• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1033
Hôn xong, Ôn Nam ôm Diệp Tiểu Ý nằm trên giường, hai người họ ôm nhau một cách yên lặng như vậy, không ai nói gì nhưng cũng không hề cảm thấy ngại ngùng.
Đột nhiên, Diệp Tiểu Ý nhỏ giọng nói: “Nam, sau này chúng ta đừng xa nhau nữa có được không? Em rất sợ mất anh thêm một lần nữa…”
Ôn Nam cảm nhận được sự xót xa trong lời nói của cô, không nhịn được mà mà vuốt tóc cô, nói một cách nghiêm túc: “Được.”
“Nam, cả đời này em muốn sống cùng anh.”
“Được.” Ôn Nam mỉm cười rồi đặt một nụ hôn lên trán cô.
Cho tới khi dỗ dành Diệp Tiểu Ý ngủ say rồi thì Ôn Nam mới rời khỏi phòng bệnh.
Lên xe.
Ôn Nam hút rất nhiều thuốc, những điếu thuốc này đều lấy từ trên người của tài xế. Kể từ khi Diệp Tiểu Ý mang thai, hắn đã cai thuốc rồi, cho dù không về nhà thì hắn cũng chưa từng đụng lại dù chỉ một lần, bởi vì Diệp Tiểu Ý cứ ngửi thấy mùi thuốc là liên tục ho khan.
Lúc này, điện thoại của Ôn Nam reo lên.
Hắn do dự rất lâu mới nhấc máy, trong điện thoại, giọng nói lạnh lùng, khinh bỉ của bà Ôn vang lên: “Cô ta tỉnh rồi sao?”
“Vâng.” Ôn Nam do dự.
“Ồ, con vẫn chưa lỡ xuống tay sao?” Bà Ôn nói với giọng chế giễu.
Lông mày Ôn Nam đột nhiên nhíu lại, hắn cầu xin một cách khổ sở: “Mẹ, con chưa từng cầu xin mẹ, nhưng lần này con cầu xin mẹ bỏ qua cho Tiểu Ý đi. Cô ấy…vô tội.”
“Nam, mẹ không làm khó con. Nếu như con không xuống tay được thì để đó cho mẹ…” Bà Ôn nói rất dịu dàng, nhưng trong giọng nói đó ngập tràn sự tàn nhẫn và lạnh lùng.
“Mẹ!”
Điện thoại đã bị cúp rồi.
Ôn Nam ném điện thoại xuống, buồn bực tựa lưng vào ghế, hắn siết chặt nắm tay, đấm một đấm lên tay lái để giải tỏa sự bực tức và cơn giận trong lòng.
Bà Ôn nói được làm được, Ôn Nam không dám khinh thường. Hắn lập tức gọi điện cho trợ lý: “Phái người canh giữ phòng bệnh của Diệp tiểu thư hai tư giờ, không cho phép bất cứ ai tới gần.”
Trợ lý nói: “Vâng, Ôn tổng!”
“Khoan đã!” Ôn Nam lại nói: “Bảo bọn họ thông minh một chút, đừng để cô ấy biết mà lo lắng.”
“Ôn tổng yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
“Không được phép nói với ai về việc Diệp tiểu thư mang thai, nhất định phải giữ bí mật!”
“Tôi biết rồi, Ôn tổng.”

Những ngày Diệp Tiểu Ý nằm viện, mỗi ngày sau khi tan làm Ôn Nam đều đến với cô. Hắn ở lại ăn cơm, ngủ và đi tản bộ cùng cô…Hai người họ rất ăn ý không hề nhắc tới những chuyện trước đó, cứ như đang quay lại lúc còn yêu nhau sâu đậm vậy. Mỗi ngày việc mà cô chờ mong nhất chính là chờ Ôn Nam tan làm. Lúc hai người họ ở cùng với nhau, dù làm gì thì cô cũng không hề cảm thấy buồn chán.
Một tháng sau, Diệp Tiểu Ý xuất viện.
Ôn Nam bỏ lại việc của công ty để đến đón Diệp Tiểu Ý. Lúc xuống giường, Diệp Tiểu Ý không cẩn thận bước hụt rồi ngã lên người của Ôn Nam.
Ôn Nam cao hơn cô rất nhiều, cô ngẩng đầu một cái thì chỉ nhìn thấy đôi mắt hắn đang nhìn cô chằm chằm.
Cô đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu nói: “Em xin lỗi…”
“Ừm.” Ôn Nam đáp một tiếng rồi đột nhiên bế cô lên.
Diệp Tiểu Ý kêu lên: “A…”
Ôn Nam ôm cô đi ra ngoài, trợ lý và người giúp việc xách theo đồ đi phía sau.
Diệp Tiểu Ý vội vàng nói: “Ôn Nam, em tự đi được! Em chỉ bị thương ở ngực thôi, không hề bị thương ở chân!”
“Vậy khi nãy em cố ý ngã lên người anh, lẽ nào không phải là ngầm bảo anh bế em sao?” Ôn Nam trêu chọc cô một cách đứng đắn.
“Em…đó…đó không phải là cố ý!”
“Nhưng tôi lại cảm thấy đúng là như vậy.”
“Anh buông em xuống đi!” Diệp Tiểu Ý vỗ lên ngực hắn rồi nói: “Nhiều người nhìn thấy như vậy, rất khó xử!”
“Nhìn thì cứ nhìn, anh cưng chiều người phụ nữ của mình thì sao chứ?” Ôn Nam nói đầy bá đạo.
Người phụ nữ của hắn…
Diệp Tiểu Ý cảm thấy mặt mình đột nhiên nóng bừng lên.
Nói xong, Ôn Nam bế cô đi ra khỏi bệnh viện, trên đường đi thu hút ánh mắt của rất nhiều người, Diệp Tiểu Ý dụi sâu đầu vào ngực của Ôn Nam, cô quả thực không dám nhìn người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK