Brayley nhận được lời mời của em trai Lạc Tu là Lạc Kỳ, vừa xuống xe ngoài cổng biệt thự đã nhìn thấy một con ngựa vàng ánh kim cao quý tao nhã phi đến, khi nhìn thấy người trên ngựa anh ta lập tức ngẩn cả người. Anh ta dường như nhìn thấy ảo giác, dưới ánh nắng rực rỡ chàng hoàng tử xinh đẹp tuyệt trần đang cưỡi trên một con thiên mã chạy về phía anh ta, anh ta ước gì chàng hoàng tử khiến người khác rung động này có thể nhảy xuống ngựa lao vào vòng tay của mình.
Mạnh Dương đang suy nghĩ chuyện khác nên không nhìn thấy Brayley, trực tiếp cưỡi ngựa rời đi. Mà ánh mắt của Brayley vẫn theo sát Mạnh Dương cho đến khi cậu biến mất khỏi tầm mắt, anh ta vẫn chưa định thần lại.
"Mr.Brayley mời vào trong." Lạc Kỳ thấy anh ta không để ý đến minh, lại cất giọng gọi một tiếng: "Mr.Brayley."
Lúc này Brayley mới tỉnh lại quay đầu nhìn Lạc Kỳ.
"Mời vào." Lạc Kỳ đưa tay ra hiệu.
"Lạc tiên sinh, người vừa rồi là..." Brayley vừa đi vào bên trong vừa dò hỏi, giả vờ như không biết Mạnh Dương mới nghe ngóng một chút chuyện anh ta muốn biết.
"Người vừa nãy là vợ của anh trai tôi, họ vừa kết hôn không lâu." Lạc Kỳ trả lời.
"Vậy sao? Nhưng trong cậu ta còn rất trẻ."
"Cậu ta thực sự còn rất trẻ, cùng tuổi với con trai của anh tôi."
"Hả?" Brayley giả vờ kinh ngạc: "Bọn họ làm sao quen nhau rồi kết hôn?"
"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Anh tôi đột nhiên nói rằng muốn kết hôn, mà người yêu còn là người yêu cũ của con trai mình."
"Người yêu cũ của con mình, việc này là như thế nào?" Lần này Brayley thật sự kinh ngạc.
"Mời vào, vào trong nói."
........................
Ngày ra nước ngoài thi đấu đã đến, Lạc Tu đã hứa với Mạnh Dương sẽ cùng cậu ra nước ngoài. Nhưng dù anh đã cố gắng sắp xếp thời gian thì vẫn phải đến muộn hơn Mạnh Dương hai ngày. Nhưng nhóm Mạnh Dương cũng không phải vừa đến nước ngoài đã thi đấu, cho nên Lạc Tu có đến trễ hai ngày cũng không sao.
"Sắp xếp xong công việc, nhất định phải lập tức đến tìm em, không được bỏ lỡ cuộc thi của em, có biết không?" Mạnh Dương ôm lấy eo Lạc Tu, ngẩng đầu nói.
"Yên tâm, anh sẽ không bỏ lỡ cuộc thi của em." Lạc Tu đáp
Sau khi Mạnh Dương đến nước ngoài vẫn còn bốn năm ngày mới bắt đầu thi đấu, bất luận thế nào Lạc Tu vẫn có thể đến kịp.
Mạnh Dương vòng tay ôm lấy cổ Lạc Tu, nhóm chân hôn lên môi anh, Lạc Tu một tay siết lấy eo Mạnh Dương, tay còn lại nâng cằm cậu đáp trả nụ hôn.
Lạc Tu tiễn Mạnh Dương đến sân bay. Mạnh Dương lưu luyến tạm biệt anh rồi mới xuống xe tập hợp với đàn anh của mình.
Bọn họ ra nước ngoài thi đấu là đại diện cho cá nhân cũng như đại diện cho trường học, đồng hành cùng bọn họ còn có một vài giáo viên. Một lợi thế khác khi trở thành chuyên gia đó là ngay cả khi bạn không điều kiện tham gia cuộc thi quốc tế, vẫn có thể đi cùng để học hỏi, tích luỹ kinh nghiệm và chi phí sẽ do nhà trường chi trả.
Bọn họ ra nước ngoài sớm hơn vài ngày trước khi cuộc thi bắt đầu là vì họ muốn đến tham quan một vài viện nước hoa và đồn điền, thuận tiện mua chút hương liệu.
Sau khi xuống máy bay, không ai ngờ đến người đến đón bọn họ lại là Brayley.
"Hoan nghênh mọi người." Brayley bắt tay với giáo viên, sau đó cười nói: "Công việc tiếp đón mọi người trong chuyến này sẽ do tôi hoàn toàn phụ trách. Xin mời các vị đi bên này."
Các học sinh vô cùng kinh ngạc, bởi vì không cần người có thân phận như Brayley làm công tác tiếp đón.
Sau khi nhìn giáo viên lên xe và rời đi, Brayley quay người nhìn nhóm học sinh nói: "Mọi người cũng lên xe thôi."
Sau khi nhìn giáo viên lên xe rời đi, bọn họ cuối cùng đã không thể kìm nén được sự phấn khích trong lòng, vui mừng nhìn thần tượng trong giới nước hoa và bảy tỏ mong muốn được chụp hình cùng anh ta.
"Mấy ngày tới chúng ta đều gặp mặt mỗi ngày, cơ hội chụp ảnh có rất nhiều, cho nên mọi người yên tâm, chúng ta trước tiên về khách sạn nghỉ ngơi." Brayley nhẹ nhàng nói
Hầu hết học sinh đều bị thu hút bởi phong thái ôn hoà và lịch sự của Brayley, với một xã hội có thể kết hôn đồng giới thì dù có là giới tính nào cũng sẽ bị mê hoặc bởi sự quyến rũ của người đàn ông này.
Mười mấy chiếc xe ô tô màu đen đã chờ sẵn phía sau, ngay khi các học sinh lần lượt chuẩn bị lên xe, Brayley đi đến trước mặt Mạnh Dương, nhìn cậu nói: "Cậu có thể ngồi xe của tôi chứ?"
Mạnh Dương nhìn anh ta rồi nói: "Không cần, tôi đi cùng đàn anh."
Mọi người nhìn sang, thắc mặc vì sao Brayley chỉ mời một mình Mạnh Dương.
Brayley nhìn Mạnh Dương cười, gật đầu rồi quay người lên xe.
Sau khi bọn họ đến khách sạn, hai người một phòng, trợ lý của Brayley phát thẻ phòng cho họ.
Bởi vì số người vừa ngay là số lẻ, cho nên Mạnh Dương một mình một phòng, vừa vặn Mạnh Dương không quen ở chung phòng với người khác, một mình trong phòng cũng may mắn.
Sau khi đến tầng phòng của họ, Mạnh Dương dùng thẻ từ mở cửa, sau khi bước vào thì sửng sốt. Cậu cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó xoay người rời khỏi phòng, đi đến phòng Ngô Phong và Tần Hồng.
Mạnh Dương nhìn thoáng qua phòng Ngô Phong và Tần Hồng, nhìn Ngô Phong nói: "Sư huynh, em không muốn ngủ một mình, em có thể ngủ cùng phòng với anh chứ?"
"Được." Ngô Phong cũng không hỏi nhiều, lập tức đồng ý, sau đó nhìn Tần Hồng nói: "Anh đến phòng Mạnh Dương ngủ."
Tần Hồng bởi vì Ngô Phong không chút do dự đuổi anh đi mà dùng ánh mắt uỷ khuất nhìn Ngô Phong.
"Còn thất thần làm gì, mau đi đi." Ngô Phong thúc giục, nhìn Mạnh Dương nói: "Mạnh Dương đưa thẻ phòng cho anh ấy."
"Thực xin lỗi, sư huynh." Mạnh Dương đưa thẻ phòng cho Tần Hồng nói.
"Không sao." Tần Hồng cầm thẻ phòng đi ra ngoài.
Sau khi cất đồ đạt, Mạnh Dương nói với Ngô Phong: " Sư huynh, em đi gọi điện."
"Ừ." Ngô Phong gật đầu.
Mạnh Dường cầm điện thoại đi vào phòng tắm gọi cho Lạc Tu, sau khi Lạc Tu bắt máy, Mạnh Dương nói với anh cậu đã đến khách sạn, khuyên nhủ anh đến muộn cũng không sao chứ đừng nên thức khuya. Bây giờ hai người thực sự giống như người đang yêu, cho dù đang nói rất nhiều chủ đề không quan trọng vẫn có thể nói rất lâu, bởi vì trong lòng không nỡ gác máy, chỉ cần nghe được âm thanh của đối phương đã có cảm giác hạnh phúc.
Mặc dù Mạnh Dương không muốn ngắt máy, nhưng để không quấy rầy Lạc Tu làm việc, cậu đã nói với Lạc Tu buổi tối liên lạc, sau đó tắt điện thoại.
"Gọi điện cho chồng sao?" Ngô Phong nhìn Mạnh Dương từ phòng tắm đi ra nói.
"Vâng." Mạnh Dương cười gật đầu, ngồi xuống sô pha.
"Xen ra em thật sự thích Lạc tổng nha." Ngô Phong nhìn mặt Mạnh Dương nói: "Chỉ một cú điện thoại trên mặt đã vui vẻ ngọt ngào như vậy."
Mạnh Dương chỉ cười không nói, bây giờ cậu và Lạc thúc thúc thật sự đang yêu nhau, tuy Lạc thúc thúc chưa yêu cậu sâu đậm, nhưng gần đây Mạnh Dương có thể cảm nhận được sự đáp lại và tình ý của anh.
Tần Hồng bước vào nói: "Đến giờ ăn rồi."
Mạnh Dương và Ngô Phong đứng dậy, khi họ chuẩn bị ra ngoài, Tần Hồng nhìn Mạnh Dương nói: "Vừa rồi Brayley tự mình đến gõ cửa thông báo đến giờ ăn tối, nhìn thấy người mở cửa là anh, hiển nhiên rất kinh ngạc, vả lại căn phòng của em là phòng hạng sang."
"Chuyện gì vậy?" Ngô Phong nghi hoặc nhìn Mạnh Dương.
"Cần giúp đỡ không?" Tần Hồng nhìn Mạnh Dương hỏi.
Mạnh Dương suy nghĩ một chút nói: "Em cũng không biết mục đích của anh ta là gì, có thể anh ta muốn em giúp đấu giá một loại hương liệu nào đó, em không muốn tiếp nhận đãi ngộ đặc biệt này, cho nên đưa phòng cho Tần Hồng sư huynh, cứ xem như sự sắp xếp ngẫu nhiên."
"Tại sao anh lại nghĩ chuyện không phải như vậy? Chắc không phải thích em đâu nhỉ?" Ngô Phong nói.
Mạnh Dương sửng sốt một chút, sau đó nói: "Hiện tại vẫn chưa rõ mục đích của anh ta, em sẽ tìm cơ hội để hỏi, trước khi hỏi rõ mục đích của anh ta là gì, nếu anh ta có hành vi nào không thích hợp các anh giúp em ngăn cản một chút."
"Hiểu rồi, đi ăn thôi, cơm vẫn phải ăn." Ngô Phong nói.
Bọn họ đến nhà hàng của khách sạn để ăn tối, Brayley vì có việc đột xuất nên không xuất hiện.
Sáng sớm hôm sau, các giáo viên đã đến tham gia hội nghị giao lưu quốc tế, theo kế hoạch ban đầu, nhóm học sinh muốn đến tham quan đồn điền, tìm hiểu quá trình sinh trưởng của nguyên liệu. Brayley đích thân đến đón bọn họ và nói rằng sẽ đưa họ đến hòn đảo riêng của anh ta và thăm khu vườn thực vật của anh ta.
Các học sinh nghe xong, đều cảm thấy đây là niềm vui ngoài ý muốn, cả đám đều hết sức hưng phấn, nội tâm tràn đầy mong chờ.
Mạnh Dương cúi đầu suy nghĩ, cậu không muốn tự mình đa tình cho rằng Brayley làm những chuyện này là vì đã thích cậu, nhưng có thể khẳng định Brayley sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ làm những chuyện này. Mặc kệ mục đích của anh ta là gì, để ngăn mình dần rơi vào bẫy của anh ta, tốt hơn hết vẫn nên đề phòng.
Họ khởi hành từ khách sạn đến cảng, sau đó lên tàu và đến hòn đảo tư nhân của Brayley. Khi ở trên tàu, Mạnh Dương vẫn luôn ở bên cạnh Ngô Phong và Tần Hồng, cậu đã nhiều lần nhìn thấy Brayley nhìn mình, nhưng bị cậu phát hiện ánh mắt cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào cậu.
Sau khi đến đảo tư nhân của Brayley, các học sinh vui vẻ xuống tàu, họ nóng lòng muốn được tham quan hòn đảo này.
"Các bạn đừng nóng vội, trước hết đưa mọi người đi nghỉ ngơi dùng bữa, sau đó sẽ dẫn mọi người đi tham quan." Brayley cười nói: "Thực ra hôm nay ta mời mọi người đến đây nguyên nhân chính là vì ta có chuyện muốn nhờ bạn học Mạnh Dương giúp đỡ, ta nghĩ nếu ta mời một mình cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ không đến, cho nên đã tự ý thay đổi kế hoạch ban đầu của mọi người, hy vọng mọi người không để bụng."
Các học sinh đều nhìn về phía Mạnh Dương, lòng thầm nghĩ thì ra bọn họ có thể đến đảo tư nhân của Brayley là nhờ phúc của Mạnh Dương, nhưng cho dù là như vậy họ vẫn rất vui vẻ.
Sắc mặt Văn Viễn lập tức thay đổi, nếu như hắn sớm biết vì Mạnh Dương mới có thể đến nơi này, hắn đã không đi. Vu Quân Thần hơi cúi đầu, mặt không có biểu cảm gì, không ai biết cậu ta đang nghĩ gì.
" Ta xin giới thiệu sơ qua về hòn đảo này. Hòn đảo này tên là Siris, dịch ra có nghĩa là người yêu, hòn đảo này có một sức hút rất lớn làm mê hoặc lòng người. Sau khi tham quan xong, mọi người hiểu những gì ta nói." Brayley nhìn Mạnh Dương nói: "Bạn học Mạnh Dương, tôi đã nghiên cứu liệu pháp hương liệu phương Đông trong hai năm qua, tôi hy vọng có thể sự dụng khứu giác nhạy bén của cậu giúp tôi xác nhận chất lượng của một số loại nguyên liệu. Xem như một lời cảm ơn, ta có thể đưa cậu tham quan phòng làm việc và phòng sưu tập của ta."
Hầu hết học sinh đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Mạnh Dương.
"Thực xin lỗi Mr.Brayley, ta còn là học sinh, vẫn chưa thể giám định chất lượng nguyên liệu, cho nên Mr.Brayley vẫn nên mời người có chuyên môn giám định thì tốt hơn." Mạnh Dương đã nhìn ra lý do Brayley nói chỉ là cái cớ.
"Cậu quá khiêm tốn, ta tin tưởng thực lực của cậu đã đặt tới trình độ chuyên nghiệp." Brayley nhìn Mạnh Dương nói.
Đã đến nước này Mạnh Dương vẫn không nhìn ra ý tứ trong mắt anh ta, cậu thật sự là đồ ngốc. Ngay cả Vu Quân Thàn còn nhìn ra Brayley thích cậu.
Brayley không nói thêm gì nữa, bảo học sinh lên xe đưa về lâu đài ở giữ hòn đảo nghỉ ngơi.
Brayley đích thân giúp Mạnh Dương mở cửa xe, sau đó đợi cậu lên xe, Mạnh Dương đang định lên xe nhìn thấy hành động của anh ta thì dừng lại.
"Cảm ơn Mr.Brayley." Ngô Phong đi lướt qua Mạnh Dương sau đó lên xe.
"Cảm ơn." Tần Hồng cũng nhìn Brayley gật đầu.
Mạnh Dương lên xe sau cùng.
Đối mặt với tình huống như vậy, Brayley cũng chỉ có thể mỉm cười và đóng cửa xe giúp họ.
Các học sinh nhìn khung cảnh bên ngoài đẹp như tranh sơn dầu qua cửa kính ô tô, không khỏi trầm trồ, sau đó trò chuyện một hồi lại nhắc đến Mạnh Dương.
"Không ngờ đến chúng ta có thể đến nơi này, còn là nhờ phúc của Mạnh Dương."
"Chuyện này thực ra cũng không khiến người khác phải ngạc nhiên? Trước khi đến đây không phải giáo viên đã từng nói qua sao, lần này Mạnh Dương nhất định có thể đạt được thứ hạng tốt. Đối với người có thiên phú như Mạnh Dương được chuyên gia quốc tế xem trọng không phải chuyện rất bình thường sao?"
"Nói cũng đúng, thiên tài như cậu ấy, đúng là điểm nào cũng tốt, chúng ta vẫn là nên ngưỡng mộ."
"Trong số các học trò của Hứa đại sự và Lâm đại sư, tớ vốn nghĩ rằng Vu Quân Thần mới là nhân tài thu hút nhiều sự chú ý nhất, không ngờ rằng bỗng xuất hiện một Mạnh Dương, bây giờ đến Vu Quân Thần cũng không thể bì kịp cậu ấy."
"Tuy rằng hiện tại Mạnh Dương hiển nhiên mạnh hơn Vu Quân Thần, nhưng sau này sẽ xảy ra như thế nào ai cũng không nói trước được. Biết đâu Vu Quân Thần có thể đột phá bản thân, vượt qua Mạnh Dương cũng không biết chừng."
Văn Viễn ngồi ở trong xe mặt lạnh nói: "Nếu biết Brayley mời chúng ta đến là vì Mạnh Dương, chúng ta không nên đến đây,cứ như được thơm lấy từ cậu ta, ai thèm liên quan đến cậu ta."
"Người khác muốn đến, chỉ có chúng ta phản đối cũng vô dụng, chúng ta lại không thể hoạt động riêng lẻ." Triệu Trí nói.
Lúc ở trên tài Văn Viễn khá là vui vẻ, cảm thấy bọn hắn may mắn khi được Brayley mời đến tham quan đảo tư nhân của anh ta, nhưng giờ biết nguyên nhân đằng sau sự may mắn này, hắn không còn vui được nữa.
Vu Quân Thần nhìn ra cửa sổ suy ngẫm, hắn nhớ lại ánh mắt Brayley nhìn Mạnh Dương, hắn chắc chắn Brayley thích Mạnh Dương, nhưng với bài học lần trước, hắn không dám hành động hấp tấp. Hắn cảm thấy bản thân đã nắm bắt sai thời cơ, nếu như lần trước hắn không vội vã nói cho Lạc Thịnh biết có người đi vào phòng Mạnh Dương, mà là bây giờ tìm cách nắm thóp Mạnh Dương, thì cục diện có lẽ đã hoàn toàn thay đổi.
Sau khi ăn uống trong lâu đài và nghỉ ngơi một lúc, bọn họ bắt đầu thăm quan hòn đảo, như Brayley đã nói hòn đảo này thực sự có sức quyến rũ rất lớn, càng tìm hiểu càng bị mê hoặc.
Mặc dù Mạnh Dương đã từ chối giúp Brayley thẩm định nguyên liệu, nhưng Brayley vẫn mời Mạnh Duongw tham quan phòng làm việc và Mạnh Dương cũng từ chối.
Đến buổi tối, Brayley đến chỗ Mạnh Dương và nói anh ta muốn nói chuyện với cậu, sau khi suy nghĩ một lúc Mạnh Dương cảm thấy nên nói chuyện với anh ta, vì vậy đã nói Ngô Phong đến phòng Tần Hồng chờ cậu, mười phúc sau quay lại.
"Anh muốn gì?" Mạnh Dương hỏi
"Có lẽ em cũng cảm nhận được tình cảm tôi dành cho em, cho nên vẫn luôn né tránh, phải không?" Brayley rất thẳng thắng nói.
"Tôi muốn nhắc nhở anh, Mr.Brayley, tôi đã kết hôn." Mạnh Dương nghiêm túc nói: "Giữ khoảng cách thích hợp với tôi chính là sự tôn trọng dành cho tôi và chính anh."
Brayley nói: "Thực ra em không cần đề phòng tôi như vậy, trước khi em ly hôn, tôi sẽ không làm gì quá đáng, hiện tại tôi chỉ hy vọng có thể làm bạn bè bình thường. Nhưng sau khi em cùng với người chồng hiện tại ly hôn, tôi cũng hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi em."
"Anh dựa vào đâu mà bày ra bộ dạng tôi chắc chắn sẽ ly hôn với chồng tôi." Mạnh Dương không vui nói.
"Sau khi chia tay người yêu cũ, ngay sau đó em đã kết hôn với cha cậu ta. Trước đó, em và người chồng hiện tại hoàn toàn không quen biết nhau nên không thể lấy nhau vì tình yêu. Mặc dù tôi vẫn không hiểu lý do hai người kết hôn, nhưng tôi đoán hôn nhân của hai người rất có khả năng chỉ là giao dịch hôn nhân trên danh nghĩa."
"Tôi không có nghĩa vụ trả lời phỏng đoán của anh, anh làm sao là chuyện của anh, không liên quan đến tôi. Anh chỉ cần biết rằng tôi rất yêu chồng của tôi, chúng tôi sẽ ở bên nhau đến cuối đời, tuyệt đối không có khả năng ly hôn, cho nên cơ hội mà anh muốn sẽ không bao giờ có." Mạnh Dương ánh mắt kiên định nói.
" Em yêu chồng mình, nhưng anh ta chưa chắc đã yêu em, hai người thậm chí không phải là vợ chồng đúng nghĩa, chỉ dựa vào tình cảm đến từ một phía của em, hôn nhân của hai người có thể duy trì được bao lâu." Brayley đặt câu hỏi.
"Mr.Brayley!" Mạnh Dương nghiêm túc nói: "Lời nói của anh đã đi quá xa. Anh có tư cách gì mà bình luận và phán xét cuộc hôn nhân của tôi và chồng tôi?! Tôi thấy không có gì để nói với anh, mời anh đi ra ngoài."
Brayley đột nhiên vui vẻ cười nói: "Em không lập tức phủ nhận lời tôi nói, chứng minh tôi suy đoán không sai, thì ra em cùng chồng mình không phải vợ chồng thực sự."
Mạnh Dương thực sự tức giận, lấy điện thoại gọi cho Lạc Tu, bảo anh điều người đến đón mình.
"Lạc thúc thúc, hiện tại em đang ở đảo Siris, chú cho người..."Lời Mạnh Dương còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Brayley cướp đi.
"Trả cho tôi!" Mạnh Dương tức giận nói.
"Mạnh Dương?" Giọng nói Lạc Tu từ trong điện thoại truyền đến.
Brayley cầm lấy điện thoại Mạnh Dương, nghiêm túc nhìn cậu nói: "Nếu em và chồng chỉ là kết hôn trên danh nghĩa, chẳng phải ly hôn càng sớm càng tốt sao?"
Mạnh Dương đứng bật dậy, đoạt lại điện thoại di động.