“Tiểu Nhan? Tỉnh lại, Tiểu Nhan?”
Khớp xương toàn thân như bị ai đó cắt đứt, mệt mỏi rã rời lại rất đau đớn, cố gắng động đậy ngón tay cũng rất khó khăn và mệt nhọc, lục phủ ngũ tạng giống như bị lửa thiêu đốt, vô cùng đau đớn, hắn cảm thấy dường như chính mình đang quay lại cái ngày ở dưới vách núi ấy, lúc vừa mới hồi phục lại ý thức.
Nhưng dưới thân đá cát ghồ ghề cùng hỗn tạp thanh âm của sóng biển đập vào bờ, Đoan Mộc Nhan biết chắc hắn không nhận sai.
Vừa mở mắt ra liền bị ánh sáng quá mức trên đầu chói đến muốn chảy cả nước mắt, Đoan Mộc Nhan nháy nháy mắt, nhìn thấy gương mặt phóng to của Lương Cảnh xuất hiện trước mắt.
Đoan Mộc Nhan ngẩn người, mở miệng định nói thế nhưng thanh âm phát ra khàn khàn khó nghe, vội ho khan hai tiếng, mới nói: “Mặt ngươi…….”
Phía dưới hàm bên trái của Lương Cảnh rõ ràng có một vết máu, có vẻ bị ngâm trong nước biển quá lâu, vết thương vặn vẹo xấu xí.
Lương Cảnh đưa tay nhẹ nhàng chạm lên, giọng cũng có chút khàn khàn, cười khổ nói: “Hiện tại càng khó coi rồi.”
Đoan Mộc Nhan bỗng nhiên cảm thấy đau thương, khó khăn lắc lắc đầu: “Lương Cảnh.”
Lương Cảnh nói: “Hả?”
“Ngươi ôm ta một lát đi.” Đoan Mộc Nhan nhẹ giọng nói.
Lương Cảnh cười than thở: “Lại muốn nũng nịu à.” Mặc dù trêu ghẹo như vậy, nhưng vẫn đưa tay kéo hắn vào lòng mà ôm lấy.
Đoan Mộc Nhan vốn tưởng chắc chắn sẽ chết, vì thế có chết cũng không buông Lương Cảnh ra, không ngờ lại có thể một màn chuyển nguy thành an.
“Đây là đâu?” Miệng đều đầy vị nước biển mặn chát cùng vị tanh của máu, Đoan Mộc Nhan ho khan hỏi.
Lương Cảnh lộ ra biểu hiện có chút kỳ dị, nói: “Có lẽ đây chính là Yến đảo.”
Đoan Mộc Nhan ngẩn ngơ: “Làm sao biết?”
Lương Cảnh giải thích: “Ta đã đến cánh rừng phía trước nhìn qua rồi, rừng rất rậm rạp, bên trong ẩm ướt oi bức, côn trùng rất nhiều, ắt hẳn cũng có mãng xà. Mà quan trọng hơn là, một ít cây gỗ trên thân có dấu vết của vũ khí sắc bén, hơn phân nửa có dấu chân người.”
Đoan Mộc Nhan khó mà tin nổi nói: “Không nghĩ tới ta và ngươi chưa chết, ngược lại đánh bậy đánh bạ lại đến được trên đảo. Đêm qua ta bất tỉnh, ngươi….ngươi làm sao tới được đây?”
“Ta làm sao lại có bản lĩnh lớn như vậy.” Lương Cảnh lắc đầu cười nói, “Cuối cùng cũng là lực kiệt, ngất đi lại được dòng nước đưa tới nơi này. May mà ngươi nắm lấy tay ta không buông ra.”
Đoan Mộc Nhan cố gắng nở ra một nụ cười, Lương Cảnh lại nói: “Chỉ có điều đò kia đã vỡ nát không thể dùng được nữa, hiện tại cũng chỉ có thể kiếm Yến Tê kia trước. Nếu như nơi này thật sự là Yến đảo, y lại sống trên cây trên đảo lâu năm như vậy, danh tiếng lại có thể truyền xa thế, mà chung quy cũng không cùng thế tục lui tới, không chừng gặp được rồi chúng ta sẽ có biện pháp trở về.”
“Ân.” Đoan Mộc Nhan gật đầu, chống đỡ thân thể run rẩy đứng lên.
“Chỉ không biết trong rừng sâu này sẽ có nguy hiểm gì đang chờ.”
Đoan Mộc Nhan lạnh nhạt nói: “Phàm là độc vật, ngửi được máu ta cũng sẽ tránh xa. Nếu là chim trời cá nước, thì có gì phải sợ.”
Lương Cảnh thầm nghĩ, máu của Đoan Mộc Nhan có tác dụng như thế nào y không phải lần đầu biết, chỉ là lần này cẩn trọng hơn không muốn hắn lại làm gì tắc trách.
Đoan Mộc Nhan sau khi chợp mắt một chút thì tỉnh dậy, liền cảm thấy bốn phía không khí nóng như lửa đốt, lúc trước hắn với Lương Cảnh từ bắc quốc một đường xuôi nam, đến phụ cận Nam Hải, tuy đã bắt đầu mùa đông nhưng lại hết sức ấm áp, xiêm y đã rất thoáng mát, thế nhưng lúc này trên đảo vẫn không thể nào chịu được, chỉ chốc lát sau liền toàn thân thấm mồ hôi, hận không thể nhảy xuống biển để hạ nhiệt.
“Nơi này sao lại……….” hắn đang muốn cau mày, vô tình nhìn lướt qua y phục của Lương Cảnh toàn một màu máu, tiếng nói im bặt đi.
Lương Cảnh không rõ: “Làm sao?”
“Trên người ngươi……..” Đoan Mộc Nhan không dám bước đến, chỉ mờ mịt nhìn những vết máu kia, chân không hề động đậy.
Lương Cảnh vội nói: “Không đáng bận tâm, chỉ là vô tình bị nham thạch đâu đó cắt trúng, không ảnh hưởng gì đến hoạt động cả.”
Đoan Mộc Nhan lẩm bẩm nói: “Tại sao có thể….”
Lương Cảnh là cửu ngũ chí tôn cao quý, tại sao lại có thể bị tổn thương thành tình trạng thế kia?
Nếu không phải vì mình, Lương Cảnh hà tất lại phải ở nơi hoang vu không người này mà chịu khổ chịu tội, y rõ ràng phải ở cung vàng điện ngọc có người hầu hạ mới đúng.
Hắn yêu thương Lương Cảnh như vậy, nhưng từ lúc ở dưới vách núi trở về, nhưng lại không ngừng đem đến cho Lương Cảnh vô số dằn vặt trên người.
Đoan Mộc Nhan không chịu nổi chua xót, sắc mặt tái nhợt đứng im tại chỗ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”