• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khúc Tương đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn, được phủ một tấm ga màu trắng tinh.

Xung quanh cô là những nội thất cao cấp.

Không gian tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Dường như đã cảm nhận được điều gì đó khác thường, cô nuốt ực vào trong, sắc mặt căng thẳng hiện rõ mồn một.

Cô khẽ quay đầu sang phía bên phải mình thì rất ư là hoảng hốt:* Là anh ta, sao anh ta, sao mình lại..*.
Nhận thấy thật sự không ổn, cô đột nhiên ngồi phắt dậy nhưng cơn đau từ eo và cảm giác đau đớn ở phần dưới khiến cô nhăn mặt phải rên lên một tiếng:" Ưm ".
Khúc Tương có chút ngần ngại, vội kéo chăn ra nhìn xuống cơ thể mình, hoàn toàn là một cơ thể tr@n trụi, khắp người toàn là dấu hôn.

Cô cảm thấy xấu hổ và sợ hãi.

Khúc Tương vẻ mặt hoảng loạn không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, và cô không biết mình phải làm gì.
Khúc Tương nhớ lại tối hôm qua, ở buổi tiệc, sực nhớ sau khi uống ly rượu đó thì cô cảm thấy không ổn.

Cô cảm thấy đầu óc mình như quay cuồng.


Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng điều mà cô chỉ nhớ được những mảnh vụn.

Khúc Tương mơ hồ nhớ lại cảnh tượng ám muội của cô và Doãn Yến Mặc, nhớ rằng cô đã hôn anh ta.

Cô nhớ rằng anh ta đã ôm cô.

Sau đó nữa thì....
Mặc kệ sau đó đã xảy ra chuyện gì đi nữa, thì ngay tại thời khắc này cô có thể chắc chắn rằng bản thân đã làm chuyện đó với Doãn Yến Mặc.

Đang không biết phải làm sao thì đột nhiên có một tiếng nói vang lên, bàn tay Doãn Yến Mặc khẽ khàng nắm lấy tay cô:" Tương, em tỉnh rồi à, hôm qua em...!".
Chưa kịp nói hết câu, gương mặt Khúc Tương thoáng chốc trở nên xám xịt, phản ứng đầu tiên là gạt tay Doãn Yến Mặc ra, rồi vội lên tiếng ngắt ngang:" Mặc kệ tối qua đã xảy ra chuyện gì, tôi và anh đã người lớn, tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm với tôi ".
Thấy Khúc Tương phản ứng như vậy thì Doãn Yến Mặc sững người một lúc, tâm trạng dường như hẫng đi một nhịp.

Nhìn cô ngồi ảm đạm trước mắt như vậy hắn cắn chặt môi, sau đó từ từ ngồi dậy cầm lấy tay cô nói với vẻ mặt nghiêm túc:" Không, anh sẽ chịu trách nhiệm với em ".
Nghe Doãn Yến Mặc nói như vậy, cô có chút bất ngờ không tự chủ quay sang mở to mắt nhìn Doãn Yến Mặc.
Không kịp để cô hoàn hồn, hắn vội nói tiếp:" Em không cần phải lo lắng gì cả.

Sau khi kết hôn, anh sẽ không ép buộc em làm bất cứ điều gì mà em không muốn.

Nói rõ hơn là việc vợ chồng.

Anh chỉ là...chỉ là muốn chịu trách nhiệm với em thôi, chỉ có vậy ".
Ngẩn người một hồi lâu thì cô giật mình nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Cho dù Doãn Yến Mặc đã nói tới mức như vậy nhưng Khúc Tương cũng quay ngoắt mặt sang chỗ khác, cô lạnh lùng nói:" Trên đời này sẽ không có chuyện tốt như vậy, không cần biết anh có mục đích gì, nhưng chịu trách nhiệm thì không cần đâu ".
Nói xong Khúc Tương bước chân xuống giường, nhưng khi vừa đặt chân xuống chuẩn bị đứng lên thì cô có chút lưỡng lự.

Doãn Yến Mặc thấy vậy thì trong mắt ánh lên một chút hi vọng rằng cô sẽ đổi ý.

Tuy nhiên, không có ý gì khác, chỉ là Khúc Tương có chút nhũn chân mà thôi.

^^

Dù vậy, Khúc Tương vẫn miễn cưỡng đứng dậy, cúi xuống một mạch cầm quần áo mặc vào nhưng với chiếc váy này các dấu hôn sẽ bị lộ ra.

Cô không thể ra ngoài với bộ dạng này được.

Khúc Tương lấy đại chiếc áo của Doãn Yến Mặc, nói với vẻ mặt lạnh tanh:" Tôi mượn chiếc áo này, sẽ trả lại cho anh ".

Sau đó cô rời đi không ngoảnh lại.
Một tiếng Rầm vang lên một cách thô bạo.

Doãn Yến Mặc ngồi đó trầm mặc thẫn thờ nhìn về phía cánh cửa vừa bị đóng sầm lại.

Sắc thái u sầu tràn đầy thất vọng ấy bao quát toàn gương mặt của Doãn Yến Mặc.
Rồi lát sau tầm mắt hắn rơi vào vết đỏ hồng sa rơi lại trên ga giường, hắn thừa biết đây là lần đầu tiên của Khúc Tương.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy hoa đào sương ướt, dấu son còn vương như thế này thì trong lòng hắn trào dâng lên một cảm xúc hỗn độn khó tả.

Một chút đau lòng, một chút tự trách và một chút vui mừng.
Đau lòng hắn biết lần đầu tiên của người phụ nữ rất quan trọng.

Khi trải qua đêm đầu tiên thì Khúc Tương đã phải chịu đựng đau đớn.

Doãn Yến Mặc cảm thấy cô cùng có lỗi vì đã khiến cô ấy phải trải qua điều đó trong tình trạng không tỉnh táo.
Tự trách vị bản thân đã không kiểm soát được d*c vọng.


Mặc dù bản thân lúc ấy không thể làm gì khác vì đó là tình huống khẩn cấp, nhưng vẫn cảm thấy áy náy vì đã mạo phạm cô.
Một chút vui mừng đó cũng coi như là sự ích kỷ chiếm hữu của chính mình.

Hắn vui mừng vì lần đầu tiên của cô thuộc về hắn mà không phải người đàn ông khác.
Doãn Yến Mặc nhìn vết đỏ trên ga giường và trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn không biết rằng hắn phải làm gì bây giờ.

Hắn phải tìm cách bù đắp cho Khúc Tương, và hắn phải chứng minh cho cô thấy rằng hắn yêu cô.

Nhưng phải làm sao đây, cô chắc chắn không muốn gặp lại hắn.
Ở một diễn biến khác, ngay khi rời khỏi phòng.

Khúc Tương tức tốc một mạch chạy như điên về nhà.

Cô ngồi trên taxi trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng loạn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK