Vẹt đã trả lời trước: “Đóng cửa đạo quán, phân phát đạo sĩ “Chuyện này tiểu Lục đang nói gì vậy?” Chú vẹt tên tiểu Lục, là thú cưng của Thái Hậu, vô cùng thông minh. “Những gì nó nói chính nguyên văn lời nói của Thê tử lão Tứ nói là một đám đạo sĩ ở Vụ Mân Sơn đều là kẻ lừa đảo, dùng tiền đan nhiều chưa chắc kéo dài tuổi thọ, còn có thể sớm ngày thăng thiên. A, thăng thiên cũng không được thành thần tiên, thân xác bất tử đều là gạt người, nàng cũng có thể làm được.”
Chiêu Cách Đế kinh hãi:" Mai Ngọc Dương thật to gan” “Đúng vậy, ai gia nghe lời nói của nàng cũng xém chút tức giận công tâm".
Thái Hậu dừng lại một chút nói: “Nhưng nghĩ lại cũng không phải không có lý, nếu là tiên đan thật sự, ai gia sẽ không hoa mắt ù tại như thế, ngay cả người đều không nhận ra. Đám lão đạo sĩ kia ỷ vào thân phận, ngày thường không ít lần phạm tội, thật sự không có bộ dáng tu tiên”
Nàng đem lời nói của Mai Ngọc Dương nói y nguyên cho hắn: “Nha đầu kia khuyên ai gia đem tiến cấp cho Vụ Mân Sơn dùng để từ thiện cho bách tính, thật sự không nghĩ được ".
Chiêu Cách Đế nhìn sắc mặt nàng: “Mẫu hậu là muốn tán thành “Cơm áo để nuôi một đám tầm thường không bằng cứu tế thiên hạ, theo ý nàng cũng không phải không thể. “Nhưng dân gian không ít bách tính thờ phụng Vụ Mân Sơn, muốn đóng chỗ kia, sợ là phải nháo loạn một trận.” Chiêu Cách Đế nghĩ một chút: “Ngược lại có cách điều hòa, ngày mai nhi thần cho người đi làm.”
Thái Hậu ừ một tiếng, lúc này sờ nhân cười cười. “Hoàng đế người có phát giác thê tử lão Tứ rất khác, như là thay đổi. Hôm nay ai gia thấy nàng, nhìn như người lạ. “Đúng vậy, trước kia đứa bé kia làm việc lỗ mãng, nói chuyện chất phác, luôn có chút ngờ nghệch nhưng gần đây làm gì nói gì cũng rõ ràng, đầu óc linh hoạt hơn rất nhiều, cũng không biết có phải đột nhiên được khai thông “Đâu chỉ là được khai thông, nàng không sợ uy nghiêm của ai gia mà nói ra lời kia, ngược lại có mấy phần can đảm cùng khí phách khó có được. Chiêu Cách Đế vỗ tay trầm ngâm: “Dường như trở nên thông minh, lão Tứ có phúc” “Đáng tiếc, cái đồ đầu gỗ lão Tứ kia một lòng chỉ nhớ trắc phi của hắn, ta nhìn ra ngày thường rất lạnh nhạt với Mai nha đầu, xem ra vẫn là ai gia nên xuất mã túm gọn bọn hắn.”
Ngày thứ hai, khi đêm vừa xuống, trong cung đã có ý chỉ, mời Tứ vương gia cùng Tứ vương phi tiến cung.
Chẳng qua đây không phải là một đạo thánh chỉ mà là một đạo ý chỉ. Mai Ngọc Dương cho rằng thân thể Thái Hậu còn cảm giác khó chịu, trên đường không khỏi lo lắng: “Công công, Thái Hậu còn bệnh trạng khác sao?”
Công công truyền lời chỉ cười. “Vương phi đi sẽ biết.” Chờ hai người đến, Thái Hậu không vội triệu kiến, mà thưởng một bàn đồ ăn để vợ chồng họ ăn.Thận ma ma ở bên cạnh chia thức ăn, hỏi gì cũng không ra nguyên nhân.
Hai người mơ màng ăn xong, Thận ma ma mới nói: “Thái Hậu muốn hôm nay vương gia cùng vương phi ở Thiên Điện này qua đêm, không cần trở về, bọn hạ nhận đã thu xếp ổn thỏa".
Dạ Lăng Chi nguyệt nhảy dựng lên: “Theo cung quy, bản vương không nên ngủ lại trong cung. “Thái Hậu đã nói với Thánh Thượng chuyện này, vương gia không cần lo lắng".
Đôi mắt Mai Ngọc Dương sáng lên lộ vẻ chưa hiểu: “Đây là vì sao?”
Thận ma ma che miệng cười. “Dưới gối Thái Hậu cảm thấy trống trải, muốn có nhiều chất trai hơn".
Mắt Mai Ngọc Dương đột nhiên mở to, đây là muốn bọn họ phụng chỉ viên phòng?
Rất nhanh, bọn họ bị người dẫn đi tắm, Thận ma ma đích thân hầu hạ Mai Ngọc Dương, nhìn thủ cùng sa trên cánh tay nàng. Ma ma nhắc nhở vương phi: “Khi vương gia thành thân cùng vương phi đã từng giao vào cung một khăn có máu, xem ra là đồ giả?” Trong lòng Mai Ngọc Dương căng thẳng hơn, nàng cũng không biết chuyện này, khẳng định do Dạ Lăng Chi nguyệt làm, nói không chừng là cắt ngón tay mà ra.
Thật sự muốn truy cứu thì đây là tội khi quân.