Sau khi Tấn thành thất thủ, Cố Nguyên Huy lo sợ một nửa nguồn lương thực của cả nước bị chặt đứt liền nhanh chóng điều động một lượng lớn binh lực đến bảo vệ Ổ huyện - kho gạo của Nam U.
Ngu quân chiếm được Tấn thành liền ồ ạt đem quân nhập quan.
Sau đó từ trung tâm, xua quân xâm chiếm những vùng đất lân cận.
Những thành trì nhỏ của Nam U hoàn toàn không có năng lực chống chọi với liên minh Ngu - Kỳ.
Trong vòng hai tháng, Phan Hán Khanh đánh hạ thêm bốn thành trì của Nam U.
Lại là một đêm khuya tĩnh lặng, bên trong ngôi nhà hoang phế ở Tấn thành, một nữ nhân quần áo xốc xếch, tóc tai rối bời, trong miệng nàng bị nhét một mảnh vải bố, tay chân bị trói chặt, nàng nằm trên mặt đất lạnh lẽo, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi sự giam cầm này.
Ở bên ngoài cửa có một đội vệ binh đi ngang qua.
Sau đó, cánh cửa bằng gỗ bị mở ra, hai tên binh sĩ lén lút lẻn vào, trong miệng phát ra thứ thanh âm ô ngôn uế ngữ.
Một tên đi lại, đạp vào nữ nhân một cái, như muốn trút hết tức giận của hắn ra: "Chó má nó, cái bà nương hung dữ đó từ sáng tới tối cái này không được cái kia không được.
Thật không ngờ, cái tên họ Phan đó ở bên ngoài muốn bao nhiêu uy phong liền có bấy nhiêu uy phong, vậy mà ở nhà liền bạc nhược, như một con chó cung cúc nghe lời.
Đánh thắng trận lại ra lệnh không được chạm vào nữ nhân.
Chó má nó, ta muốn xem thử sau này còn có kẻ nào tình nguyện đi theo hắn."
Gã binh sĩ tháo trói trên chân nữ nhân rồi hung hăng xé rách mảnh vải che thân dưới của nàng.
Nàng tuyệt vọng phản kháng liền bị ăn thêm mấy cái tát vào mặt.
Sau đó, hắn đem thân thể thối tha của hắn tiến nhập vào cơ thể nàng một cách thô bạo.
"Nhanh lên, nhanh lên, ta nhịn hết nổi rồi " - Tên đứng canh cửa không ngừng thúc giục tên bên trong, hắn gấp gáp muốn phóng thích tiểu đệ đệ uy mãnh của hắn lắm rồi.
Gã binh sĩ bên trong gầm gừ, mãnh liệt lắc hông, bao nhiêu sức lực đều dồn ra hết.
Mà nữ nhân dưới thân hắn không ngừng khóc ngất tuyệt vọng.
Ngay lúc này, một bóng đen xẹt qua khung cửa sổ, cánh cửa gỗ bị gió thổi bật mở, còn kẽo kẹt đong đưa mấy lần.
Gã canh cửa còn chưa kịp phản ứng thì bóng đen đã xẹt qua.
Thanh kiếm trắng như tuyết, lưỡi kiếm mỏng manh mà sắc bén vô cùng được đặt lên cổ gã binh sĩ bên trong.
Gã binh sĩ nhìn trường kiếm lạnh lẽo gác trên cổ, cả thân dưới liền mềm nhũn, sợ hãi đến mức không còn sức để giữ lấy nữ nhân dưới thân, tay run rẩy để mặc nàng trôi tụt xuống mặt đất.
Lưỡi kiếm sắc bén sượt qua cổ để lại một vệt máu nhỏ, sau đó xẹt qua tai, đem nó cắt đứt.
Gã binh sĩ đau đớn hét lớn, ngã lăng ra đất.
Hắc y nữ tử đưa kiếm chỉ vào cái tai trên mặt đất, lạnh lùng lên tiếng: "Lần này là tai, lần sau..." - Trường kiếm lại dời đi, chỉ vào hạ thể hắn: "Có thể là nó!!!"
Tên lính canh cửa cũng mềm nhũn hai chân, quỳ xuống, liên tục dập đầu: "Tiểu nhân không dám, sẽ không tái phạm.
Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng."
"Cút đi cho ta."
Hai gã binh sĩ bị doạ sợ, đầu gối mềm nhũn, vừa được nghe hắc y nữ tử lạnh giọng đuổi đi liền mừng rỡ vì giữ được mạng sống, vội vã chạy bán sống bán chết.
Đợi đến khi chạy đi một quãng xa, cái gã binh sĩ bị chặt đứt tai liền trưng ra bộ mặt chó chết vênh váo, hắn phỉ nhổ nước bọt, khinh khi thoá mạ: "Chó má nó, lão tử sợ cái rắm.
Chỉ là một ả nữ nhân thối nát, một đôi giày cũ kĩ không biết bị bao nam nhân chà đạp qua.
Cái tên họ Phan chết tiệt đó không biết uống phải bùa mê gì mà u mê ả như vậy.
Đúng là một đôi cẩu nam nữ."
Kết thúc một ngày tuần tra đã là canh ba.
Phan Hán Khanh mệt mỏi trở về nhà, nhìn thấy Lý Ninh Ngọc giờ này còn chưa chịu đi ngủ, ngược lại ngồi bên trác bàng, tỉ mỉ lau thanh Toái Ngọc Kiếm của mình.
Sau khi đánh hạ Tấn thành, hắn đã cho người phá bỏ ngôi nhà mà lúc nhỏ đã cùng phụ mẫu sinh sống, sau đó thuê nhân tượng công sửa sang thành tiểu trạch viện.
Sau này khi chiến tranh kết thúc, hắn sẽ cùng muội muội sinh sống luôn ở đây.
Trạch viện rộng lớn nhưng chỉ có hai người, cảm giác có chút quạnh hiu.
Lý Ninh Ngọc đem sương phòng bên cạnh mình dọn dẹp sạch sẽ để cho Bình An vào ở.
Ngày thường, Bình An đều theo sát nàng không rời.
Nếu nàng thức, nó sẽ cuộn người lại, phủ phục dưới chân nàng, lâu lâu sẽ ngẩng đầu lên gầm nhẹ, dụi dụi vào người nàng.
Thi thoảng còn gối đầu lên đùi nàng, thoải mái chìm vào giấc mộng.
Phan Hán Khanh đi đến bên cạnh nàng, đem tay nải nhiễm đầy máu đặt ở trên bàn.
Lý Ninh Ngọc vẫn không có ngẩng đầu lên nhìn, nàng chuyên tâm lau sạch kiếm của mình: "Thế nào? Sớm như vậy đã chạy tới chỗ muội cáo trạng?"
"Muội không muốn giết hàng quân, huynh đồng ý với muội.
Tiểu tử họ Bạch kia thà chết không hàng, muội muốn huynh thả hắn, huynh cũng đồng ý với muội.
Muội muốn lập ra quy tắc, không giết người vô tội, không cướp bóc gian dâm, huynh cũng đồng ý với muội luôn.
Nhưng việc bọn họ lén lút làm chút gì đó, muội không thể mở một mắt nhắm một mắt sao, hà tất hao tổn tâm sức tính toán chi li từng chút một với họ.
Bọn họ tốt xấu gì cũng là huynh đệ cùng huynh vào sinh ra tử, muội làm đến thế này, muội nói huynh ngày sau phải làm thế nào để ổn định lòng quân đây hả?"
Lý Ninh Ngọc buông Toái Ngọc Kiếm trong tay ra, nhìn chằm chằm ca ca của mình, gương mặt lạnh lẽo, ngữ khí đạm mạc: "Quy tắc là do Phan tướng quân đặt ra, ta chẳng qua chỉ là giúp ngài giữ nguyên kỷ cương quân lệnh.
Ngài sao lại đổ oan cho ta?"
"Ninh Nhi, Tấn thành này sớm đã bị người U quốc chiếm đoạt hết thảy.
Muội quên rằng năm đó tên cẩu Hoàng đế kia đã làm gì chúng ta sao? Bây giờ những việc muội làm đều là bảo vệ người của địch quốc..."
