Trương Truyện Tỳ vừa xuống xe liền huýt sáo, đầy mặt than thở, thấy cậu yêu thích, hai người Vương Cẩm và Trương Truyện Doanh đều muốn làm cậu cao hứng, một người nịnh nọt nói: “Thích sao? Chúng ta cũng có thể mua.” Một người khác lại nói: “Anh, chờ lúc em có tiền, em sẽ mua cho anh một căn nhà.” Nói xong hai người nhìn nhau một cái, sắc mặt cả hai đều không dễ nhìn cho lắm.
Đối tượng được lấy lòng – Trương Truyện Tỳ ngược lại cười híp mắt, trước tiên quay về phía Trương Truyện Doanh gật gật đầu ra dáng an ủi: “Ừ, ngoan ~” sau đó mới từ từ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vương Cẩm một cái, trầm thấp xùy xùy nói: “Đồ đốt tiền.” Nói xong hất đầu, đi về trước.
Theo lý thuyết, Trương Truyện Doanh nhìn thấy bộ dáng bị tạt một gáo nước lạnh của Vương Cẩm thì nên cảm thấy toàn thân thư thái mới đúng, nhưng trên thực tế hắn một chút cũng không cao hứng nổi. Câu mới vừa rồi của Trương Truyện Tỳ có thể coi là mắng người được sao? Cái liếc mắt kia cũng mang theo chút tình ý, mà cái tên bị mắng cũng không có một chút phản ứng về chuyện mình vừa bị mắng, không những không nổi giận ngược lại còn cười cười đi theo, hoàn toàn giống như hai người đang tán tỉnh nhau, nói hai người bọn họ không có quan hệ gì, ai tin?
Trương Truyện Doanh sắc mặt tối tăm đứng đó một hồi, cũng không biết trong lòng hắn đã có quyết định gì nên đã thu lại vẻ mặt vừa nãy, những người không liên quan cũng cùng đi theo vào.
Lúc đến gần, Vương Cẩm thả ra linh lực cảm ứng bên trong căn nhà một chút.
“… Bên trong không có ai, có thể là đã chạy trốn.”
Trương Truyện Tỳ ừ một tiếng, đối với chuyện này không ngạc nhiên chút nào.
“Không phải nói cô ta ngày mai mới bắt đầu nghỉ phép năm sao, đoán chừng là do chúng ta hai ngày trước đã đả thảo kinh xà. Bất quá cô ta xin vào được một cái bệnh viện cũng không dễ dàng, tôi thấy cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ, nói không chừng chỉ là tạm thời đi ra ngoài tránh né khó khăn, nếu như xác định chúng ta không điều tra được gì thì sẽ quay về.”
“Vậy bây giờ vào xem xem?”
Trương Truyện Tỳ gật gật đầu, “Có phải là chạy trốn hay không, vào nhìn liền biết.”
Cửa vừa mở ra, trang trí trong phòng liền khiến cho Trương Truyện Tỳ phát ra một tiếng than thở tự đáy lòng.
Nơi này vừa nhìn liền biết là có chuyên gia thiết kế, cả gian phòng khách rất sáng sủa sạch sẽ, màu xanh biếc dạt dào, trên sàn nhà gỗ cư nhiên còn có thể dùng thủy tinh tạo nên mấy khe nhỏ nhìn như dòng suối, mấy con cá nhỏ đuôi đỏ bơi qua bơi lại trong đó, ánh nước chiếu lên mấy tảng đá trắng, nhìn qua thực sự đẹp mắt vô cùng.
Trương Truyện Tỳ không khỏi trầm trồ: “Triệu Huyên Huyên này sống thật hưởng thụ…”
Vương Cẩm cố ý nói: “Sao biết là cô ta? Nói không chừng tác tác phẩm của con trai cô ta.”
Trương Truyện Tỳ tầm mắt quét qua mặt đất, lắc đầu cười nói: “Không, là Triệu Huyên Huyên.” Vừa nói cậu vừa chỉ tay, “Anh xem.”
Chỉ thấy trước thềm đặt hai đôi dép lê một nam một nữ một lớn một nhỏ, đôi dép nam không quá mức đặt biệt, chỉ là một màu lam đậm, đôi dép nữ thế nhưng lại đặc biệt dụng tâm, đôi dép bằng tơ lụa màu trắng tinh có thêu hình hai con rắn lục nho nhỏ, đây là hàng thủ công, tuyệt đối không phải là hàng sản xuất với số lượng lớn hay là hàng thêu bằng máy, có vẻ như giá rất đắt.
Trương Truyện Tỳ cầm lên nhìn xem một chút, cười: “Thật đẹp mắt, không biết taobao có bán đôi nào giống vậy không.”
(taobao: trang mua sắm online của Trung Quốc)
Vương Cẩm cũng cùng khen: “Quả thật không tệ, nếu có thì có thể mua hai đôi, tôi một đôi cậu một đôi.”
Lời nói này lại khiến cho Trương Truyện Doanh cảm thấy không thoải mái, không tiếng động mà lườm một cái, phất tay bảo thuộc hạ tản ra bốn phía điều tra.
Thuộc hạ hắn mang tới đều đã có kinh nghiệm nên tự biết mình nên làm gì, người cần lên lầu thì lên lầu, người cần kiểm tra bếp thì kiểm tra bếp, còn lại ba người đứng ở phòng khách đánh giá bốn phía.
Phòng khách của Triệu gia rất lớn, phòng trà nối liền một thể với ban công, trên ban công thậm chí còn thả một tấm lót để tập yoga, có lẽ là dụng cụ tập thể dục phái nữ nào cũng hay dùng.
Trương Truyện Tỳ yên lặng đánh giá, càng cảm thấy có gì đó cần suy nghĩ, cậu dựa vào cách trang trí trong nhà, thực sự rất khó tin tưởng người nữ chủ nhân trong căn nhà này lại là một người cao tuổi.
Đang nghĩ ngợi chợt nghe Vương Cẩm bên kia nhẹ nhàng A một tiếng, Trương Truyện Tỳ đi vòng qua, vừa nhìn đã thấy hắn đứng ở sau lưng giá sách, trong tay cầm một cái lọ hoa.
“Làm sao vậy? Có gì đó quái lạ à?” Trương Truyện Tỳ đi tới cũng nhìn xem, vừa nhìn cũng không khỏi hơi sững sờ.
Chỉ thấy cái lọ này toàn thân màu trắng, chất sứ óng ánh trong suốt, nhưng cũng không giống sứ lắm, có vẻ là bạch ngọc được điêu khắc thành, thành bình cũng cực mỏng, mỏng đến mức Trương Truyện Tỳ lấy làm kinh ngạc, sợ nếu lỡ bất cẩn cầm mạnh sẽ đem nó bóp nát.
“Làm ơn đừng nói với tôi… đây là hàng thật nha…”
Vương Cẩm nghiêm túc gật gật đầu.”Thực sự là sứ thời Tống.”
“…” Trương Truyện Tỳ hít một hơi sâu.
Hắn mặc dù không am hiểu đồ cổ nhưng cũng biết sứ thời Tống tuyệt đối có giá trên trời, bất kỳ ai sở hữu cũng sẽ tìm một chỗ cất giữ thích hợp mà đặt vào, có thể là một cái hộp xung quanh lót tơ lụa mềm mại mà chắc chắn, nhưng hẳn là sẽ không ai giống như người trong nhà này, chỉ đặt một cách cẩu thả lên trên giá sách!
Cậu vừa kinh hãi vừa mở to mắt nhìn, chỉ thấy trên giá còn có một số bình bình lọ lọ.”Vậy những thứ này…”
“Thoạt nhìn cũng là thật.” Vương Cẩm nói, tùy ý lấy ra một cái nhìn kỹ một chút. “Cái này giống bình hoa văn mẫu đơn thời Nguyên Thanh… A, cái bình này, mua mười căn biệt thự như thế này cũng dư sức.”
Trương Truyện Tỳ hoàn toàn bị chấn động rồi.”… Họ, nhà bọn họ rốt cuộc là làm gì? Làm ăn, chẳng lẽ là mua bán đồ cổ?!”
Vương Cẩm không biết nghĩ tới điều gì, như có điều suy nghĩ nói: “Không phải là không có khả năng …”
Đang nói, Trương Truyện Doanh bên kia cũng có phát hiện.
“Anh, mau đến xem!”
Hai người bận bịu bỏ lại đồ cổ xuống, thấy Trương Truyện Doanh nghiêng người đứng trước một cái ngăn tủ, trong hộc tủ xếp đầy những khung ảnh to nhỏ.
Khung ảnh, đương nhiên là dùng để lồng ảnh vào. Bình thường mọi người hay để vào đó ảnh của người đẹp, hoặc là ảnh của những người thân để làm kỷ niệm.
Thế nhưng những khung ảnh này có chút bất đồng, bất đồng ở chỗ chúng có rất nhiều năm, từ hình trắng đen cũ kỹ cho đến hình nghệ thuật thời hiện đại, không thiếu gì cả.
Trương Truyện Tỳ cầm lấy bức thứ nhất cũng là một bức rất cũ, bối cảnh trên hình giống như bên trong một tòa đình viện cổ ở phương bắc, một cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đang ngồi ở trên ghế, trên người cô mặc trang phục thời Mãn Thanh, tóc đen tuyền, lại có một bím tóc được thắt tinh tế buông xuống dưới ngực, nhìn qua mắt ngọc mày ngài, vô cùng xinh đẹp.
Trương Truyện Doanh kinh ngạc nói: “Đây rốt cuộc là chụp hình theo kiểu thời cổ hay là hình ảnh này thực sự là người của thời đó? Máy chụp hình phát minh vào thời nào?”
“À, thế kỷ 19, khoảng năm 1830 hay 1840 mấy.” Trương Truyện Tỳ nhìn chằm chằm bức ảnh, thuận miệng đáp, sau khi quan sát một hồi lâu mới nói chắc chắn: “Anh thấy tấm hình này có lẽ là do máy chụp hình loại có thùng chụp, chắc phải hơn trăm năm.” Nói xong đem khung ảnh trả về chỗ cũ, liền cầm lấy cái thứ hai.
Tấm thứ hai lại làm cho cậu hơi chao ôi một tiếng, không có gì khác, vai chính vẫn là cô gái kia, mà trang phục cùng bối cảnh lại thay đổi hoàn toàn.
Giống như một vũ hội vào năm 20 hay 30, cô gái kia có mái tóc uốn xoăn đang lưu hành lúc đó, người mặc sườn xám hiện đại, chân mang đôi giày cao goát nhỏ nhắn, trên tay cầm theo một cây quạt che lại nửa cằm dưới, như cười như không, phong tình vạn chủng.
Trương Truyện Tỳ lông mày hơi nhảy một cái, liền cầm lấy cái thứ ba. Tấm thứ ba giống như ở sân bay, cô gái kia tay nâng một bó hoa tươi đứng ở cầu thang trước khi lên máy bay, trang phục càng ngày càng thời thượng, một thân âu phục, lộ ra một đoạn cẳng chân như bạch ngọc, dáng ngọc yêu kiều, cười tươi như hoa.
Tấm thứ tư, cô ta mặc trang phục thịnh hành ở HongKong năm 50 60, lúc đó lưu hành loại áo bó sát người và quần cưỡi ngựa, một chiếc mắt kính lớn gắn lên đỉnh đầu, nhìn đẹp đẽ vô cùng, mà bối cảnh giống như trường đua ngựa ở HongKong.
Trương Truyện Tỳ hít một hơi, chậm rãi nói: “Mọi người có nhìn ra không? Mấy tấm hình này cách nhau ít nhất năm mươi năm, nhưng cô ta đều không già đi.”
Trương Truyện Doanh chần chừ một lúc, đưa ra một khả năng.
“Có thể nào là mấy đời người, nhưng chỉ có một khuôn mặt?”
“Không thể, gen di truyền không thể giống đến mức độ này. Em xem, nốt ruồi ở giữa chân mày ở cùng một vị trí, còn có những bộ phận khác, cơ hồ hoàn toàn tương tự. Đây tuyệt đối là một người, hơn nữa chính là Triệu Huyên Huyên!”
Cậu vừa nói như thế Trương Truyện Doanh liền không phản đối, hắn đem bức thứ năm đưa cho cậu, bức thứ năm này thế nhưng lại là một tấm ảnh cưới.
Những bức ảnh trước đều là một người, mà tấm ảnh cưới này rốt cục ngoài Triệu Huyên Huyên đã xuất hiện người thứ hai, một người đàn ông.