên trán hằn rõ gân xanh, cơ hồ muốn chạy sang đấm mạnh vào mặt La Y, nhưng Trát Phi nhanh tay giữ chặt lấy hắn.

Đức Lí Tư gật gật đầu nói: “Hiện tại cô ta ở đâu?”

Ba Lạp tiến lên nói: “Hiện cô ta đang ở trước cửa cung điện”

Vừa dứt lời Tạp Trát Nhân đã hất tay Trát Phi ra và chạy nhanh ra ngoài. Đức Lí Tư cũng không chậm trễ bước đi theo.

Khả Hoan lúc này đang cúi đầu, quỳ gối trước cửa cung điện, vẫn đang run sợ khi nghĩ đến cảnh tượng hành hình sắp tới, nước mắt cứ thế rơi ướt đẫm hai má.

Tạp Trát Nhân từ phòng nghị sự bước ra, nhìn thấy thế hơi sững sờ. Đúng là Mèo con của hắn. Nhưng khăn trùm đầu rơi đâu mất rồi? Áo dài sao lại xộc xệch thế kia? Giống như có thần giao cách cảm, Khả Hoan chậm rãi ngẩng mặt lên, vừa nhìn thấy Tạp Trát Nhân cô chưa kịp nói gì đã bị hai tên binh lính đứng sau dìm đầu xuống đất.

Tạp Trát Nhân căm tức nhìn bọn lính, lúc này đây hắn phải nhẫn nhịn, không thể kéo Mèo con đứng dậy được. Hắn ngồi xổm xuống nhìn thẳng gương mặt đáng yêu của Mèo con, trong mắt Mèo con hiện lên tia sợ hãi, oan ức và van nài. Hắn rất nhanh phát hiện ra vết sưng đỏ trên mặt Mèo con, cơn tức trào lên, hắn hỏi: “Ai đánh?”

Không đợi Mèo con trả lời, Tạp Trát Nhân đã phẫn nộ quay mặt nhìn chằm chằm La Y vốn đang ngoan ngoãn đi sau lưng Đức Lí Tư bước tới. Nhất định là tên khốn kiếp này ra tay chứ không phải ai khác.

Đức Lí Tư vừa nhìn qua dung mạo của Khả Hoan liền lập tức đi đến kết luận, nữ nô này nhất định dùng gương mặt xinh đẹp để quyến rũ La Y, xem ra những lời La Y nói là sự thật. Ông không hỏi gì thêm mà mởi miệng hỏi Ba Lạp: “Dựa theo gia quy thì phải xử trí thế nào?”

Ba Lạp nhìn Tạp Trát Nhân, do dự một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Nô lệ dám đánh chủ nhân rồi chạy trốn sẽ bị đánh cho đến chết hoặc bị chôn sống”.

Tạp Trát Nhân nóng nảy: “Không có chuyện đó, cô ấy không bao giờ tự nhiên tấn công người khác và bỏ trốn”. Hắn quay sang phía Khả Hoan và nói: “Nói cho anh biết, có phải em đánh La Y? Có phải em định chạy trốn hay không”.

Lúc này nước mắt Khả Hoan lại rơi lã chã, âm thanh run run rời rạc: “Là hắn…. hắn muốn cưỡng bức em….nên……em mới………Em không định chạy trốn, chỉ định chạy về tìm anh mà thôi….” Nói đến đó cô nghẹn ngào không thể thốt lên lời nữa.

Tạp Trát Nhân phấn nộ đứng phắt dậy, ánh mắt cơ hồ muốn giết La Y ngay lập tức, cắn răng nói: “Là La Y muốn cưỡng bức cô ấy, cô ấy không hề định chạy trốn, chỉ định chạy về cung điện tìm con mà thôi”.

La Y cười lạnh: “Nếu cô ta không tự ý cởi bỏ khăn trùm đầu ra để quyến rũ ta, làm sao ta tự nhiên lại có hứng thú với một nữ nô làm gì. Hơn nữa thân là nô lệ, nếu đã khiêu gợi được dục vọng của chủ nhân thì phải hết lòng hầu hạ. Còn nữa, làm gì có loại nô lệ nào mà dám tấn công chủ nhân, dù chủ nhân bảo chết cô ta cũng phải đi tìm chết. Bác, bác thử hỏi cô ta xem có phải do cô ta tự ý cởi bỏ khăn trùm đầu không, bác chỉ cần hỏi là biết cháu có nói dối hay không. Cái loại nô lệ ngỗ nghịch phạm thượng như vậy mà không trừng trị thì còn gì là thể diện gia tộc Cáp Lặc nữa cơ chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK