• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Em không muốn mang thai con của anh đến vậy sao?

Giọng nói của Chu Đức Tấn vang lên bên tai, Lương Tú Trân vội vàng giấu vỉ thuốc đang cầm trên tay. Cô quay người lại đối diện với hắn, cười gượng.

- Anh... anh đang nói gì vậy? Em không hiểu! Mang thai là sao?

- Vỉ thuốc em đang uống là thuốc gì?

- Là... là thuốc... thuốc!

- Thuốc tránh thai đúng không?

Lương Tú Trân cứng họng không nói thêm được lời nào. Cô cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Tay nắm chặt vỉ thuốc sau lưng giấu giếm không dám để lộ ra bên ngoài.

Chu Đức Tấn nở một nụ cười chua chát. Hắn hít một hơi thật sâu, gương mặt không biểu lộ tức giận hay trách móc. Đối với Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn lại càng dịu dàng mềm mỏng.

- Không cần diễn nữa đâu, anh biết mọi chuyện từ lâu rồi. Em không hề bị mất trí nhớ phải không?

Lương Tú Trân vẫn chọn cách im lặng để đáp lại câu hỏi từ Chu Đức Tấn. Hắn lặng lẽ đưa tay về phía trước lấy vỉ thuốc tránh thai từ tay Lương Tú Trân rồi hỏi.

- Em đã uống nó chưa?

Lương Tú Trân lắc đầu thay cho câu trả lời. Lúc cô định uống viên thuốc tránh thai đó thì bị Chu Đức Tấn phát hiện đến phi tang chứng cứ còn chẳng kịp nói gì tới việc uống.

Chu Đức Tấn tiến đến chỗ bàn trong phòng rót lấy một ly nước, tách viên thuốc từ trong vỉ đưa cho Lương Tú Trân.

- Nếu đã không muốn dây dưa như vậy thì uống đi!

Lương Tú Trân vẫn đứng im bất động không nhúc nhích dù chỉ là một cử chỉ nhỏ. Không còn cách nào khác, Chu Đức Tấn đành phải đặt ly nước và thuốc vào tay Lương Tú Trân. Bây giờ chỉ còn thiếu việc ép cô uống là xong.

Ngay từ khi Lương Tú Trân tỉnh dậy sau vụ tai nạn rồi mất trí nhớ, Chu Đức Tấn đã cảm thấy kỳ lạ. Hắn vẫn tự nói với bản thân cô đã thực sự không còn nhớ những chuyện xảy ra trong quá khứ. Nhưng hiện tại khốc liệt không giống như mơ. Ngay sau ngày Lương Tú Trân tỉnh lại, Chu Đức Tấn phát hiện cô không hề mất trí nhớ. Hắn nghĩ nếu cô đã thích diễn kịch, hắn sẽ diễn cùng cô đến cùng.

Dù sao gần hai tháng qua, sống trong vở kịch cũng khiến Chu Đức Tấn cảm thấy hạnh phúc. Ít nhất thì mỗi sáng thức dậy Chu Đức Tấn vẫn nhìn thấy Lương Tú Trân cạnh bên. Hắn không phải lo lắng chuyện cô tìm cách bỏ trốn.

Suốt quãng thời gian qua, Chu Đức Tấn tự thay đổi bản thân học cách khắc phục những thứ tiêu cực của bản thân. Hắn học cách quan tâm, chăm sóc cô nhiều hơn. Vì cô mà hắn từ bỏ những thứ tưởng chừng như không thể bỏ. Trong đầu Chu Đức Tấn vẫn luôn hy vọng Lương Tú Trân có thể thấy điều hắn làm mà ở lại bên hắn. Nhưng có lẽ hắn đã nhầm, dù hắn có cố gắng thế nào Lương Tú Trân cũng không thay đổi suy nghĩ. Ngay cả việc mang thai cũng vậy, Lương Tú Trân chưa từng muốn mang thai con của Chu Đức Tấn.

Chu Đức Tấn nhìn người con gái trước mặt, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót nghẹn ngào. Những chuyện hắn làm, hắn không có tư cách để mong cầu tha thứ cũng không có quyền oán trách Lương Tú Trân. Chu Đức Tấn vẫn luôn yêu Lương Tú Trân, yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Hơn năm năm qua, tình cảm đó không hề thay đổi.

Lúc biết Lương Tú Trân mất trí nhớ, Chu Đức Tấn vui mừng đến nỗi chỉ muốn cô mãi mãi không nhớ được những chuyện xảy ra trong khứ. Đến khi nhận ra việc mất trí nhớ chỉ là màn kịch, hắn lại mong màn kịch tình cảm sẽ biến thành thật. Nhưng Chu Đức Tấn biết người như hắn sẽ không bao giờ có được tình yêu của Lương Tú Trân lúc trước.

Lương Tú Trân hận hắn đến thế, ngay cả khi giả vờ mất trí nhớ cô cũng không quên uống thuốc tránh thai thì Chu Đức Tấn còn mong đợi được gì? Tất cả là do hắn tưởng tượng mà thôi!

Chu Đức Tấn cố kìm nén cảm xúc thật của bản thân. Hắn mỉm cười với cô, dịu dàng nói.

- Em uống thuốc rồi ngủ sớm. Cả ngày nay chắc em cũng mệt rồi. Anh... anh xuống dưới lầu làm việc, không làm phiền em nữa!

Những lời Chu Đức Tấn nói không phải giả dối mà thực sự đang quan tâm đến Lương Tú Trân. Sớm muộn gì Lương Tú Trân cũng hạ màn kịch này sớm vậy thì Chu Đức Tấn giúp cô một tay khiến nó kết thúc sớm hơn. Điều duy nhất khiến Chu Đức Tấn lo lắng bây giờ là câu hỏi khi nào Lương Tú Trân sẽ rời khỏi Chu gia, bao giờ cô sẽ rời xa hắn?

Thời gian qua Chu Đức Tấn biết Lương Tú Trân sống bên cạnh hắn đều là miễn cưỡng. Giờ thì mọi chuyện đã rõ chỉ là không biết khi nào Lương Tú Trân rời đi.

Sự im lặng từ Lương Tú Trân khiến Chu Đức Tấn không có cơ hội để nói thêm điều gì. Hắn quay lưng lặng lẽ rời khỏi phòng.

Hiện tại Chu Đức Tấn không có tư cách để níu giữ Lương Tú Trân ở lại. Hắn không thể mở miệng xin cô tha thứ sau những chuyện hắn gây ra. Quyết định đi hay ở đều nằm ở cô.

Tấm lưng to lớn của Chu Đức Tấn đang ngày một xa dần tầm mắt. Lương Tú Trân đặt ly nước và thuốc lên trên bàn, sau vài giây cố gắng mới có thể mở miệng.

- Anh...

Nghe giọng Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn lập tức dừng lại. Hắn quay đầu nhìn cô, khoé môi nở một nụ cười. Dù chuyện Lương Tú Trân sắp nói là vui hay buồn Chu Đức Tấn vẫn luôn lắng nghe. Hắn tiến gần đến chỗ cô giữ một khoảng cách vừa đủ để cô không cảm thấy khó chịu rồi hỏi.

- Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?

- Anh biết chuyện em giả vờ mất trí nhớ từ lúc nào?

Chu Đức Tấn còn hy vọng chuyện mà Lương Tú Trân nhắc đến là một chuyện khác. Hoá ra chỉ đơn thuần là lý do vì sao hắn biết sự thật. Chu Đức Tấn không giấu giếm trực thẳng thắn.

- Anh vô tình thấy em đến thăm mẹ trong lúc ở bệnh viện!

Lương Tú Trân ngỡ ngàng không nghĩ bản thân lại bị phát hiện nhanh đến vậy.

Một người vừa mới tỉnh dậy sau vụ tai nạn kinh hoàng không nhớ được những chuyện đang xảy ra. nhưng lại biết được mẹ mình đang nằm trong bệnh viện hơn nữa còn nhớ chính xác nằm ở phòng nào thì đâu thể gọi là mất trí nhớ.

Nếu như đêm hôm đó, Chu Đức Tấn không vô tình phát hiện Lương Tú Trân lẻn vào phòng bệnh thăm mẹ thì hắn thực sự đã bị lừa. Và dù đã biết được sự thật ngay lúc ấy, Chu Đức Tấn vẫn cam tâm tình nguyện bị Lương Tú Trân lừa dối. Đổi lại Chu Đức Tấn có được những ngày tháng bình yên bên cạnh Lương Tú Trân, đối với hắn vậy là đủ.

Lương Tú Trân hơi cúi đầu, ngữ điệu có phần thấp xuống.

- Có phải anh đã biết chuyện em tìm được tập hồ sơ liên quan đến cái c.h.ế.t của Cố Huyền Thanh năm năm trước và hồ sơ mật của công ty?

- Phải! Anh biết tất cả rồi.

- Anh biết tại sao lại không nổi giận? Tại sao vẫn để em bên cạnh? Anh không sợ bản thân chịu thiệt thòi sao?

- Anh không sợ bản thân chịu thiệt thòi. Không có em bên cạnh mới là điều anh sợ nhất!

Mỗi lần đáp lại lời Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn vẫn luôn giữ một thái độ điềm tĩnh. Giọng nói ấm áp không hề biểu lộ sự tức giận hay oán trách. Chu Đức Tấn càng làm như vậy càng khiến Lương Tú Trân cảm thấy những chuyện cô đã làm đều là sai trái.

Chuyện Lương gia phá sản năm năm trước, Lương Tú Trân đã hỏi lại bố mình lần nữa. Và cuối cùng Lương Hữu cũng chịu nói ra toàn bộ sự thật. Lương gia phá sản không phải vì bị mất một dự án quan trọng mà do bị rò rỉ tài liệu Lương Hữu ăn chặn tiền của công ty. Lương Hữu còn nói thêm nếu năm đó không nhờ Chu Đức Tấn đứng ra trả khoản nợ cho các cổ đông thì có lẽ ông đã phải ngồi tù vì tội danh chiếm đoạt tài sản.

Lương Tú Trân vẫn luôn nghĩ Lương gia phá sản là do một tay Chu Đức Tấn lật đổ, do hắn chơi xấu chặn đường làm ăn của công ty. Nhưng Lương Tú Trân không ngờ cuộc sống giàu có 18 năm của cô, danh tiếng của Lương gia đều do bố cô ăn chặn đồng tiền mà hôi nước biết bao nhiêu người mà thành. Nếu không phải Chu Đức Tấn thì một ngày nào đó, tội lỗi mà bố cô gây ra cũng bị vạch trần mà thôi. Dù sao Chu Đức Tấn đã không khiến bố cô phải ngồi tù. Năm đó nếu người đi tù là bố cô thì Lương Tú Trân không chắc mẹ mình còn sống đến ngày hôm nay.

Lương Tú Trân đột nhiên không nói lời nào khiến Chu Đức Tấn cảm thấy lạ lẫm. Hắn vội lên tiếng ra hiệu.

- Tú Trân! Em... không sao chứ?

Lương Tú Trân giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Thu lại dáng vẻ lơ đễnh, cô nhìn Chu Đức Tấn tiếp tục hỏi.

- Người dựng hiện trường giả đổ oan cho em năm đó không phải là anh đúng không?

- Em... em đang nói cái gì vậy? Anh nghe không hiểu.

- Anh đừng đánh trống lảng. Em đang nói đến cái c.h.ế.t của Cố Huyền Thanh năm năm trước, anh không phải người cố ý đổ oan cho em đúng không?

Lần này đến lượt Chu Đức Tấn tránh mặt Lương Tú Trân. Hắn nhiều lần rời ánh mắt sang nơi khác như thể đang trốn tránh trả lời Lương Tú Trân.

- Chu Đức Tấn! Anh có nghe em nói không hả?

- Bây giờ anh trả lời đâu có nghĩa gì nữa, cũng không thể trả lại 5 năm thanh xuân cho em!

- Nhưng anh không phải là người đứng sau vụ tai nạn đó!

- Anh là người biết rõ mọi chuyện nhưng không bảo vệ được em..

Bầu không gian trong phòng bỗng chốc lặng xuống sau khi Chu Đức Tấn dứt lời.

Vụ tai nạn năm năm trước tuy Chu Đức Tấn không phải người dàn xếp mọi chuyện nhưng hắn biết ai là người đứng sau. Chỉ là năm đó hắn đã không đứng ra bảo vệ cô. Năm năm thanh xuân của cô, hắn không thể nào trả hết. Cho dù có cố gắng bù đắp đến thế nào cũng không thể bù đắp nổi những năm tháng tồi tệ trong tù. Thanh danh của cô chẳng thể nào rửa sạch.

Lương Tú Trân lặng người, những lời Chu Đức Tấn nói vẫn còn lảng vảng bên tai cô rất nhiều lần.

Chu Đức Tấn nói đúng, cho dù hắn không phải người trực tiếp tạo ra hiện trường giả vụ tai nạn năm năm trước nhưng hắn đã không đứng ra bảo vệ cô, khiến cô mất năm năm trong tù. Khoảng thời gian cực khổ đó chỉ một mình cô biết, một mình cô gánh chịu.

Suốt thời gian giả vờ sống bên cạnh nhau, Lương Tú Trân đã từng muốn quên hết mọi thứ để tiếp tục cuộc sống hiện tại. Thế nhưng mỗi lần nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Lương Tú Trân không thể gật đầu cho qua. Trong lòng cô vẫn còn vướng mắc nên chẳng dễ dàng tha thứ.

Ban đầu, Lương Tú Trân giả vờ mất trí nhớ để có thể thoát khỏi Chu gia. Nhưng càng đào bới sâu hơn về quá khứ cô càng phát hiện ra nhiều chuyện, những chuyện mà cô chưa từng biết.

Vụ tai nạn năm năm trước là do Lương Tú Trân tìm vô tình tìm được trong phòng sách mà Chu Đức Tấn làm việc. Cô biết được nguyên nhân dẫn đến cái c.h.ế.t của Cố Huyền Thanh và biết được thủ phạm thực sự là ai.

Lương Tú Trân lúc đầu còn băn khoăn vì sao Chu Đức Tấn lại chọn cách im lặng. Hoá ra người mà Chu Đức Tấn bảo vệ là mẹ hắn, còn Lương Tú Trân vô tình trở thành hình nhân thế mạng. Năm năm trước, từ một tiểu thư giàu có bỗng chốc trở thành một đứa nghèo khó, gánh vác trên vai số tiền nợ từ xã hội đen. Không tiền, không địa vị, thanh danh cũng chẳng còn nên việc minh oan cho bản thân khó mà xảy ra. Hơn nữa, vào chính đêm xảy ra vụ việc chính Lương Tú Trân còn nghĩ chính cô đã lái xe gây tai nạn. Có trách cũng trách cô đã quá ngây dại.

Lương Tú Trân đưa tay lau nước mặt lăn dài trên má. Vài âm thanh sụt sịt nhỏ vang lên trong căn phòng. Bầu không khí tĩnh lặng bỗng chốc bị phá vỡ bởi giọng nói nghẹn ngào.

- Sau những chuyện đã xảy ra, em không chắc sẽ tha thứ cho anh. Em cần thời gian suy nghĩ.

- Anh hiểu rồi. Vậy anh sẽ đợi đến khi em có câu trả lời!

Chu Đức Tấn gượng cười rồi lặng lẽ quay lưng rời đi.

Cánh cửa phòng đóng chặt lại đồng thời phát ra âm thanh lớn. Căn phòng dần trở về với sự tĩnh lặng vốn có.

Lương Tú Trân bước từng bước chân mệt mỏi, ngả lưng xuống giường. Đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Cô không khóc nữa, trong đầu bây giờ toàn những suy nghĩ chồng chéo lên nhau chẳng thể biết chính xác được bản thân đang muốn gì.

Lương Tú Trân từng nghĩ Chu Đức Tấn tiếp cận cô chỉ vì muốn trả thù cho mẹ. Cho đến khi cô nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn bản thân đã vứt bỏ năm năm trước, cô mới hiểu hắn không phải là chưa từng có tình cảm với cô. Nhưng Lương Tú Trân làm sao có thể dễ dàng mở lòng và tha thứ khi chính Chu Đức Tấn đã khiến gia đình trở nên tệ hại như bây giờ và cả khoảng thời gian ngồi tù của cô. Dù là trực tiếp hay gián tiếp, vô tình hay cố ý thì trong quá khứ Chu Đức Tấn chưa một lần bảo vệ cô. Lương Tú Trân lo sợ sau này cũng vậy! Chu Đức Tấn sẽ lại bỏ mặc cô như hắn đã từng. Tình yêu của cô không rộng lượng để tha thứ nhiều lần đến thế.

Lững thững từng bước nặng nhọc vào phòng sách, Chu Đức Tấn ngồi trên chiếc ghế quen thuộc. Tâm trạng hắn đang không vui, muốn uống một vài ly rượu nhưng chợt nhớ Lương Tú Trân không thích mùi rượu nên đành thôi.

Tựa lưng vào thành ghế, nhắm nghiền mắt lại suy ngẫm.

Chu Đức Tấn nhớ lại những lời Lương Tú Trân nói khi nãy. Cô cần thời gian để suy nghĩ còn hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Có điều trong lòng hắn vẫn luôn lo sợ quyết định cuối cùng của Lương Tú Trân là ra đi.

Chu Đức Tấn vẫn còn nhớ thái độ của Lương Tú Trân khi nhắn nhắc đến chuyện chọn váy cưới và làm lễ kết hôn. Lương Tú Trân ngập ngừng không cần suy nghĩ mà nhanh chóng từ chối. Hắn vẫn luôn ảo tưởng sau hai tháng sống chung, Lương Tú Trân sẽ thay đổi một chút nào đó trong tâm trí. Nhưng có lẽ hắn đang mơ mộng những thứ không tưởng. Đến chuyện được tha thứ hắn còn không có tư cách nói gì đến được chấp nhận.

Chu Đức Tấn xoay tròn chiếc nhẫn trên ngón áp út. Đây là chiếc nhẫn hai người đã cùng nhau chọn để làm nhẫn cưới. Chu Đức Tấn hiểu rõ đây thực sự không phải nhẫn cưới bởi chỉ có một mình hắn coi trọng chiếc nhẫn này.

Khoảng thời gian tiếp cận Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn không nghĩ sẽ có lúc hắn yêu cô nhiều đến mức này. Chỉ là đến khi hắn thực sự nhận ra tình cảm của chính mình thì mọi chuyện đã quá muộn.

Chu Đức Tấn thích Lương Tú Trân ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng hắn vẫn luôn cho rằng đó là rung động nhất thời không phải tình cảm nam nữ để rồi bây giờ hối hận chẳng kịp.

Chu Đức Tấn khẽ thở dài, hắn nhắm nghiền mắt lại chẳng dám mở miệng than thở một câu. Trong chuyện này hắn cũng có một phần lỗi, lỗi của hắn với Lương Tú Trân lớn đến nỗi chẳng thể xoá bỏ.

Chu Đức Tấn tự hiểu liệu còn cơ hội nào cho hắn hay không?



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK