Nghe tiếng gọi Hạ An Ngôn hoảng hốt đẩy Mã Phong trên người ra.
- Lăng Hạo anh nghe em giải thích, chuyện không phải như anh thấy
Hạ An Ngôn chạy lại nắm lấy tay anh gấp gáp giải thích. Nhưng anh lạnh lùng đẩy cô ra, tiến tới ngồi xuống sôpha
- Anh là ai.
Lăng Hạo lạnh lùng ngồi đó, cả người toát ra khí chất vương giả.
Mã Phong tiến lại gần Hạ An Ngôn, cô vội né đi nhưng bị hắn chụp lại ôm sát vào người. Hắn cợt nhã , trêu đùa mái tóc cô
- Tôi là ai sao, có thể nói là người tình của Lăng thiếu phu nhân được không
- Anh đừng có nói bậy, tôi không có quen anh.
Hạ An Ngôn nghe hắn ta nói gương mặt xanh như tàu lá, nhìn sang Lăng Hạo giải thích.
- Lăng Hạo anh tin em, em không có quen biết anh ta.
Lăng Hạo nhìn Hạ An Ngôn với ánh mắt hình viên đạn. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ chết người, thì lúc này chắc chắn Hạ An Ngôn đã chết dưới ánh mắt của anh.
- Không quen .
- Em không quen anh ta. Anh ta nói tới đây để tìm Nguyễn Nhã Hân.
- Anh quen Nguyễn Nhã Hân
Lăng Hạo không nói chuyện với cô nữa, lúc này càng nghe giọng nói của cô, anh càng khó chịu.
- Nguyễn Nhã Hân là ai tôi không biết, có xinh đẹp bằng Lăng thiếu phu nhân không.
- Anh……
- Nếu là người tình của Lăng thiếu phu nhân thì hôm nay anh tới đây không thích hợp rồi. Mời anh về, rồi hôm khác chồng cô ấy không có ở nhà, anh quay lại sau.
Lăng Hạo lạnh lùng cắt ngang lời nói của cô, nói một tràng với Mã Phong đuổi hắn ta đi.
Mã Phong sau nghe không được ý tứ rõ ràng kia của Lăng Hạo. Hắn nhếch môi cười vuốt tóc Hạ An Ngôn “ hôm nay anh đến thật không đúng lúc, hẹn gặp em hôm khác Lăng thiếu phu nhân, bye bye”. Hắn buông cô ra thông thả đi ra ngoài.
Hạ An Ngôn lúc này chỉ muốn chết đi cho xong, cô quay đầu lại nhìn anh, anh vẫn ngồi yên ở đó nhưng khuôn mặt mang theo tức giận nhìn thẳng vào Hạ An Ngôn.
Trên khuôn mặt thiên thần của anh mang theo sự đáng ghét nhìn Hạ An Ngôn rõ ràng.
- Hạ An Ngôn, em thấy tôi nên giải quyết chuyện này như thế nào cho hợp tình hợp lý đây. Có lẽ tôi đã để em thấy cuộc sống Lăng thiếu phu nhân của em quá nhàm chán rồi đúng không.
Lăng Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt nhìn sang Hạ An Ngôn, rằn từng chữ mà nói với cô.
- Lăng Hạo, anh nghe em giải thích , anh ta tới đây là tìm Nhã Hân. Em không biết anh ta.
Hạ An Ngôn như con thỏ nhỏ run sợ giải thích, chỉ sợ chậm trễ một giây sẽ bị con sư tử ăn thịt. Lăng Hạo nghe cô nói mà chỉ lạnh lùng cười, đứng dậy tiến lại gần phía cô. Anh đi từng bước một, rõ ràng anh đi rất nhẹ nhàng nhưng Hạ An Ngôn biết những bước chân này tới gần cô, cô sẽ rất nguy hiểm. Thấy anh càng tới gần Hạ An Ngôn hoảng sợ thót tim, vô thức lùi về phía sau, gót chân cô va phải sofa, thân thể liền mất thăng bằng, ngã ngồi lên sofa.
Cô liên tục lùi về phía sau, lưng dính sát vào sofa. Cô hồi hộp nuốt nước bọt.
- Lăng Hạo anh bình tĩnh nge em giải thích.
Lăng Hạo không có ý định buông tha cô, cánh tay dài giam giữ cô trong lòng. Anh nhìn cô từ trên xuống khoé miệng lạnh lùng nhếch lên “ giải thích thế nào, anh ta tìm Nhã Hân sao, Hạ An Ngôn tôi không ngờ con người em lại xấu xa như vậy, chuyện em làm mà lại đổ hết lên đầu Nhã Hân sao. Em nghĩ là tôi tin em hay tin Nhã Hân”.
Danh Sách Chương: