Cánh cửa phòng mở ra khiến cô giật mình ôm lấy chiếc chăn.. anh xỏ tay túi quần bước vào đứng mép giường..
- tỉnh rồi à?
Cô gật gật đầu..
- cảm ơn anh..
- không có gì, lần sau đừng ăn vạ trước cổng nhà tôi như thế.
- gì chứ?
- không đúng à? Cô có điên không mà đứng trời tuyết thế hả? Người ta ngày càng khôn ra còn cô ngày càng ngốc đi thì phải ( nói nhưng tay lại cầm bát cháo nên đưa cho cô)
- này Đặng Đình Dũng..tôi đến đây k phải để anh chê bai..
- vậy cô đã thấy ai đứng trời tuyết suốt giờ đồng hồ chưa hả? Người như thế k điên thì cũng cực kỳ điên..
Cô hét lên.
- Đặng Đình Dũng..!
Anh thở dài..
- người thì bé con mà cái mồm lúc nào cũng ồn ào thế nhỉ?
Cô lườm anh hất mạnh chăn xuống rồi bước xuống giường..
- đồ tôi đâu? Tôi xin lại rồi còn đi về..
Cô bước được 3 bước thì anh kéo tay cô lại.
- ăn bát cháo nóng này đã..
- tôi không ăn..
- này.. cô có biết tôi mất công nấu lắm không?
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
- anh nấu?
- tôi nói nhầm, mất công tôi thúc giục người ta nấu, ai hơi đau rảnh mà nấu cho cô ăn..
- thì ra là vậy, tôi xin phép đi trước.
- ngồi xuống ăn đi..
- tôi k muốn ăn.
- chẳng phải cô đến đây tìm tôi có việc muốn hỏi hay sao?
Cô gãi đầu.
- ừ nhỉ? Tôi quên mất.. tôi hỏi anh..
- đừng hỏi gì cả? Cô ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa nói..
Cô gật đầu lùi lại đằng sau vài bước, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bưng bát cháo lên ăn..
- tôi hỏi được chưa?
- ăn đi nửa bát rồi hỏi
Cô ăn thật nhanh.
- tôi hỏi nhá.
- đang ăn, trời đánh tránh miếng ăn, cô ăn xong đi..
Cô tức giận phùng má nhưng vẫn cố nén cơn giận vào người.. tên này trở mặt như cái bánh đa nướng ấy..
Anh ngồi đối diện cô, nhìn cái miệng cô đang ăn cháo, quả thực anh rất muốn lại gần hôn lên môi cô.. anh hừm lên vài tiếng rồi quay mặt lại đằng sau, anh sợ nhìn cô vài phút giây nữa thoii là sẽ khiến anh k tự chủ được bản thân mà làm liều..
Cô đặt bát xuống bàn.
- tôi ăn xong rồi, chúng ta đi vào việc chính nhá.
Anh gật đầu..
- tôi muốn hỏi.. anh.. có phải là người muốn lên làm đại cổ đông của công ty tôi không?
Anh nhíu mày quay lại nhìn cô..
- ai nói cô vậy?
- anh chỉ cần trả lời có hoặc không..
Anh im lặng một hồi..
- ừ...
Cô cười nhưng rưng rưng nước mắt.
- tôi hi vọng anh sẽ tiếp quản tốt sự nghiệp tâm huyết của ba tôi...
Nói xong cô đứng dậy..
- tôi đi thay đồ trả anh.. xin phép.!
- Lương Minh Phương..
Cô quay lại nhìn anh.
- còn chuyện gì nữa sao?
- à cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tại sao cô biết tin này..
Cô mỉm cười nhưng lòng đau quặn thắt lại.
- từ hôn thê của anh đấy..
- hôn thê?
- phải.. trái đất này tròn thật đấy, đi một vòng cuối cùng tôi lại là bạn hôn thê của anh.
- ừ mà cô ấy tên gì nhỉ?
- gì chư? Anh k biết tên cô ấy sao?
- ừ..
- vậy thì anh nhớ cho kỹ.. cô ấy tên Tuyêt Nhi, cô ấy là cô gái tốt bụng nên anh phải yêu thương cô ấy nhiều vào nhé..
- em nên lo cho hạnh phúc của mình trước khi lo cho hạnh phúc của người khác..
- tôi lúc nào chẳng hạnh phúc... tạm biệt..
- Lương Minh Phương.. em khoẻ chứ?
Cô gật đầu rơi nước mắt.. anh từ đằng sau bước thật dài ôm vòng qua eo cô từ phía sau lưng, ghé sát mặt hà hít hương thơm trên mái tóc cô.. cô giãy dụa phản kháng thì bị anh ghì chặt lại..
- chỉ một lát thôi.. xin em chỉ một lát thôi, ngày mai nếu có gặp nhau tôi sẽ cố gắng như k quen biết em, hãy yên tâm..
Cô thả lỏng người buông thõng hai tay ra, mắt nhắm lại chỉ mong cho thời gian trôi chậm lại để giữ mãi khoảnh khắc này..
- thình thịch.. thình thịch.. hai trái tim đang đập nhanh hơn bao giờ hết..
Anh từ từ buông tay ra khỏi người cô trong sự luyến tiếc.
- cảm ơn.. em có thể đi được rồi..
Cô gật đầu bước thẳng ra cổng, cô k dám ngoảnh lại vì cô sợ khi cô ngoảnh lại rồi cô sẽ k đủ can đảm mà rời khỏi..
Anh thẫn thờ nhìn theo bóng dáng cô khuất dần khỏi tầm nhìn, ngày tháng trôi qua, có lẽ chỉ có cô mới khiến anh bận tâm, chỉ có cô mới khiến tâm tình anh thay đổi...
Buổi tối hôm ấy, khi đang ngồi chỉnh sửa thiết kế bộ sưu tập đông xuân sắp ra mắt, Tuyết Nhi hớn hở chạy một mạch vào phòng cô, vui sướng ôm chặt lấy cổ cô mà hét lên..
- Phương ơi Phương...
- cậu có chuyện gì vui thế?
Tuyết nhi vui mừng đến rơi nước mắt..
- anh Dũng.. anh Dũng ấy..
- Dũng.. anh ta làm sao?
- anh ấy chủ động liên lạc với mình rồi...
Phương mỉm cười..
- thật tốt rồi.
- ừ.. anh ấy nói muốn cùng mình đi chuyến đi chơi xa, nhưng...
- nhưng sao?
- anh ấy muốn mình rủ vài người bạn đi cho vui.. hay cậu rủ anh Tuấn, Lan, cậu đi chung nhá..
- s có thể? Hẹn hò thì chỉ cần 2 người, gọi bọn tớ làm kỳ đà cản mũi à?
- nhưng đó là yêu cầu của anh ấy..
- tớ chắc k đi được đâu, cậu rủ người khác đi được không?
- Phương.. tớ năn nỉ cậu đi đi mà..
- dạo này tớ bận nhiều việc lắm..
- nếu cậu k đi, cậu k xem tớ là bạn đâu..
- cậu??
- đi đi nhá..
- thoii được rồi.. đi thì đi, nhưng cụ thể là đi mấy ngày và ở đâu?
. đảo JeJu và đi 3 ngày..
Phương trái tim cô nhói lên nghe đến tên đảo JeJu, đó đã từng là kỷ niệm đẹp mimh chứng cho tình yêu của hai người.. nhìn ánh mắt cầu khẩn của Tuyết Nhi, cô đã k lỡ lòng nào mà từ chối..
Ngày đầu tiên trên đảo JeJu, 2 chiếc xe mui trần trắng, đỏ nối tiếp nhau bao gồm ( Dũng, Tuyết Nhi, Phương, Lan, Tuấn).. trong số đó, chỉ có Tuyết Nhi là không hề biết chuyện gì, còn tất cả ai ai cũng ngạc nhiên tại sao trên đời lại có sự trùng hợp đến thế..
2 năm trôi qua nhẹ nhàng tựa như một ánh mây trôi lững lờ trên bầu trời sâu thẳm, ở nơi đó chất chứa những ký ức mà chỉ có anh và cô mới hiểu..2 năm, chấp nhận một mối quan hệ không tên và được gọi tắt là nỗi nhớ..kỷ niệm vẫn còn đó, ký ức đó vẫn không thể nào xoá đi cho được, nhưng giờ đây, chúng ta đơn giản chỉ là người cũ từng thương..nhiều lúc cô tự hỏi “ có tiếc không anh “ và nhiều lúc anh tự hỏi “ có nhớ không em “..
Cô đã từng nói nhất định sẽ nắm tay anh đến JeJu một lần nữa, anh đã từng hứa sẽ đưa cô đến bất cứ nơi nào cô muốn...lời hứa đó cả hai ta đều khắc ghi trong lòng nhưng để thực hiện được lại là cả chặng đường dài phía trước..
Bữa tối đầu tiên tại khu reort trên đảo JeJu..anh đã bao trọn không gian bếp và nhà ăn trong buổi tối ngày hôm nay, nơi đây chỉ có anh, cô, Tuyết Nhi, Lan, Tuấn và vài người đầu bếp..
Tuấn:
- em ăn trứng chiên nhá Phương..
Phương mỉm cười gật đầu..Tuấn cười tươi cởi bỏ lớp áo choàng màu đen xuống, vui vẻ bước vào bếp nấu ăn cùng đầu bếp.. Dũng ngồi cách đó một đoạn không xa, trong lòng không khỏi tức giận..Tuyết Nhi ngồi kế bên Dũng.
- cậu ấy thật hạnh phúc, nhìn ánh mắt anh Tuấn yêu thương cậu ấy thật đánh ngưỡng mộ..
Dũng không nói gì đứng dậy xỏ tay vào túi quần bước thẳng ra cửa sau nhà ăn, anh đá mạnh vào tường một cái rồi châm một điếu thuốc hút cho xuôi đi bực tức trong người..
Lan liếc nhìn theo bóng dáng Dũng rồi thở dài..
- hình như anh ta vẫn còn quan tâm cậu lắm Phương ạ..
Phương cầm cốc nước uống trên tay tí sặc.. cô lấy tay ho khụ khụ vài tiếng..
Sau một hồi chuẩn bị xong tất cả các món ăn, mọi người kéo ghế ngồi vào chiếc bàn ăn hình tròn.. Tuấn ngồi kế bên Phương đối diện Tuyết Nhi và Dũng, Lan ngồi giữa hai cặp..
Tuấn mỉm cười cắt miếng thịt bò trên đĩa rồi liếc nhìn Phương..
- em ăn đĩa này đi, ăn nhiều vô, dạo này em hơi gầy thì phải..
- em cảm ơn..
Tuyết nhi ngồi đối diện nhìn hai người đầy ngưỡng mộ.
- anh Tuấn đẹp trai lại còn tâm lý nữa chứ. phương ơi sướng nhất cậu nhé..
Dũng ngồi đối diện liếc nhìn, tay nắm chặt chiếc dĩa, động tác cắt thịt một nhanh, anh im lặng đưa đĩa thịt của mình cho Tuyết Nhi..
Tuyết nhi bất ngờ nhìn anh đầy cảm động.
- cảm ơn anh..
- không có gì.. ăn nhiều vô cho mập ú thêm.
Lan miệng đang nhai nhai thức ăn tí thì bị cắn vào lưỡi..
- thiệt tình.. nếu cô mà là Tuyết Nhi có lẽ cô sẽ đấm hắn ta không trượt phát nào..
Tuấn lắc đầu nhìn Dũng, miệng cười tủm tỉm.. Phương thấy vậy vội vàng lấy luôn ly rượu uống một hơi..
Dũng liếc nhìn:
- trong này nếu ai đó hay bị đau dạ dày thì làm ơn uống ít rượu thôi..
Tuyết Nhi cười tươi.
- anh Dũng biết em hay bị đau dạ dày ạ?
Anh im lặng k nói gì rồi cúi xuống lấy đồ ăn.
Tuấn:
- anh xé tôm hùm cho Phương nhá.
- anh cứ để em tự nhiên.
Tuấn gắp miếng cá người vào bát Phương.
- vậy em em ăn cái này đi.. cá hôm nay rất ngon nhé.
Dũng:
- cô ấy k ăn được cá hấp, chỉ ăn được chả cá thôi.
Tuyết Nhi dừng động tác quay qua liếc nhìn Dũng và Phương, Phương cười nhạt rồi gượng gạo gắp miếng cá đưa vào miệng.
- anh Dũng thật khéo đùa, cá là sở trường của em mà..hì..
Dũng tức giận gỡ thịt tôm hùm bỏ vào bát Tuyết Nhi.
- ăn đi..
Nhìn cách Tuấn quan tâm cô, trong lòng anh quả thực rất tức giận, nuốt gì cũng không trôi.. nếu là trước kia, có lẽ anh sẽ đấm gãy cái tay gắp thức ăn của hắn, đấm cho sưng cái mồm cười hạnh phúc của hắn.. tiếc là giờ đây anh đã chẳng còn cái quyền hạn nào nữa rồi.. sở dĩ anh tổ chức buổi đi chơi này nhằm mục đích chọc tức cô nhưng không ngờ lại bị cô chọc ngược lại.. thật muốn điên quá mà.. bất ngờ anh bỏ dĩa xuống rồi đứng dậy.
- tôi ăn đủ rồi..
Tuyết nhi ngước mắt nhìn anh.
- ngồi ăn thêm đi anh..
Anh im lặng k tra lời, tay xỏ túi quần bước thẳng đi.. Phương liếc nhìn theo, trong bụng thầm nghĩ.
- cái con khỉ này, chảnh chó quá thể..
Tuyết Nhi mỉm cười xua tan bầu không khí.
- mọi người ăn tiếp đi.. tớ chạy ra chỗ anh ấy xem thế nào..
Nói rồi cô đứng dậy chạy gần ra chỗ Dũng..
- anh Dũng..
Dũng quay lại nhíu màu.
- cô đi theo tôi làm gì?
- em....
Dũng quay qua nhìn Tuyết Nhi đang rưng rưng nước mắt, anh hạ giọng xuống.
- tôi xin lỗi..
Tuyết Nhi đưa tay gạt nước mắt ở khóe mi rồi mỉm cười.
- có phải anh ghét em lắm không?
- không..
- vậy tại sao anh luôn cáu gắt với em vậy?
- cô bụng dạ k xấu xí nhưng xin lỗi, tôi k thích cô.
- tại sao vậy?
Anh im lặg ngoảnh mặt ra đằng sau rồi thở dài.
- tôi đã có người để thích.. không những thích mà còn rất thích.. nói đúng hơn là rất yêu..
Tuyết Nhi rơi nước mắt bịt chặt hai tai lại..
- đừng nói nữa.. anh đừng nói nữa..
- nếu cô có thể sống bên một người có thể xác mà k có trái tim thì cô cứ thử.. tôi không hứa trước với cô điều gì nhưng tôi đảm bảo sẽ đau lắm đấy.
- xin anh đừng nói nữa.. đừng nói gì cả, em k muốn nghe..
Anh lắc đầu đi qua cô, cô khụy chân xuống khóc nấc lên từng hồi.. quả thật, cô đã k thể nào từ bỏ được anh nữa rồi, nhìn thấy anh, trái tim cô ấm áp lạ thường.. trước khi gặp anh, cô đã từng chán ghét hôn nhân, nhưng khi đối diện với anh, anh như tia nắng mới đến để xua tan băng giá trong lòng cô vậy..
Phương liếc nhìn từ xa thấy Tuyết Nhi đang khóc, cô bèn đứng dậy chạy ra chỗ Tuyết Nhi, lay lay tay cô.
- Nhi.. cậu sao thế này..
Tuyết nhi ôm chặt lấy Phương khóc không nói lên lời... Phương liếc mắt nhìn theo bóng dáng Dũng đang bước đi về hướng hồ bơi..
- có phải anh ta làm cậu buồn đúng không Nhi?
Tuyết Nhi lắc đầu..
- đến giờ này cậu còn bênh vực anh ta được nữa hả, bản tính anh ta hình như có vẻ thích làm ngươi khác đau thì phải..
Nói rồi cô đẩy Tuyết Nhi ra khỏi người mình rồi đứng dậy chạy nhanh về phía Dũng..
- Đặng Đình Dũng.. anh đứng lại đấy cho tôi.
Dũng dừng bước ngoảnh mặt lại đằng sau.
- gì chứ?
- anh đứng yên đó, chân mà xê dịch anh chết với tôi..
- này Lương Minh Phương, em lại đi kiếm chuyện gây chiến tranh à?
- anh đã làm gì Tuyết Nhi.
- làm gì là làm gì?
- khiến con gái nhà người ta khóc anh lại nói k làm gì được à?
Dũng nhíu mày tiến đến gần Phương, ghé sát vào tai cô..
- em nên lo cho hạnh phúc của mình trước khi lo cho hạnh phúc của người khác thì tốt hơn..
Phương né tránh mặt Dũng, Dũng nhếch môi.
- lại ảo tưởng tôi hôn em à?
- khùng..
- mặt em đỏ rồi còn gì..
Phương tròn xoe mắt xoa hai tay lên má.. Dũng bật cười nhìn cô, hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau như chạm vào bầu trời yêu thương..cô nhanh chóng né tránh ánh mắt ấy, nụ cười của anh dần vụt tắt sau đó cả hai người hừm lên vài tiếng..
Phương lên tiếng để xua tan bầu không khí căng thẳng.
- tôi đã nói anh rồi, anh đừng làm tổn thương Tuyết Nhi có được không? Cô ấy là cô gái tốt đáng được trân trọng..
- còn em??
Câu hỏi của anh như đánh trúng vào tâm lý của cô khiến cổ họng cô nghẹn cứng lại..
- tôi....
- em đã hạnh phúc chưa mà em cứ muốn người khác hạnh phúc.. hắn ta có tốt với em hay không? 2 năm em bên hắn, ngay cái cơ bản nhất là em k ăn được cá hắn cũng k biết.. đã thế em còn giữ thể diện cho hắn, gượng gạo ăn miếng cá khiến người khác nhìn vào thật khó chịu..
Mắt cô rưng rưng..
- Dũng..
Anh xỏ tay túi quần quay lưng lại trước mặt cô, đôi mắt anh đang chuyển đỏ..
- thiệt tình, sau tất cả những tổn thương em gây ra cho tôi, tôi vẫn k hận em được..
- ai hận ai chứ? Tôi mới là người hận anh mới đúng..
- tôi đã làm gì sai? Cả đời tôi chỉ ân hận một điều duy nhất chính là k thể bên em lúc ba em mất, k thể bên em khoảnh khắc em đau khổ nhất, cư nghĩ đến việc hắn ta bên cạnh em, lau những giọt nước mắt trên má em đã khiến tôi muốn giết người rồi.. mà thôi, chuyện đã qua rồi tôi k muốn nhắc lại, dù sao đó cũng là lựa chọn của em..
Phương định lên tiếng thì Tuyết Nhi gọi lớn..
- Phương ơi..
Cô ngoảnh lại nhìn Tuyết nhi..
- tớ đây..
....bùm...Bùm..
Tiếng động lớn khi có ai đó rơi xuống mặt hồ bơi, người đó không ai khác chính là Phương.. Dũng giạt mình ngoảnh mặt lại đằng sau khi không thấy Phương đâu, nhanh chóng anh cởi bỏ lớp áo choàng trắng nhảy xuống hồ.. hồ bơi khá sâu với lại cô không hề biết bơi.. cô hoảng loạn ngụp mấy hụm nước vào miệng, hai cánh tay và chân chơi vơi.. anh nhanh chóng tiến tới vớt cô lên, trong lòng đầy lo lắng.
Tuyết nhi cùng mọi người thấy vậy bèn chạy vội ra chỗ hai người.. anh bế cô trên tay, ôm chặt vào lòng mình với khuôn mặt đầy lo lắng và hoảng sợ..
Tuyết Nhi ôm mồm:
- cậu không sao chứ Phương?
Tuấn:
- Phương..
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, vỗ mạnh sau lưng cô cho nước ộc ra..cô ho lên vài tiếng, anh thở phào nhẹ nhõm..
- đã bảo đi học bơi đi mà vẫn chưa đi à?
Tuyết nhi nhíu mày nhìn anh và cô, trong đầu đặt ra vô vàn câu hỏi..rõ ràng ánh mắt anh khi nhìn cô ấy rất khác biệt.. cô run run chân tay, cô thực sự k mong muốn điều mình nghĩ là sự thật.. một bên là tình yêu, một bên là người bạn.. cô k muốn tin..
Tuyết Nhi nhanh trí quay qua nhìn Tuấn.
- anh Tuấn bế Phương về phòng thay quần áo đi kẻo lạnh..
Tuấn gật đầu ngồi xuống.
- anh đưa em về phòng..
Dũng liếc mắt nhìn Tuấn, bàn tay xiết chặt lại.
Lan thấy vậy:
- anh Dũng cũng ướt hết rồi, nên về phòng thay đồ kẻo cảm lạnh.. cảm ơn anh đã cứu bạn em..
Khoảnh khắc Tuấn bế cô trên tay, thiệt tình anh muốn nổ tung cả thế giới..
Tuyết Nhi:
- cảm ơn anh đã cứu bạn em..
Anh im lặng không nói gì bước thẳng về phòng mình, bật vòi hoa sen lên, nước trong vòi xối xả doà vào mặt, nghĩ đi nghĩ lại cái cảnh tên Tuấn bế cô trên tay, thật tức chết..
Tuấn đặt cô xuống giường..
- em thay quần áo đi kẻo lạnh, may mà hồ đó là hồ nước nóng không lại xảy ra chuyện lớn..
Cô gật đầu cười nhạt.
- anh có thể ra ngoài giúp em được không?
- ừ...
Lan chạy vào phòng Phương.
- vừa nãy có chuyện gì mà ngã thế?
- tao trượt chân..
- mày với lão Dũng nói chuyện gì vậy?
- k có gì..
- phương à, tao hỏi thật mày vẫn còn tình cảm với lão ấy lắm, mày k định Hàn gắn tình xưa với lão ấy chứ?
Phương nuốt nước bọt, mắt rưng rưng.
- chúng tao đã kết thúc từ 2 năm trước rồi, với lại anh ấy sắp đính hôn với Tuyết Nhi rồi mà..
Lan thở dài.
- thôi đi thay đồ đi kẻo lạnh, tao ra ngoài trước..
Lan bước ra đến cửa thì gặp Tuyết Nhi, Tuyết Nhi giật mình khi thấy Lan.
- tớ mới đến.
Lan gật đầu..Tuyết Nhi nở ra nụ cười, quả thực cô đã nghe được hết cuộc nói chuyện của Lan và Phương, nếu nói cô k ghen thì đó hoàn toàn là lời nói dối, cô chăm chú nhìn Phương..
- mình mang trà gừng đến cho cậu.
- cảm ơn cậu..
Cô gật đầu..
- nghỉ sớm đi..
- ừ..
- cậu k có gì muốn nói với tớ hả Phương?
Phương giật mình nhìn Tuyết Nhi.
- sự việc k như cậu thấy đâu.
- tớ hiểu.. thoii tớ ra ngoài trước..
Tuyết nhi chạy thật nhanh trở về phòng, cô ngồi xuống một góc giường rồi bật khóc.. những kỷ niệm lần đầu cô gặp Phương vẫn còn in sâu trong tâm trí..
- này cậu gì ơi.. giúp tôi một việc nhá..
- gì chứ?
- cô đổi trang phục cho tôi đi..
- sao có thể?
- làm ơn.. tôi cần tránh nạn..
Không kịp để Phương trả lời cô đã kéo mạnh tay Phương vào nhà vệ sinh của sân bay..
- tôi bị người ta truy sát, cô giúp tôi nhá..
- truy sát? Tại sao Họ lại truy sát cô?
- tôi là nhân chứng của vụ án quan trọng.. giúp tôi đi, k còn nhiều thời gian đâu..
Nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, Phương đành đồng ý giúp cô một lần.. mãi sau này cô mới biết, đám người hôm đó là vệ sỹ nhà Tuyết Nhi.. cô ấy là cô gái hiếu động nên những lần vượt rào như vậy là rất nhiều..
Tuyêt Nhi ôm mặt khóc nấc lên từng hồi..
- Phương à.. được làm bạn với cậu là hạnh phúc của tớ..yêu chồng cũ của cậu là sai lầm của tớ, người ta nói sai thì sửa nhưng tại sao tớ vẫn k muốn sửa một chút nào.. huhu.. huhu...