"Người U quốc thì sao? Người Ngu quốc thì sao? Bọn họ bây giờ cũng chính là chúng ta năm ấy, họ cũng chỉ là thường dân bách tính vô tội, tay không tất sắt." - Lý Ninh Ngọc không nhịn được mà đứng thẳng dậy, dùng lời lẽ sắc bén đáp trả Phan Hán Khanh: "Năm ấy, huynh muội chúng ta đã phải nếm trải mùi vị nhà tan cửa nát, gia đình li loạn, lưu lạc khắp nơi, chịu đủ mọi cực khổ.
Hôm nay, chúng ta sao có thể áp đặt sự đau khổ đó lên người bọn họ được chứ?! Kẻ đầu sỏ là tên cẩu Hoàng đế chết tiệt kia cùng bè lũ gian thần sâu mọt hại nước hại dân.
Bọn cẩu nô tài đó chạy tới chạy lui trước mặt cẩu Hoàng đế, cùng cẩu Hoàng đế làm ra những việc tán tận lương tâm, bọn chúng mới là kẻ đáng chết, tại sao tội lỗi của bọn chúng lại đổ lên đầu bách tính thường dân?"
"Được...!Được lắm!!!" - Phan Hán Khanh bị Lý Ninh Ngọc chọc tức nghẹn họng, hắn rũ mắt lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ một chút, sắp xếp lại ý nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn muội muội mình, chất vấn: "Muội là thánh nhân, muội là Bồ Tát sống cứu lấy nhân thế đầy sự ô trọc này.
Tất cả những gì muội nói là đúng.
Thế nhưng huynh muốn hỏi muội, muội nói dân chúng vô tội, vậy hắn thì sao? Hắn không phải cũng là cẩu nô tài chạy tới chạy lui trước mặt cẩu Hoàng đế như trong lời muội nói sao? Nhưng muội hết lần này tới lần khác đều cứu hắn, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, ngang nhiên thả hắn đi, như vậy là vì sao?"
Lý Ninh Ngọc sửng sốt, phất tay áo dập tắt ngọn đèn trên bàn, cầm kiếm lên, xoay người đi về phía phòng trong, sau khi đi vòng qua bức bình phong thì đột nhiên dừng lại.
"Nàng không phải, nàng không giống họ."
"Không giống chỗ nào?"
"A Thành, những gì muội làm đều không hổ thẹn với lương tâm, không hổ thẹn với trời đất, càng không hổ thẹn với bất kì ai trên thế gian này." - Sau bức bình phong, nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại âm thanh run rẩy của mình: "Nàng...!Nàng là người duy nhất muội thấy vô cùng hổ thẹn!!"
Đêm tối lạnh lẽo lại dài đằng đẵng, toà trạch viện tựa như thêm phần cô tịch, ánh nến mờ ảo trong phòng Phan Hán Khanh cũng vụt tắt, ngay cả tiếng dế kêu ồn ào cả ngày cũng đã lắng xuống nhưng ngọn nến vàng yếu ớt bên cạnh nàng vẫn cháy sáng.
Truyện mới cập nhật
Chủ nhân căn phòng này cần ánh sáng, bởi vì chỉ có ánh sáng mới có thể giúp nàng phân tán kẻ trong giấc mơ kia quấy nhiễu nàng, tra tấn giấc ngủ của nàng, khiến nàng trằn trọc đêm thâu, hành hạ nàng mất ngủ.
Ngọn nến cháy tới sáng, tới khi chảy hết sẽ được thay mới, mỗi ngày đều sẽ đều đặn lặp lại như vậy.
Làm thế nào để lòng thanh thản chìm vào giấc ngủ đây? Mỗi lần nàng nhắm mắt, trong đầu lại xuất hiện ánh mắt cuối cùng nàng ấy nhìn nàng, đôi con ngươi màu hổ phách chứa đầy sự tuyệt vọng và hận thù khiến trái tim không ngừng đau đớn.
Nàng ấy bị nàng tổn thương và lừa gạt như vậy, ắt hẳn còn đau gấp vạn lần nàng.
Một âm thanh nhẹ nhàng phát ra, cánh cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, báo tuyết từ từ bước vào, lặng lẽ đi đến bên giường.
Cảm giác được sự ẩm ướt lướt qua cằm, Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu đang chôn sâu ở trong gối lên.
Báo tuyết thấy vậy liền liếm đi những giọt lệ không ngừng vươn trên mặt nàng.
Lý Ninh Ngọc cười nhợt nhạt, xoa đầu nó: "Bình An, cảm ơn ngươi.
Nhưng nếu lưỡi ngươi thay bằng tay thì hay biết mấy, mặt ta cũng không ẩm ướt đến nỗi này."
Nếu ngươi có tay, ngươi có thể ôm lấy ta, để cho ta không còn cảm thấy lạnh lẽo như bây giờ.
Báo tuyết dùng mũi đẩy đẩy nàng vào trong.
Nàng liền lui lại, báo tuyết gầm nhẹ một tiếng rồi phóng lên trên giường, cuộn người nằm cạnh nàng.
U đô - U quốc,
Bên trong đại điện hoàng cung uy nghiêm, hai con kim long được khắc trên kim trụ uy mãnh giương cao móng vuốt, đôi mắt mở to đầy sắc lạnh, chúng giống y như đúc con rồng được thêu trên áo của Hoàng đế.
"Phong Vũ tướng quân, ngươi mất tích nhiều ngày, trẫm còn tưởng ngươi sợ tội mà bỏ trốn sang Ngu quốc rồi chứ.
Không ngờ ngươi dám quay lại.
Ngươi biết tội của mình không? "
Cố Nguyên Huy đoan chính ngồi ở trên long ỷ, long nhan nhíu chặt, trừng mắt nhìn về kẻ quỳ dưới điện.
Cố Hiểu Mộng quỳ dưới đại điện, gương mặt nàng vô hồn, đôi mắt ngốc trệ, trên tay vẫn ghì chặt túi vải may mắn của mẹ mình.
Dường như mọi âm thanh bên ngoài đều không thể tác động được nàng.
"Cố Tiêu!" - Cố Nguyên Huy nâng cao giọng, hừ, đã là tử tội, chạy đường nào cho thoát: "Ngươi đại nghịch bất kính..."
"Cửu cửu." - Chúc Lam bước lên trước, nhìn Cố Hiểu Mộng một cái rồi quay qua nhìn Cố Nguyên Huy, thay Cố Hiểu Mộng cầu tình: "Nàng vừa hay tin thân mẫu mình tạ thế, vội vàng hoàn thành tang sự.
Nàng giờ này chỉ toàn tuyệt vọng và đau thương, hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra.
Nàng không có ý mạo phạm người.
Cửu cửu, người cho dời lại vài ngày đi, đợi nàng hồi phục nhận thức rồi tái thẩm tra.
Nàng bây giờ chẳng khác nào cái xác biết đi, người có đánh nàng đến chết đi sống lại cũng không thể tra khảo được gì, lại ảnh hưởng đến sự anh minh của người, vậy thật là không hay!"
Kể từ khi nhìn thấy thi hài của mẹ mình, trong mắt nàng đều là một mảnh hoang vắng, mọi việc trong ngoài đều là do Chúc Lam đứng ra lo liệu.
Và khi nắp quan tài được đóng lại nhập thổ, gương mặt nàng vẫn vô hồn, chỉ là nước mắt lại một lần nữa không ngừng chảy ra, nàng quỳ lạy, dập đầu vài cái, sau đó lặng lẽ ngồi đó, cái gì cũng không biết nữa, tựa như một cái xác không hồn, mặc ai muốn làm gì cũng được.
"Lam Nhi, con là thiếp của hắn, một lòng hướng về hắn, cửu cửu không trách con.
Nhưng con biết hắn phạm tội gì không? Là thông địch bán nước, đây là đại tội chém đầu.
Nếu như con vẫn cố chấp cầu tình cho hắn, cửu cửu e là không thể bảo hộ được con."
"Cửu cửu..."
Chúc Lam còn muốn nói gì đó nhưng người bên cạnh đã kéo góc y phục của nàng.
Đợi đến khi nàng quay đầu xuống nhìn, thì người đó mỉm cười nhợt nhạt nhìn nàng.
Nàng nghi hoặc nhìn Cố Hiểu Mộng, từ khi mai táng Vương phi, Cố Hiểu Mộng liền bất động, giờ phút này thế nhưng lại mỉm cười trấn an nàng.
Nàng nhìn Cố Hiểu Mộng, chỉ thấy Cố Hiểu Mộng đứng dậy, đem nàng kéo ra sau lưng bảo hộ, dường như đã hồi phục tinh thần, hướng về phía Cố Nguyên Huy, chậm rãi lên tiếng.
"Hoàng thượng, lần này thần dụng binh thất bại, vô năng thủ thành, không thể lấy lại Tấn Môn Quan còn để mất luôn Tấn thành, thần cam nguyện chịu tội.
Nhưng người cáo buộc thần thông địch bán nước, Cố Tiêu không làm điều này, thần sẽ không nhận tội, mong Hoàng thượng minh xét."
"Không làm? Cố Tướng quân, ngươi cho trẫm là tiểu hài tử lên ba không hiểu thế sự để mặc ngươi lừa gạt sao hả?" - Cố Nguyên Huy chỉ tay vào nàng mà hừ lạnh, long nhan phẫn nộ: "Trẫm từng nghe nói, Quận vương phi Chương phủ là thanh lâu hoa khôi.
Thê tử của ngươi chẳng những là kỷ nữ mà còn là gián điệp do Ngu quốc cài vào.
Ả ta ở trước mặt đại quân, uy ngươi dùng độc.
Sử dụng một màn khổ nhục kế khiến quân ta đại bại.
Cố Tiêu, ngươi còn vì ả mà mở rộng cổng thành nghênh địch nhập thành.
Lưu Trung tướng lúc đó ở đấy, đã xác nhận hết với trẫm.
Lưu Trung tướng đâu?"
Lưu Tông Lâm bị chỉ đích danh liền bước ra khỏi hàng, cúi đầu chấp tay: "Hoàng thượng, mỗi một câu người nói, chính là sự thật."
"Thần thú thê bất cẩn, bị nhan sắc lu mờ tâm trí.
Hoàng thượng nói không sai, đây là hậu quả thần phải chịu.
Vì một chữ tình mà đưa ra quyết định hoang đường, thần cam nguyện gánh chịu mọi trách nhiệm." - Cố Hiểu Mộng quỳ xuống, dập đầu xuống đất chịu tội, sau lại ngẩng lên, nói: "Hoàng thượng, nếu như thần thật sự cùng thê tử của mình cấu kết thông địch bán nước thì ngay lúc Tấn thành sụp đổ, thần đã sớm cùng nàng cao bay xa chạy, hà cớ gì quay lại U đô chịu tội.
Đây chẳng khác nào tự mình chui đầu vào lưới."
"Là bởi vì phụ mẫu ngươi vẫn còn ở U đô."
"Vậy thì càng kì lạ, nếu như thần thật sự cấu kết với địch quốc thì thần sớm đã thông tri phụ mẫu, để họ rời đi U đô từ lâu lắm rồi, chứ không phải chờ Tấn thành sụp đổ mới quay về cứu.
Tấn thành mất, phụ vương thần bị nhốt vào lao ngục, mẫu phi thần hoăng thệ, một gia đình đang yên ấm lại rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
Hoàng thượng, hậu quả thế này, người còn nghĩ đây là việc mà một kẻ tâm cơ bán nước sẽ làm sao? Thần kính xin Hoàng thượng minh xét."
Long nhan nhíu chặt, đôi mắt Cố Nguyên Huy đanh lại nhìn Cố Hiểu Mộng: "Cố Tướng quân, ngươi thật sự không hổ danh là Trạng nguyên của triều đình, văn võ chẳng những song toàn mà tài hùng biện cũng vô cùng giỏi."
Lưu Tông Lâm đứng ở một bên, nghe Cố Hiểu Mộng nói xong liền suy tư, sau đó quỳ xuống, chấp tay hướng về Cố Nguyên Huy lên tiếng nói: "Hoàng thượng, thần thấy Phong Vũ tướng quân nói rất có lý.
Nữ tử Ngu quốc kia bắn ra mũi tên cuối cùng chính là xuyên thẳng vào tim của tướng quân, mũi tên dùng lực rất lớn, không chút nào có ý buông tha.
Nếu tướng quân thật sự là đồng đảng của ả thì ả ta hẳn là trăm phương ngàn kế nghĩ cách cho tướng quân rút lui an toàn chứ không phải là tại trận địa giết chết tướng quân.
"
"Sao? Nhất tiễn xuyên tâm? Nhất tiễn xuyên tâm mà còn có thể may mắn sống sót sao?"
"Cửu cửu có điều không biết đó thôi, tướng quân khi ấy mặc chiến giáp do con tặng cho nàng.
Nó giống như vũ khí của Ngu quân, đều được chế tạo từ hàn thiết của Chúc Vu.
Lực đạo mũi tên rất lớn, nó thậm chí đã xuyên qua chiến giáp, chỉ còn thiếu chút nữa là găm vào da thịt rồi."
Chúc Lam tựa như nắm được sợi dây cứu sống sinh mệnh Cố Hiểu Mộng, trong lòng vội vàng muốn chết lại làm như vô tình được nhắc tới mà nhớ ra giải thích, tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Thật ra đêm đầu tiên hai người ở y quán, nàng đã đem khôi giáp của Cố Hiểu Mộng ra tỉ mỉ xem xét rồi.
Cả bộ giáp đều bình thường, chỉ có duy nhất mảnh giáp trụ nơi ngực trái là khác biệt, rõ ràng là được đặc biệt rèn ra để bảo vệ tâm khẩu.
Cố Hiểu Mộng giật mình, không thể tin được nhìn nàng.
Mà Cố Nguyên Huy ngồi trên long ỷ tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Hừ, nếu theo như con nói thì Cố tướng quân may mắn sống sót là do hắn phúc lớn mạng lớn, được thần tiên phù hộ sao?"
Cố Hiểu Mộng quay đầu, đi về trước vài bước, chấp tay: "Thần phúc lớn mạng lớn đều là nhờ vào hồng phúc của Hoàng thượng.
Thần hi vọng Hoàng thượng cho thần cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của chính mình.
Xin người cho thần lãnh binh xuất chinh một lần nữa, dù phải lên núi đao xuống biển lửa, thần cũng cam nguyện xông pha, quyết không từ nan."
"Lại là những lời này, lần trước ngươi xuất chinh cũng nói như vậy, trẫm nghe một lần là quá đủ rồi.
Còn về việc có cho ngươi cơ hội nữa hay không, ở đây không tới phiên ngươi lên tiếng" - Cố Nguyên Huy hừ lạnh, đôi con ngươi chứa đầy nộ hoả, gương mặt âm trầm hướng về dưới điện, nói tiếp: "Giam Cố Tiêu lại, chờ trẫm tra ra chân tướng sẽ định đoạt sau.
Bãi triều!"
Chờ tất cả đều lui xuống hết, Vương Điền Hương mang theo gương mặt siểm nịnh từ trong một góc âm thầm bước ra.
"Vương ngự sử, ngươi nắm bắt được hết trọng điểm trong lời bọn họ nói chưa?"
"Hoàng thượng yên tâm, tuy lần này không thể kết tội phụ tử Chương vương thông địch bán nước nhưng tội khi quân chắc chắn được đóng xuống.
Vô luận là tội gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng trốn không thoát được."
"Ái khanh cho rằng, trẫm bây giờ nên xoá sổ ai trước để có lợi cho trẫm nhất?"
Cố Nguyên Huy tựa lưng vào long ỷ, nhướng mày hỏi Vương Điền Hương.
Vương Điền Hương vội vàng chạy lại, thổi vào tai Hoàng đế vài câu.
"Được, vậy truyền hoàng thúc tới đi.".
Danh Sách Chương: