Phục vụ đẩy một xe thức ăn đến, nhóm của Trịnh Thiến Thiến vừa nhìn thấy một núi thức ăn đã vội cầm đũa lên chuẩn bị “xơi”, ngoại trừ Lục Cận Thâm và Mạnh Nghiên.
Lục Cận Thâm vì không có hứng thú với lẩu nên không nôn nóng làm gì.
Mạnh Nghiên thì không muốn ăn, mặc dù khuôn mặt luôn ra vẻ không hề để ý, nhưng trong lòng lại rất rối rắm. Bạn trai của Chu Nịnh Nịnh chẳng những không phải một tên ngốc mà còn là nam thần được nhiều người tôn sùng trên diễn đàn của trường.
Người đàn ông này y hệt như trong ảnh, đầu mày khoé mắt đều hiện ra vẻ kiêu ngạo bẩm sinh, cô quan sát chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, trước kia đã từng thấy qua trên tạp chí thời trang cao cấp.
Một người vừa có dáng vẻ bất phàm vừa giàu có, lại là bạn trai của Chu Nịnh Nịnh. Lồng ngực Mạnh Nghiên như bị đấm mạnh vào, cô rất khó có thể chấp nhận sự thật này.
Mọi người bắt đầu bỏ thịt vào nồi. Lâm Tiểu Nhiên thấy Mạnh Nghiên vẫn chưa động đũa, nghĩ đến mấy câu cô ta nói lúc nãy, cảm thấy không hề lịch sự chút nào, nhưng… Nam thần còn ở đây, hôm nay được lại ăn cơm của người ta, chẳng phải nên giữ mặt mũi cho người khác sao? Cô lấy đũa gõ lên chén Mạnh Nghiên, nhắc nhở: “Sao cậu không ăn? Thức ăn rất ngon đó!”
Lúc này Mạnh Nghiên mới cầm đũa, bỏ một ít rau và nấm vào nồi, nói: “Ừ, nhưng gần đây tớ giảm cân nên không ăn nhiều, chỉ nếm một chút được rồi.”
Tằng Tiểu Mông liếc nhìn cổ áo Mạnh Nghiên, cười ha ha hai tiếng, nói: “Cô đã gầy như thế còn muốn giảm cân làm gì, coi chừng giảm không đúng chỗ, khiến ngực không nẩy lên nổi nữa đó.”
Không nẩy lên nổi…
Chu Nịnh Nịnh đang ăn một con tôm nóng hổi, nghe được câu này liền phun ra, con tôm lập tức bay đến trước mặt Lục Cận Thâm, còn cô thì lại ngồi ho sặc sụa…
Quá độc mồm! Tằng Tiểu Mông lại hoá thành nữ vương độc mồm rồi!
Lục Cận Thâm hơi cau mày, đưa tay vỗ nhẹ lưng cho Chu Nịnh Nịnh, giúp cô hít thở đều, còn đưa ly nước đến trước mặt cô, thấp giọng nói: “Ăn từ từ thôi, không ai giành của em đâu.”
Chu Nịnh Nịnh ngước khuôn mặt ửng hồng lên nhìn anh, anh nghĩ rằng cô thật sự bị sặc vì tham ăn sao? Anh đừng giả vờ không nghe thấy gì như thế chứ…
Trên thực tế, Lục Cận Thâm thật sự không hề quan tâm đến chuyện đó, những người phụ nữ khác có ngực hay không thì liên quan gì đến anh? Bạn gái anh có là đủ rồi.
Mạnh Nghiên giận đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tằng Tiểu Mông, nói lại: “Ít ra cũng hơn cậu rồi!”
Cô thừa nhận hôm nay mình cố ý ăn mặc như thế, chiếc váy này cũng là đồ cô mới mua, phụ nữ muốn bản thân hấp dẫn hơn cũng sai hay sao? Cô luôn tự tin về dáng người và diện mạo của mình, không phải con trai rất thích con gái trông xinh đẹp sao?
Cảm giác này giống như một cô phụ dâu luôn muốn hấp dẫn ánh mắt của mọi người hơn cô dâu, Mạnh Nghiên thật sự rất muốn áp chế Chu Nịnh Nịnh.
Thấy Tằng Tiểu Mông còn định nói lại, Trịnh Thiến Thiến vội vàng kéo vạt áo cô, cô rất muốn khen Tằng Tiểu Mông mấy câu, nhưng ở đây còn có nam thần, nói về vấn đề này không tốt lắm đâu… Rất ngượng ngùng đó…
Tằng Tiểu Mông thấy Chu Nịnh Nịnh đã đỏ mặt, còn dùng ánh mắt xin cô đừng nói nữa, cô mới chịu ngừng lại. Cô không ưa được cái tính ương ngạnh này của Mạnh Nghiên, lúc nào cũng muốn hạ thấp người khác thì mới cảm thấy thoải mái, nghĩ rằng mình hơn được người ta sao? Đúng là cái tật khó ưa!
Nguyên nhân khiến Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt không hẳn vì Tằng Tiểu Mông nói về vấn đề như vậy, mà bởi cô không muốn để Lục Cận Thâm biết được mối quan hệ phức tạp của các nữ sinh trong ký túc xá lại nghĩ cô là người nhỏ mọn, cô thật sự không muốn…
Hu hu, nhưng không còn cách nào khác, người gây chuyện đâu phải cô, chắc Lục Cận Thâm sẽ không cảm thấy khó chịu với cô đâu…
Cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Lục Cận Thâm, lại thấy anh đang chậm rãi gắp thịt dê vào nồi, rất nhanh, mấy miếng thịt tươi liền được anh bỏ vào chén cô, động tác rất thanh lịch.
Các món ăn khác liên tục được bưng lên, phục vụ đặt lên một đĩa tôm hùm, rút gân từng con rồi rửa sạch, bỏ vào nồi lẩu, mùi vị rất thơm ngon.
Lục Cận Thâm thấy Chu Nịnh Nịnh thích ăn liền gắp thức ăn của mình bỏ vào chén cô, lại còn tỉ mỉ lột vỏ từng con tôm. Chu Nịnh Nịnh thấy cái bát càng lúc càng dâng cao liền vùi đầu ăn, từ từ tiêu sạch hết.
Lâm Tiểu Nhiên cười cười: “Nam thần thật chu đáo nha! Nếu nữ sinh trường em biết được nam thần trên diễn đàn không những đẹp trai mà còn biết chăm lo cho bạn gái, có lẽ sẽ phát điên mất đó.”
Nam thần trên diễn đàn? Lục Cận Thâm nhíu mày, Chu Nịnh Nịnh chột dạ nhìn anh, cô nên nói sao đây… Chuyện về nam thần trên diễn đàn à? Thật đáng lo!
Lục Cận Thâm liếc nhìn Chu Nịnh Nịnh, thấy trong mắt cô thoáng qua sự chột dạ liền ngừng động tác lột vỏ tôm lại, bình tĩnh hỏi: “Nam thần trên diễn đàn là gì, liên quan đến anh sao?”
Chu Nịnh Nịnh đang nhai tôm, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Có một lần anh đi đón em, bị chụp lén…”
Cô nói đến đây thì ngừng, Lục Cận Thâm nhớ lại lời của Lâm Tiểu Nhiên, liền hiểu ra mọi chuyện.
Nhưng Lâm Tiểu Nhiên lại không hiểu! Cô cười hì hì nói tiếp: “Đống ảnh của anh đã được post lên diễn đàn của trường, ngay sau đó liền đập nát danh hiệu hotboy của bọn con trai trường em, trở thành nam thần được tôn vinh khắp trường!”
Nam thần được tôn vinh là cái quỷ gì? Lục Cận Thâm lại nhíu mày khó hiểu.
Chu Nịnh Nịnh tiếp lời Lâm Tiểu Nhiên, nhỏ giọng nói: “Chuyện là vậy… Em có nhắn với chủ topic bảo họ xoá bài post đó đi, nhưng không ai trả lời em, nên, khụ, ảnh của anh bây giờ vẫn còn ở trên diễn đàn trường em.”
À, treo trên diễn đàn… Lục Cận Thâm đã hiểu hết.
Trong nồi phát ra tiếng sôi sùng sục, khí nóng tràn ngập trong phòng ăn, hương thơm bay ra khắp nơi trong không khí, ánh mắt mọi người đổ hết vào Lục Cận Thâm.
Ánh đèn lưu ly trong căn phòng chiếu vào đáy mắt anh, không có gì lộ ra trên khuôn mặt tuấn tú, chân mày chỉ hơi nhíu lại. Hơi nước toát ra quanh mặt anh khiến người ta cảm thấy giống như một vị tiên tử hạ trần…
Trong lòng mọi người cảm thán: Nam thần có khác.
Mạnh Nghiên dùng đũa chọc chọc vào đống rau trong chén, cay đắng nghĩ: Người ưu tú như vậy sao lại đi thích Chu Nịnh Nịnh được chứ?
Lục Cận Thâm cúi đầu, đưa mắt nhìn Chu Nịnh Nịnh, cô còn uỷ khuất làm gì? Anh buồn cười nói: “Không sao, tối gửi link cho anh, anh sẽ xoá nó.”
Chu Nịnh Nịnh liền phấn chấn lên, ánh mắt hào hứng, bàn tay bé nhỏ kéo áo anh: “Anh có thể xoá sao?”
Lục Cận Thâm rất muốn xoa đầu cô, nhưng vừa rồi mới lột tôm, vẫn đang mang bao tay, anh chỉ nhếch môi cười: “Có thể chứ.”
“Thật tốt quá!” Chu Nịnh Nịnh rất vui vẻ đáp.
Lúc ảnh của anh bị post lên diễn đàn, cô liền gửi comment cho chủ topic, nói: “Xin chủ topic hãy xoá bài post này. Tôi quen người trong ảnh, anh ấy chắc chắn không thích việc hình của mình bị post lên diễn đàn như thế này đâu.”
Kết quả… Cô bị phun vào mặt thế này: “Tôi biết chứ, đây chính là nam thần của tôi đó.”, “Tôi còn ăn trưa cùng anh ấy nữa!”, “À, tôi mới hẹn hò với anh ấy xong, không tin cô cứ đánh tôi đi!”
Vào ngày đã xác nhận quan hệ với anh, cô gửi thư trực tiếp cho người quản lý, nói: “Ngài nhân viên quản lý, có thể xoá topic đó với lý do xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của người khác không? Đó… Đó là bạn trai của tôi, cầu mong giúp đỡ, tôi không muốn bạn trai mình bị vây xem đâu!”
Kết quả, nhân viên quản lý đáp: “À, không có bằng chứng rõ ràng, không thể chấp nhận.”
Sau đó… Vì quá hạnh phúc nên cô đã quên luôn chuyện này.
Bây giờ bạn trai bảo có thể xoá nó đi, cô đương nhiên rất vui vẻ rồi! Có ai lại thích bạn trai của mình bị một đống con gái khác gọi là “chồng” không…
Nếu có gọi… Cũng chỉ mình cô được gọi thôi. (/▽)
Mạnh Nghiên đang trầm mặc đột nhiên hỏi một câu: “Nịnh Nịnh, cô vẫn chưa giới thiệu cho bọn tôi biết bạn trai của cô làm nghề gì?”
Làm nghề gì… Chu Nịnh Nịnh không rõ lắm. Chỉ biết anh và Tô Gia Trạch gây dựng sự nghiệp cùng nhau, anh còn từng bàn về lõi Reiter gì đó, dù sao nghe cũng rất giống một vị lãnh đạo nha.
Chu Nịnh Nịnh ngẩng đầu nhìn Lục Cận Thâm, thấy anh không có vẻ định mở miệng giải thích, cô lại nhìn sang Mạnh Nghiên, thấy cô ta gọi tên cô nhưng lại đưa mắt nhìn Lục Cận Thâm chăm chú.
Đệt! Ánh mắt đó là sao! Chu Nịnh Nịnh liếc cô ta, cười ngọt ngào nói: “Làm tổng giám đốc đó!”
Không phải nói anh là sugar daddy sao? Vậy Chu Nịnh Nịnh sẽ nói thẳng cho cô ta biết, bạn trai của cô chính là tổng giám đốc! Là boss đó!
Đúng vậy! Là tổng tài bá đạo yêu tôi, giờ cô định làm gì tiếp hả?
Trịnh Thiến Thiến và Tằng Tiểu Mông cùng bật cười thành tiếng, Lâm Tiểu Nhiên cũng nói thẳng thừng: “Ha ha ha, ý muốn nói hai người đang ở trong kịch bản chuyện tình tổng tài bá đạo sao?”
Ánh mắt Lục Cận Thâm hiện ra nét vui vẻ, vô cùng tự nhiên nói: “Đại loại là thế.”
Đôi mắt Chu Nịnh Nịnh cũng cong lên, cô cười: “Hì hì hì…”
Mạnh Nghiên nghe xong liền muốn phun máu ra ngoài… Không thể nói được nữa.
Lục Cận Thâm không thích lẩu nên không ăn nhiều, chủ yếu chỉ gắp thức ăn cho Chu Nịnh Nịnh, mấy món thịt tươi và mực nướng đều ở trong chén cô. Một lúc sau Chu Nịnh Nịnh nói với anh: “Em muốn ăn thịt bò.”
Lục Cận Thâm gắp một miếng thịt nóng hổi để lên muỗng rồi bỏ vào chén của cô, hỏi rất tự nhiên: “Còn muốn ăn gì nữa?”
Chu Nịnh Nịnh lập tức ăn sạch thịt bò, quay đầu đưa mắt nhìn xe đẩy thức ăn, mập mờ nói: “Thêm nấm kim châm và ít rau nữa.”
Được, Lục Cận Thâm tiếp tục chậm rãi bỏ thức ăn vào nồi, sau đó lại gắp thức ăn đã chín vào trong chén của cô, giống như đang cho heo ăn.
Lục Cận Thâm cẩn thận chăm sóc bạn gái, Chu Nịnh Nịnh thì vẫn đang bận vùi đầu ăn, không hề nhận ra tầm mắt của mọi người đều đang dán chặt vào họ.
Hu hu, đây là bạn trai của người khác, là nam thần của người khác đó. Lâm Tiểu Nhiên thầm hâm mộ trong lòng, cảm thấy hơi bị ngược rồi. Cô cũng rất muốn có bạn trai như vậy!
Trịnh Thiến Thiến tỏ ý rất hài lòng, thật là biết cách tỏ ra ân ân ái ái. Cô tự hỏi không biết Mạnh Nghiên đã bị lác mắt chưa, thế là đưa mắt nhìn Mạnh Nghiên, thấy sắc mặt cô ta đen như nhọ nồi, không nuốt trôi nữa rồi.
Trịnh Thiến Thiến quay sang Tằng Tiểu Mông, hai người nhìn nhau cười ẩn ý, quá tuyệt!
Mạnh Nghiên sớm đã bỏ đũa xuống, đứng ngồi không yên.
Trịnh Thiến Thiến và Tằng Tiểu Mông cũng đã no nê, chỉ có Lâm Tiểu Nhiên và Chu Nịnh Nịnh có sức chiến đấu cao nên vẫn còn đang ăn…
Cuối cùng, Lâm Tiểu Nhiên cũng phải bỏ đũa, phát hiện thấy Chu Nịnh Nịnh vẫn còn ăn uống hăng say…
Khụ, nam thần đang muốn biến bạn gái mình thành heo con à?
Mấy phút sau, Chu Nịnh Nịnh hài lòng bỏ đũa xuống, Lục Cận Thâm hỏi: “Không ăn nữa sao?”
Chu Nịnh Nịnh nhìn vụn thức ăn đầy ấp trước mặt, cô lại ăn nhiều quá rồi! Im lặng trầm ngâm một lúc, có khi nào bạn trai thấy cô ăn nhiều quá nên muốn trả hàng không…
Cô kiên quyết lắc đầu, đau khổ giải thích: “Không ăn nữa, do lâu rồi chưa ăn lẩu, hơn nữa đồ ăn ở đây ngon quá nên em mới ăn hơi nhiều…”
Lục Cận Thâm không để ý, nhếch môi cười: “Không cần giải thích với anh, đâu phải anh nuôi không nổi.”
Trịnh Thiến Thiến cười thành tiếng, Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt, lúc nãy ai vừa nói không biết cách ân ái vậy…(¬_¬)
Lục Cận Thâm đứng dậy cầm ví đi trả tiền, Chu Nịnh Nịnh kéo tay áo anh, nói: “Nhớ in hoá đơn, em muốn cạo thưởng.”
Lục Cận Thâm đưa tay vuốt tóc cô rồi đáp: “Được.”