Thời điểm đãi khách được tới một nữa, thì có người la lên.
"Lý Húc kìa."
"Nam thần bóng rổ Lý Húc sao?"
"Đúng rồi, người vừa đem chiến thắng ở quốc tế về cho đội Thượng Hải đó"
Bọn họ kết hôn, có định gửi thiệp cho Lý Húc. Nhưng hắn ở nước ngoài, cứ nghĩ sẽ không thể có mặt. Cho nên, cuối cùng vẫn là không gửi.
Bốn năm nay Lý Húc tập trung chơi cho đội tuyển quốc gia, đa số đều ở nước ngoài. Càng lúc danh tiếng trong giới càng cao, năm kia cũng vừa thắng đại một ván lớn, đem vinh hoang về cho cả đất nước.
Từ Nghiên đang ở trong phòng nghỉ, Quân Lâm nghe bảo vệ nói, thì ra ngoài nhìn.
Lý Húc đứng ở cổng, nhìn vào hình đám cưới hai người bọn họ ôm nhau, vui vẻ hạnh phúc vô cùng. Trong mắt lộ ra vẻ đau đớn, cho tới khi Quân Lâm đi ra, hắn mới giơ khóe miệng lên cười.
"Lâu rồi không gặp, cậu tới sao không báo mình, để mình đi đón."
Mạc Quân Lâm đối diện với Lý Húc cảm thấy có chút thẹn, giống như bị người ta vạch trần bộ mặt xấu vậy.
"Bộ dạng đó làm sao? Cậu có làm gì sai đâu? Mình chia tay với Nghiên Nghiên, cậu theo đuổi cô ấy. Có gì đâu mà ngại."
Sau đó cùng lấy nắm tay đụng vào ngực Mạc Quân Lâm: "Không đúng, cậu sai cậu sai, sao không nói cho mình biết? Nếu không phải người khác nói, chắc là mình phải đợi tới khi hai người có em bé rồi mới biết được."
Mạc Quân Lâm trầm mặc, hắn cảm giác rõ Lý Húc vẫn thích Nghiên Nghiên.
Lý Húc lại hỏi: "Nghiên Nghiên đâu?"
"Cô ấy ở phòng nghỉ."
"Mình không ở lại dự tiệc được, một lát lại đến sân bay. Mình muốn gặp cô ấy một chút, có được không?"
"Được."
Hai người trên đường đi vẫn trầm mặc không nói, cho tới khi Từ Nghiên nhìn thấy Lý Húc.
Lý Húc nhìn cô, khóe miệng cười khổ, nhưng thật mau làm như không có gì, còn đùa: "Nghiên Nghiên thật xinh đẹp."
"Cảm ơn." Cô mỉm cười, không biết nên làm sao.
Lý Húc đau lòng, Từ Nghiên nói chuyện với hắn rất khách sáo, cũng không đứng lên, ở sân bay nghe được tin này, hắn mặc kệ ai phản đối, một mực chạy tới đây. Nhìn thấy cô rồi, cũng không biết phải làm gì cho đúng.
Tin hai người họ quen nhau, hắn sớm biết rồi, nhưng không dám đối mặt.
Cô nói gả, liền gả đi, trong mắt không có nửa điểm tinh ý hay dè dặt gì.
Trước giờ đều vô cùng ỷ lại vào Mạc Quân Lâm.
Lý Húc nhớ tới thật lâu trước kia, hắn luôn ghen ghét với Mạc Quân Lâm, cho dù hắn có nói trăm ngàn lời, cũng không bằng Mạc Quân Lâm nói nửa câu, theo bản năng Từ Nghiên luôn tìm Quân Lâm hổ trợ, chuyện gì đều là Quân Lâm đứng đầu. Hắn xếp vị trí thứ hai.
Cho tới khi hắn không nhịn được mở miệng nói thích cô, muốn cô chú ý mình nhiều hơn, mặc dù cô đồng ý, nhưng hắn thời điểm đó thật sự cao hứng tới ngủ không được. Kết giao với nhau mấy năm, cô không thân cận với Mạc Quân Lâm nữa. Nhưng với hắn, cũng không thân thiết gì hơn.
Hắn cười khổ, kỳ thật Từ Nghiên từ sớm đã thích Quân Lâm rồi. Chỉ là cô không nhận ra mà thôi. Cho tới khi hai người họ ở bên nhau, bộ dạng đều hoàn toàn vui vẻ, hạnh phúc tràn trong ánh mắt.
Cô và hắn, thời điểm đó không từ chối lời tỏ tình, chỉ vì tình nghĩa thanh mai trúc mã mà thôi.
Hắn cảm thấy bản thân cướp đi Từ Nghiên mấy năm. Nhưng thực tế, chỉ là một người dư thừa.
Hắn thua rồi.
Từ lúc bắt đầu đã thua.
Chẳng qua không chịu thừa nhận mà thôi.
Lý Húc vỗ vai Mạc Quân Lâm: "Hai người, nhất định phải hạnh phúc. Lần sau mình có trận bóng, sẽ đưa vé mời cho hai cậu. Nhớ là, đem theo em bé tới cùng xem."
Hắn nghĩ, lại quay đầu nhìn Từ Nghiên: "Nghiên Nghiên, em là cô dâu đẹp nhất trên đời."
So với hắn tưởng tượng, còn đẹp hơn trăm ngàn lần.
"Mình đi đây, chuẩn bị hôn lễ cũng vất vả. Không phiền hai người nữa."
Sau đó kéo Mạc Quân Lâm ra ngoài.
Cửa đóng lại, Từ Nghiên mới thở phào. Cô vừa rồi không phải không muốn đứng dậy, mà dưới chân có một dòng tinh dịch đang chảy ra. Đều tại Mạc Quân Lâm. Mặc kệ khách khứa bên ngoài, hắn cứ vậy mà đóng cửa lại làm cô.
Lúc nãy nói chuyện cũng không nghĩ nhiều, một lòng lo cả đống tinh dịch kia làm ướt hết váy.
Từ Nghiên đứng dậy khóa cửa, lấy khăn giấy lau sạch chính mình, mới bình tâm lại đôi chút.
Hôm nay trên tivi có nói qua về việc Lý Húc sẽ về nước. Cô cũng tin chắc, hắn nhất định sẽ ghé qua. Mấy hôm nay tin tức báo mạng đều đăng đầy hình ảnh Lý Húc. Có người đồn hắn thân thiết với một cầu thủ đội bóng rổ nữ, lại có người nói có một nữ minh tinh nổi tiếng quan tâm theo đuổi hắn.
Nhưng mà Từ Nghiên chắc sẽ không bao giờ biết được, kỳ thực, Lý Húc một chút cũng không quan tâm những người đó.
Sau khi tiệc kết thúc, Từ Nghiên không thích nháo động phòng, sau khi mọi người về hết, hai người thay phiên nhau tắm rửa. Từ Nghiên thay cho mình bộ đồ ngủ gợi cảm, phân nửa ngực đều lộ ra, váy ngắn không che được bao nhiêu, bên trong là quần lọt khe màu đen.
Mạc Quân Lâm rời khỏi phòng tắm, chỉ quấn một cái khăn ngang eo.
Hắn cầm khăn tắm xoa xoa tóc, nhìn Từ Nghiên, hai mắt đều tối sầm.
Mạc Quân Lâm lập tức ném đi khăn lông, đi về phía cô, Từ Nghiên đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, thấy hắn, trái tim cũng đập loạn, nhỏ giọng nói: "Quân Lâm, anh ngồi đây..."
Sau khi hắn ngồi xuống, cô nhất chân ngồi lên người hắn, đem tay nhỏ kéo khăn tắm ra, vuốt ve cơ thể rắn chắc.
Lại nhìn côn thịt kia từ từ ngẩng đầu, cô thật sự hết biết: "Cái gì cũng chưa làm, như thế nào liền cương cứng rồi." Cô giật mình hỏi.
Hắn nói, âm thanh mê người: "Nhìn em một cái liền tự cương..."
Hắn dơ tay, vuốt ve bầu ngực, lại xe xe tiểu anh đào, cổ họng khô khan: "Nghiên Nghiên, cũng muốn anh..."
Đầu vú tê tê, thân hình cũng run rẩy, mềm mại mà xà vào lòng hắn.
"Hôm nay, em dùng miệng muốn anh được không?" Cô nhỏ giọng.
Lúc trước, hắn dùng miệng làm cô, tuy không phải lần đầu, nhưng Từ Nghiên lại chưa từng làm vậy với hắn.
"Không cần miễn cưỡng."
Hắn nói, bàn tay vẫn không rời bầu ngực cô.
Cô e lệ nhìn hắn, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, sau đó chậm rãi ngâm côn thịt vào, cánh môi cố gắng che phủ côn thịt to dài. Vừa liếm, vừa mút. Bàn tay tinh tế đùa nghịch hai đại tinh hoàn. Hình ảnh kia quá mỹ mạo.
Mạc Quân Lâm nhịn không được rên lên. Hại Từ Nghiên hoảng sợ: "Làm anh đau sao?"
"Không có, chỉ là quá kích thích..."
"Đó là thích sao?"
"Thích, chỉ cần là em thì đều thích."
Cô đỏ mặt, lại đem quy đầu kia ngậm vào trong miệng. Cô cũng nên vì hắn làm vài điều. Đầu lưỡi liếm từ trên xuống dưới, đặc biệt là ở quy đầu, cô càng liếm, âm thanh thoải mái bên trên lại vang lên.
Mạc Quân Lâm sướng muốn chết, hắn chưa ép cô dùng miệng bao giờ, tuy là luyến tiếc, nhưng cái miệng nhỏ bên dưới đã đủ mất hồn, nếu cô còn dùng miệng, chắc là ép hắn sướng đến chết.
Cô ra sức, cố gắng mà thương yêu dương vậy kia. Bên dưới tiểu huyệt, quần lót cũng ướt đẫm.
Mạc Quân Lâm nhìn cô đỏ bừng mặt, không đành lòng ép cô, nắm hai vai cô, đẩy ngã cô xuống giường, lại sờ vào tiểu huyệt.
"Nghiên Nghiên, muốn anh sao?"
Hắn kéo quần lót xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào đó mà không động. Cô làm sao chịu nổi, chỗ đó cũng ngứa, cầu xin hắn: "Quân Lâm, mau tiến vào....Muốn em..."
"Tiến vào đâu?" Hắn còn không buông tha cô.
"Chỗ đó, Quân Lâm..."
Hắn thọc ngón tay vào tiểu huyệt cô: "Nơi này sao?"
"A..." Trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Hắn biết rõ điểm mẫn cảm của cô, lại chơi đùa một chút: "Nghiên Nghiên thật nhiều nước, muốn anh lắm sao." Giường lúc này cũng ướt một mảng lớn.
Hắn nằm xuống, đem côn thịt vào bên trong nơi ấm áp nhiều nước kia. Tiểu huyệt co rút lại, gắt gao mút chặt hắn. Ngay từ đầu, nếm thử tư vị này rồi, hắn liền biết bản thân điên rồi. Chỉ muốn hung hăng làm chết cô, chỉ để Từ Nghiên nhớ mãi hình ảnh này của hắn.
Quá kích thích, cô khóc nức nở, không muốn lại thêm một lần, nhưng hắn không để ý, đem cô từ trên giường tới gần cửa sổ sát đất. Hung hăng mà cắm vào mông cô.
Cả đêm, từ phòng tới phòng tắm, thậm chí còn bế cô xuống lầu, vào nhà bếp. Mỗi một nơi đều bị hắn làm, dâm thủy chảy ra đầy đất. Toàn bộ căn nhà đều hiện lên hình ảnh dâm mĩ nồng đậm.
Cô bị làm tới xỉu đi, sau đó tỉnh lại, lại cao trào.
Có phải cô không nên đáp ứng gả cho hắn hay không?
Bị làm như vậy sớm muộn gì cũng làm tới chết.
Nhưng gả cho hắn rồi, làm sao Mạc Quân Lâm cho cô cơ hội ly hôn? Đời này cô là của hắn, hắn sẽ dùng tinh dịch mà lấy đầy cái miệng nhỏ kia. Sau đó cùng nhau sinh con cái, đem cô chặt chẽ, buộc chặt bên người.
Bị Lý Húc cướp đi một lần, trong lòng hắn đã có một bóng ma. Hắn sẽ không cho Từ Nghiên bất kỳ cơ hội nào trốn thoát nữa.