• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một năm Hàn Trạc Thần hai mốt tuổi ...


Một năm đó, giang hồ có hai câu nói ai ai cũng biết:


Câu đầu tiên là, thà tin An Dĩ Phong không giết người, cũng không tin Hàn Trạc Thần nói yêu.


Câu thứ hai là ... Hàn Trạc Thần không giết người, An Dĩ Phong không động vào phụ nữ!


Một ngày nào không rõ, Hàn Trạc Thần cùng vài anh em uống rượu ở một hộp đêm cũng không nhớ tên, thứ âm nhạc kì dị chói tai khiến hắn khó chịu. Hắn nói với quản lý hộp đêm: “Mẹ nó, có thể để cho tôi yên một lát hay không?”


Quán lý vội vàng nói: “Vâng, sẽ đổi ngay!”


Thứ âm nhạc chói tai kia dừng lại, một cô gái mặc chiếc váy trắng dài chấm đất đi lên sân khấu, đến bên cạnh một cây dương cầm màu trắng ... Sự thánh khiết của cô cùng khung cảnh ngợp trong chát chúa vàng son trụy lạc này không hề ăn nhập, làm hắn nhìn có chút thất thần!


Khi tiếng đàn dương cầm êm ái vang lên, Hàn Trạc Thần hoàn toàn bị mê hoặc, như làm cho hắn tìm được chính mình. Một khúc xong, An Dĩ Phong lay lay Hàn Trạc Thần đang mất hồn, hỏi hắn: “Thích sao?”


“Đúng vậy ... đàn dương cầm kia! Rảnh tôi cũng mua một cái chơi!”


“Anh thôi đi, đừng đạp hỏng nghệ thuật!” An Dĩ Phong chỉa chỉa cô gái đang cúi đầu chào, tiến đến lối ra, “Thích không?”


“Vô nghĩa, cậu từng thấy tôi thích ai sao? Không hứng thú!”


Ngày đó hắn uống rất nhiều rượu, hơi kích động. Hắn lảo đảo đi về phía hậu đài, vừa vặn gặp cô gái vừa rồi đã đổi quần áo, chuẩn bị rời đi ...


“Chuyện gì?” Cô gái hỏi.


Hàn Trạc Thần một tay ôm eo, tay kia nâng cằm lên, cẩn thận nhìn mặt cô. Thực ra hắn không có ý gì khác, chỉ bởi vì lúc trước ngọn đèn quá mờ, không nhìn rõ cô dài ngắn thế nào, giờ chỉ muốn xem qua cho rõ. Không ngờ được, cái gì cũng chưa thấy, cô gái đó đột nhiên ngoạm vào tay hắn, cắn mạnh, máu tươi đầm đìa. Hắn thấy An Dĩ Phong cách đó không xa cười đến đứng không vững, nhất thời tức giận ...


Hắn đem cô ấn vào tường hung hăng hôn. Lúc đấy cô còn choáng váng, động cũng không động, mặc hắn liếm hết máu trên môi mình, cảm thận thân thể hắn trở nên cứng ngắc ...


Hôn đủ, Hàn Trạc Thần buông cô ra. Hắn nghĩ cô sẽ khóc, hoặc đánh mắng hắn, nhưng cô lại lau khóe miệng, ngẩng đầu hỏi: “Anh tên gì?”


“Hàn Trạc Thần! Thế nào, muốn tố cáo tôi cưỡng bức?”


“Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi ...”


“Khó trách......”


Cô nhìn hắn, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Cho nên vì những gì anh đã làm, anh phải chịu trách nhiệm!”


“Cô không phải là muốn tôi cưới cô?”


“Từ hôm nay trở đi, anh chính là bạn trai tôi! Chuyện kết hôn, chờ hai bên tìm hiểu kĩ hẵng nói!”


“Tôi ... cô ...” Lần đầu tiên hắn bị phụ nữ làm cho cứng họng, thấy An Dĩ Phong ôm bụng cười đến mất hết hình tượng, hắn một chữ cũng không thốt lên.


“Này! Cô ... từ từ!”


Cô không để ý đến hắn, sửa sang lại tóc tai quần áo, thoải mái rời đi.


Điều duy nhất hắn cảm thấy lúc ấy là – đau đầu!



Chờ đến lúc Hàn Trạc Thần đem mọi chuyện quên không còn một mảnh, đột nhiên có lần An Dĩ Phong hỏi hắn: “Anh làm cách nào dụ được A May?”


Hắn mờ mịt hỏi: “Ai là A May? Là cô hôm qua, hay là cô hôm trước nữa?”


“Chính là cô gái chơi dương cầm. Anh đừng nói với em là không biết, cô ta nói với tất cả mọi người rằng: Cô ta là bạn gái anh!”


“Không phải chứ? Việc này tại sao tôi không biết? Không có người hỏi ý kiến tôi a?”


Ngày hôm sau, Hàn Trạc Thần vốn định đi đến hộp đêm đó tìm cô nói chuyện, rằng việc này không thể tùy tiện phát ngôn, thật sự sẽ làm tổn hại danh dự hắn – mọi người ai chẳng biết, Hàn Trạc Thần không bao giờ bị phụ nữ ràng buộc.


Vừa mới đi vào hộp đêm, liền thấy có mấy tên uống say lảo đảo đi lên sân khấu, đem một ly rượu đặt trên mặt đàn dương cầm bắt A May uống.


Cô không chịu, có người liền giữ lấy cằm cô, ép nuốt xuống.


Thấy cô chảy nước mắt liều mạng giãy dụa, vẻ mặt đáng thương, nghĩa khí nhất thời không kiềm chế được, hắn để mấy tên thuộc hạ đến dạy dỗ mấy người đó. Thuộc hạ của hắn đương nhiên không làm cho hắn thất vọng, đem những tên đó ném ra ngoài.


Sau khi anh hùng cứu mĩ nhân, hắn định ra ngoài, cũng không biết tên nào lẫm liệt giáng một câu: “Lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau còn động đến phụ nữ của Thần ca, chúng mày chắc chắn không còn đường sống!”


Một câu rất khí thế, vấn đề là ... Có khi nào hắn nói qua đây là người phụ nữ của hắn!


Sau nghĩ lại, dù sao A May kia dáng người cũng được, liền chấp nhận để làm bạn gái ...



Hàn Trạc Thần ở trước mặt A May cho đến bây giờ không hề kiêng dè, mất hứng liền tùy tiện dọa nạt, đuổi đi. Cao hứng thì mang theo cùng anh em đi uống rượu, hát, đến hộp đêm.


Hắn nghĩ loại con gái như cô không quá vài ngày sẽ ghét hắn, khinh bỉ hắn, nhanh chóng muốn bỏ hắn. Nhưng qua lại một tháng, cô vẫn lẳng lặng lui vào trong lòng, nói với hắn: “Anh có biết hay không, em thật sự rất yêu anh?”


Hắn thuận miệng đáp lại một câu: “Anh chỉ yêu cơ thể phụ nữ.”


Hắn nghĩ cô sẽ cho hắn một bạt tai, mắng, “Vô liêm sỉ, hạ lưu, xấu xa, dơ bẩn!”


Sau đó chạy đi, không bao giờ quay đầu.


Dù sao, cô không giống những người phụ nữ khác. Cô rất thuần khiết, trong sáng. Đối với cô mà nói yêu là một thứ cao quý, không thể nhiễm một hạt bụi. Hắn nghĩ hắn rất hiểu phụ nữ, tất nhiên trong đó có A May. Nhưng không thể nghĩ đến A May ghé vào vai hắn nói nhỏ: “Đêm nay em cùng anh được không?”


“Không được! Vợ anh ở nhà!”


“Vậy đến khách sạn!”


“A May, em say!”


“Em không say!”


Tay cô chậm rãi trượt trên đùi hắn, bộ ngực đầy đặn cọ sát vào cánh tay. Dưới sác đèn hồng, hắn có thể thấy được bộ ngực cô cao ngất, cặp chân thon dài, da thịt trắng noãn. Lúc ấy hắn hai mươi mốt tuổi, còn trẻ lông bông, lại suốt ngày ở một nơi như hộp đêm. Cùng cô một chỗ lâu như vậy, không muốn thử đó là giả. Hắn cũng là đàn ông, cũng nhiều lần ảo tưởng cởi sạch quần áo cô, thử cảm giác đặt cô bên dưới, rất muốn biết khi đó cô còn có thể tỏ ra cao thượng hay cũng giống như những người phụ nữ bình thường ...


Nhưng hắn vẫn không động đến cô, vì tiếng đàn dương cầm của cô, rất động lòng người ...


Hàn Trạc Thần đẩy tay A May đang đặt trên đùi hắn, lạnh lùng nói: “Khuya rồi, anh đưa em về.”


“Hàn Trạc Thần, anh không phải là đàn ông?!” Lúc cô nói những lời này, thanh âm rất lớn, toàn bộ cả phòng dồn lại nhìn bọn họ, chỉ có An Dĩ Phong bên này hắn không thấy, nhưng theo những gì Hàn Trạc Thần nghe được, hắn biết An Dĩ Phong đang trộm cười đến khóe miệng rút gân.


“Anh đưa em về!” Hắn lôi cô đứng dậy.


“Nếu là đàn ông thì chứng minh cho em xem!”


Cả phòng lặng ngắt như tờ!


Hàn Trạc Thần lướt nhìn một lượt những người đang đợi xem kịch vui, bọn họ một người tiếp một người nối nhau đi ra ngoài. Cuối cùng là An Dĩ Phong, hắn cẩn thận giúp hai người đem cửa khóa kĩ.


Đêm đó, Hàn Trạc Thần thô bạo đặt A May lên sofa, xé tan chiếc váy ngắn màu đỏ.


“Hôm nay anh cho em biết anh có phải đàn ông hay không!”


......


Ngày hôm đó hắn phát hiện, cô cùng những người phụ nữ khác cực kì khác biệt, cơ thể của cô chặt chẽ, ấm áp...


Thời gian trôi qua, kí ức dường như đều mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ cô nghiêng mình dựa vào tay vịn, khi ngẩng đầu lên mái tóc đen xõa dài như trời đêm đổ xuống, khẽ cắn môi dưới, nhu nhược mà gợi cảm, lại toát ra vẻ ngây thơ cùng thánh khiết ...


Cô vuốt ve mặt hắn, ánh mắt thâm thúy, tiếng rên rỉ mang theo đau khổ cùng thỏa mãn, lúc gắn bó vẫn là câu nói mơ hồ: “Em yêu anh!”


Lúc dục vọng đạt tới cực điểm, hắn một chút cũng không hưng phấn, thậm chí có chút hận cô, hận chính mình!


Hối hận thì sao? Quá muộn rồi.


Sau, A May nói đó là lần đầu tiên của mình, đời này không phải hắn không lấy chồng.


Hắn không trả lời.


Hắn không muốn cưới cô, cũng không muốn không cưới cô, bởi vì hắn biết một cô gái như vậy sớm muộn cũng có ngày rời khỏi hắn.


Đối với một cô gái mười chín tuổi mà nói, kích thích là nhất thời, không phải vĩnh viễn.


Một ngày nào đó cô sẽ mệt mỏi vì cách sống của hắn, rồi sẽ bỏ đi theo đuổi cuộc sống thực sự thuộc về mình.


Mà hắn, nhất định cả đời cô độc, không ai có thể đồng cảm sưởi ấm ...



Nửa năm sau, hắn ở trên đường nhìn thấy A May kéo một người đàn ông đi đến, đó là một người có học, vừa nhìn đã thấy sẽ trở thành một người chống thật tốt.


Cô nhìn hắn, không chút bối rối, lạnh lùng như gặp người xa lạ.


Hắn nhìn cô, cười gật đầu, bọn họ lướt qua nhau.


Hắn nghĩ tất cả như vậy là xong, cô rốt cuộc đã hiểu được điều gì là thực sự thích hợp với mình.


Cô rất nhanh sẽ dựa vào người đàn ông khác nói: “Anh biết không? Em thực sự rất yêu anh!”


Đó là phụ nữ, khi thay lòng đổi dạ căn bản không nhớ được bạn trai trước của mình tên gọi là gì, dù cô ta đã từng nói: em không phải anh không lấy chồng!


Sự thật chứng minh, hắn lại nhìn lầm cô.


Buổi tối lúc về nhà, A May ngồi ngoài cửa, đôi mắt đỏ hoe sưng lên.


Cô vừa nhìn thấy hắn, câu đầu tiên chính là : “Hàn Trạc Thần, anh rốt cuộc có yêu em hay không?”


Một giây đó, hắn dường như muốn ôm một người phụ nữ khác lướt qua cô.


“Vấn đề này, em đã hỏi một ngàn lần, có phiền hay không?”


“Anh căn bản là không yêu em!”


“Những lời này em cũng đã nói một vạn lần.”


“Anh ấy biết thưởng thức tài năng của em, có thể cho em ra nước ngoài học tiếp, để em theo đuổi giấc mộng của mình! Anh ấy có thể hiểu được tâm sự của em, toàn tâm toàn ý yêu em, che chở em! Anh ấy có thể lấy em, làm cho em có một cuộc sống mà mình mơ ước!”


“Vậy em đi tìm anh ta đi!” Hàn Trạc Thần xoay người tiến vào cửa, lấy chìa khóa ra, rõ ràng chỉ có ba chìa, hắn thử đi thử lại thể nào cũng không mở được.


Trong nháy mắt, hắn thực sự vì cô cảm thấy đau lòng, nghĩ đi đến ôm cô, nói với cô: “Xin lỗi! Những thứ đó anh không thể làm cho em! Anh không xứng với em, quên anh đi ...”


Nhưng hắn biết, những lời đó, chỉ càng làm cô thêm đau lòng, không dứt bỏ được, có ý nghĩa gì?


Hắn không yêu cô, cho nên không muốn cô lún sâu. Hắn mở cửa, đi vào phòng. Đang muốn đóng cửa, A May đã chạy lại ôm lấy thắt lưng hắn. Cô nói: “Nhưng em chỉ muốn có anh, cùng anh một chỗ. Cho dù mỗi ngày cùng với anh, lo lắng đề phòng, cho dù phải từ bỏ dương cầm từ bỏ giấc mơ ... Cho dù em chết, em cũng không hối hận, bởi vì em yêu anh!”


“Em tỉnh lại được không? Tình yêu không phải là tìm chết!”


“Chỉ cần anh yêu em, có thể!” Cô khóc, tiếng khóc xuyên vào lòng hắn, “Nhưng vì sao anh không yêu em?”


“Em có thể đổi vấn đề hay không?”


“Nếu anh không phải người đàn ông đầu tiên của em, nếu anh không phải vì em chịu trách nhiệm, anh có còn cùng em một chỗ?”


Hắn day day thái dương đau nhức: “Em vừa hỏi vấn đề gì?”


“Vì sao annh không yêu em?”


“Anh không thích sự ngây thơ, tùy tiện của em! Anh không thích em luôn hỏi những vấn đề không ý nghĩa gì! Không thích em luôn như vậy yêu đuối, không biết bảo vệ mình ...”


“Nhưng em yêu anh ...”


“Đây là chuyện anh khó chịu nhất!!!”


“Hàn Trạc Thần, anh là đồ lòng lang dạ sói!”


“Anh chính là lòng lang dạ sói, em yêu anh cái gì?”


“Anh đẹp trai! Nhất là lúc anh giúp em đánh những kẻ bắt nạt mình, nói em là người phụ nữ của anh, quả thực đẹp trai muốn chết ...”


“Anh hủy dung được không?”


“Không được! Em đã khắc ghi trong đầu rồi ...” Cô thở dài một tiếng, hỏi hắn, “Vậy anh thích phụ nữ thế nào?”


“Rất đơn giản, không giống em!”


Cùng với A May một chỗ, sau này, hắn thường xuyên bị cô làm cho đau đầu, lại không cách nào kháng cự, cho nên đôi khi hắn nghĩ, người phụ nữ hắn muốn thực ra là thế nào. Về sau hắn bắt đầu tự phác họa, “Cô ấy luôn im lặng nghe mình nói, không phát biểu ý kiến, nhưng lại biết trong lòng mình nghĩ gì, cần gì. Cô ấy có thể lý trí mà đối diện sự thật, kiên cường mà đối diện đau thương. Cô ấy có thể tự chăm sóc bản thân, không cần mình mỗi ngày lo lắng. Cô ấy cũng sẽ không dai dẳng hỏi những vấn đề mình không muốn trả lời, lại càng không hỏi những vấn đề đã biết rõ kết quả. Cô ấy cũng sẽ không bao giờ suốt ngày dính lấy mình, mà là khi mình nhớ cô ấy, luôn luôn biết cô ấy luôn yên lặng chờ đợi ở nơi nào ...”


“Em thay đổi được không? Em có thể trở thành người phụ nữ như vậy, anh có thể đừng không cần em được hay không?”


“Anh chưa từng nói không cần em, nếu anh nhớ không lầm, là em bỏ anh ...”


“Anh có đói bụng hay không? Em nấu cơm cho anh ăn!”


“A May, lý trí một chút ...”


“Thần, nếu một ngày em chết, anh có nhớ em hay không?”


“Vừa rồi em hỏi cái gì?”


“Anh có đói bụng không?”


“Đói, nấu cho anh bát mì, mẹ nó, anh một ngày chưa ăn cơm!”


Cô kiễng chân, mạnh mẽ hôn hắn: “Nếu có một ngày em chết, anh nhất định phải nhớ em, em chuyển thế đầu thai trở về tìm anh là được.”


“Anh xin em! Tha cho anh đi.”


“Em kiếp này yêu anh, kiếp sau vẫn yêu anh, em đời đời kiếp kiếp đều phải yêu anh!”


“Em một đao chém chết anh đi!”


Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK