• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lúc đi Đinh Thúy Hồng cố ý thả chậm bước chân, bả vai bọn họ sánh đôi, băng qua sân, xuống tới phòng bếp.

Thật ra sáng sớm không có bao việc, chỉ cần nấu ít cháo và rán mấy chiếc bánh bột ngô là xong.

Đinh Thúy Hồng cọ sạch nồi rồi đổ nước vào trong, chuẩn bị đun sôi nước trước.

Vì Bì Tiểu Tiểu nên nhà bọn họ có thói quen nấu nước nóng, dù hiện tại cơ thể cô bé đã khỏe mạnh hơn nhưng cả nhà vẫn thường xuyên giữ lấy thói quen đó.

Lúc Đinh Thúy Hồng làm bữa sáng, Bì Văn Hòa đứng gần bếp thêm gạo, ánh lửa chiếu lên gương mặt chú ấy mang theo vẻ yên bình đến lạ.

Đinh Thúy Hồng vừa mở chạn bát ra đã vô cùng sửng sốt, bên trong bất ngờ xuất hiện một bát cháo gà.

“Sao lại có bát cháo gà ở đây nhỉ?” – Giọng chị ta mang theo vẻ hoài nghi.


Vẻ mặt Bì Văn Hòa lo lắng, chú ấy cũng không biết chuyện là sao.

Hai người không thể làm gì khác hơn là đặt bát cháo xuống, tiếp tục việc trong tay, chờ những người khác thức dậy rồi hỏi sau.

Đến khi Tăng Lập Nguyệt xuống bếp…“Cháo gà ở đâu ra thế này?” – Tăng Lập Nguyệt trợn trừng mắt, nhìn kỹ chiếc bát, phát hiện nó không hề sứt mẻ, rõ rành rành không phải bát nhà mình.

Bà cụ nhìn về phía vợ chồng Bì Văn Hòa với ánh mắt sắc lẹm, thấy bọn họ cũng mờ mịt y mình thì đùng đùng chạy ra ngoài, gõ cửa phòng vợ chồng Bì Văn Quang.

“Thằng cả, cháo gà trong bếp từ đâu ra?”“Hả? Có cháo gà ạ? Con muốn ăn!” – Tô Minh Phương nghe nói có cháo gà thì ton ton chạy ra, tóc tai vẫn còn hơi xộc xệch, sau khi đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Tăng Lập Nguyệt, sắc mặt chị từ hớn hở biến thành hoang mang.

“Con, con cũng không biết.


”Mấy người trố mắt nhìn nhau.

Mới sớm ra đã nghe thấy giọng nói oang oang quen thuộc của bà nội, Bì Tiểu Tiểu bừng tỉnh theo bản năng, dụi dụi mắt, vén chăn rời giường.

“Nội, bát cháo gà kia là anh trai nhà họ Giang cho con đấy.

” – Bởi vì chưa tỉnh ngủ nên giọng nói của Bì Tiểu Tiểu mang theo mấy phần giọng mũi.

Cô bé nhìn trời, giờ chắc mới sáu giờ ha? Sớm thật đấy!“Giang?” – Tăng Lập Nguyệt nâng cao giọng: “Nó cho mày cháo làm gì?”“Hôm đi hái dâu anh ấy cũng ở gần đó, rồi ảnh bắt gà rừng.

” – Bì Tiểu Tiểu tóm gọn lại những tin tức mấu chốt, bình tĩnh giải thích cho bà nội.

“Người ta tốt nên mới cho chúng ta một bát cháo thôi ạ.

”Sắc mặt Tăng Lập Nguyệt dịu đi chút, song lông mày vẫn cau chặt lại.

“Mày nghe bà đừng chơi với thằng đó nữa, nhà mình là thành phần trong sạch, không dính líu đến bên nhà đó!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK