• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vưu Tuệ Trân lôi con gái mình ra, vô cùng tức giận.


"Con đang nói gì vậy? Tránh ra đi, đừng ở đây làm lỡ việc!"

Bà ta đột nhiên chen qua đám đông đi đến trước mặt Diệp Tiểu Vi.


"Diệp Tiểu Vi, tôi nói cho cô biết, tôi có được video sáu năm trước của cô.

Tôi nghĩ, có lẽ cô cũng không muốn để nội dung đoạn video đó bị công khai phải không?"

Diệp Tiểu Vi siết chặt ngón tay , sắc mắt khá khó coi.


Chết tiệt!

Vưu Tuệ Trân thấy cô im lặng, lập tức đắc ý nhướng mày cười khanh khách.


"Diệp Tiểu Vi, tôi cho cô thêm một cơ hội.

Cô sẽ lựa chọn thế nào?"

Đám đông chợt im lặng, nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy hoang mang và khó hiểu.


Chuyện gì đã xảy ra thế?

Video của sáu năm trước? Đó là video gì?

Còn Diệp Tử Hàm ở bên kia đã sợ đến phát khóc rồi.


Cô ta vẫn luôn giữ đoạn video đó, mẹ cô ta biết được và lấy đi từ khi nào vậy?

Đây vẫn luôn là con át chủ bài của cô ta, nhưng bây giờ mẹ cô ta lại dễ dàng để lộ ra như vậy, chẳng phải điều này sẽ đẩy cô ta vào hố lửa sao?


Cô ta kéo mẹ mình lại, cố gắng gượng cười.


"Mẹ, mẹ đang nói bậy gì vậy? Đi thôi, chúng ta đi trước đi, đừng trì hoãn việc chôn cất của bà nội.

"

Vưu Tuệ Trân tức giận đến mức hất con gái mình ra.


"Con định làm mẹ tức chết sao? Sao mẹ lại nuôi một đứa con chỉ đứng về phía người ngoài như vậy chứ? Mẹ và cha con sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi, mà con còn ở đây nói những thứ này sao?"

Bà ta lại chỉ vào Diệp Tiểu Vi.


"Cô có chọn hay không? Không chọn thì sau khi bà nội cô được chôn cất thì những thứ đó sẽ lan truyền khắp mạng xã hội.

"

Diệp Tiểu Vi nhắm mắt lại, đè nén lửa giận trong lòng, gật đầu.


"Được!"

Cô quay lại nhìn quản gia Hồ.


Đối phương gật đầu, bảo người cho Diệp Quỳnh Sơn vào.


Ngay khi đám người Diệp Quỳnh Sơn bước vào cửa, họ chỉ vào Diệp Tiểu Vi lớn tiếng mắng nhiếc.


Diệp Tiểu Vi lạnh lùng nhếch khóe môi.


"Ông có tin là ông nói thêm một câu nữa, tôi có thể cho ông đi theo bà nội không?"


Diệp Quỳnh Sơn tức giận chỉ vào Diệp Tiểu Vi, ngón tay chỉ vào không trung một lúc lâu mà không nói được lời nào.


Vưu Tuệ Trân lại muốn lấy chuyện video ra nói, nhưng khi bà ta nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Diệp Tiểu Vi thì đột nhiên không nói nên lời.


Đây, đây là thứ ánh mắt gì vậy? Giống như đang cầm một con dao chĩa vào người khác.


Đây có phải là Diệp Tiểu Vi không? Từ khi nào cô lại trở nên như thế này?

Diệp Tiểu Vi nhìn họ với vẻ mặt nghiêm túc.


"Nếu muốn tiễn bà nội thì hãy ngoan ngoãn im miệng lại rồi đi theo.

Tạm thời tôi có thể không so đo với các người, nhưng! "

Đôi mắt đen láy của cô lại lướt nhìn Vưu Tuệ Trân.


"Nếu các người lại làm loạn thì tất cả đều cùng nhau xuống địa ngục!"

Vưu Tuệ Trân giật thót tim, cảm thấy rùng mình.


Nhưng bà ta còn chưa kịp suy nghĩ thì Diệp Tiểu Vi đã ra lệnh cùng đi ra ngoài.


Diệp Tử Hàm vốn dĩ không muốn đi theo, nhưng nghĩ đến hành động lúc này của Diệp Tiểu Vi, cô ta đành phải cắn răng đi theo.


Nhưng không biết có phải vì bị Diệp Tiểu Vi trấn áp hay vì tình cảm của họ dành cho bà cụ, suốt đường đi mấy anh em nhà họ Diệp không ai làm loạn nữa.


Sau khi bà cụ Diệp được chôn cất, Vưu Tuệ Trân và những người kia đang muốn lén lút bỏ đi đã bị Diệp Tiểu Vi ngăn lại.


"Sao hả? Bây giờ lại muốn bỏ đi sao? Không còn nhà nữa, các người muốn đi đâu?"

Vưu Tuệ Trân nở nụ cười gượng.


"À, vì không còn nhà nữa, tôi và cha cô định đi xem còn nơi nào khác có thể ở được không!"

"Đúng vậy! Đúng vậy! Ở công ty còn có nhiều việc cần phải giải quyết? Tôi phải đi bàn giao lại trước.

"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK