Căn phòng tràn ngập ánh sáng dịu dàng của dạ minh châu.
Hoắc Kỳ tiến vào giường, đẩy tầng tầng lớp lớp màn lụa ra, thiếu niên đang cuốn chăn say ngủ, tư thế không khác gì lúc hắn ra ngoài. Chỉ là, nhìn hình ảnh trước mắt này, trái tim Hoắc Kỳ như muốn tan chảy.
Đã lâu vậy rồi mà nỗi lòng Ma Tôn vẫn chưa bình phục.
Không phải vì cuối cùng thiếu niên cũng đáp lại tâm ý của hắn.
Thức hải Hứa Tây thật sự quá non nớt mà tu vi Ma Tôn quá thâm hậu. Khoảng khắc sợi linh thức kia hoàn toàn đi vào, Hứa Tây cảm nhận toàn bộ thức hải đều bị lấp đầy thì Ma Tôn, cũng có thể dễ dàng nắm gọn thức hải thiếu niên. Ma Tôn hơi khó hiểu, hắn dùng phương thức trực quan nhất thấu cảm tình ý thiếu niên dành cho mình, chẳng ngờ lại chạm tới nỗi lòng mênh mông vô bờ.
Tình cảm nọ có ỷ lại, cũng có mê say.
Không pha trộn bất kỳ tạp chất gì.
Chỉ cảm thụ thoáng qua, trong nháy mắt khiến Ma Tôn suýt nữa sa lầy vào đó, đến tận giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục dáng vẻ bình tĩnh khi xưa.
Ngắm nhìn người trên giường trong chốc lát, Hoắc Kỳ đứng dậy lấy một tấm áo trong đơn giản ra.
Thiếu niên vừa kiểm tra thức hải, cả người rịt mồ hôi mỏng, mới dùng thanh quyết chứ chưa kịp thay quần áo.
Nam nhân ngồi cạnh giường cởi tầng tầng lớp lớp bạch y ra, hắn chợt thấy dấu vết hồng nhạt loang lổ nơi hõm eo Hứa Tây, hết sức chói mắt trên da thịt trắng nõn.
Trong thoáng chốc, Hoắc Kỳ không kịp phản ứng.
Giữa mày nam nhân khẽ nhíu một cái, nhận ra khi nãy kiểm tra thức hải, hắn ôm cậu vào ngực nên mới hằn ra những vết hồng.
Biểu tình Ma Tôn có phần sửng sốt.
Dường như hắn không ngờ bản thân có thể siết thành dấu vết như này. Thứ nhất là vì trước đây Hoắc Kỳ chưa từng ôm người kiểu vậy, can bản không khống chế được lực đạo. Thứ hai là vì thân thể Hứa Tây vốn yếu ớt, trải qua thời gian dài cẩn thận nuôi dưỡng vẫn luôn mềm mại, đương nhiên dễ dàng để lại dấu vết.
Ma Tôn nâng tay, thi pháp tiêu trừ hết sạch vết hồng rồi mặc quần áo cho thiếu niên, cuốn lại vào ổ chăn.
Từ đầu tới cuối giữa mày nam nhân vẫn luôn cau chặt.
Dù là hình mèo hay hình người, Hứa Tây đều do một tay Hoắc Kỳ chăm chút. Hắn hiểu người mình nuôi yêu kiều nhường nào.
Hiện giờ, nhìn thần sắc mệt mỏi của thiếu niên và dấu vết chói mắt trên cơ thể cậu, Hoắc Kỳ chợt nhận ra, bản thân phải đối xử nhẹ nhàng hơn mới được.
…
Sắc trời vừa tối không lâu, Ma Tôn nên ngủ rồi nhưng e rằng, dù có làm cách nào đi nữa hắn cũng không vào giấc nổi. Nếu tiếp tục ở trong phòng, Ma Tôn chỉ sợ bản thân không kiềm chế được quấy nhiễu Hứa Tây nghỉ ngơi.
Ngồi cạnh giường một lát, Hoắc Kỳ dứt khoát rời khỏi tẩm điện.
Chỉ là chút việc vặt buổi đêm thôi, nếu là quá khứ hắn đã sớm chuyên chú xử lý rồi.
Nhưng đêm nay lại đặc biệt dài.
Đầu tiên, Hoắc Kỳ đi đả tọa. Hắn phát hiện tâm mình không thể tĩnh lặng nên tiếp tục đến thiên điện giải quyết nốt công vụ mấy ngày qua.
Ngồi trong thiên điện chưa đến nửa canh giờ, cuối cùng bước chân Ma Tôn lại tiến về phía tẩm điện. Nam nhân bước nhanh đến cửa nhưng không đi vào, chỉ đứng bên ngoài khiến hai hộ vệ hai bên sợ đến mức không dám ngủ gật.
Mới đầu, họ còn tưởng hai người lại cãi nhau.
Nhưng bộ dáng Ma Tôn đạp mây lướt gió, khí tức quanh thân nhẹ nhàng tự nhiên, chẳng có vẻ buồn bực sầu não gì.
Thậm chí đêm đó, toàn bộ người hầu hộ vệ trong Thôi Ngôi Điện đều được ban thưởng từ trên xuống dưới, lộc lá đều là bảo vật tuyệt cấp.
Trước nay chưa từng xảy ra tình huống này, mọi người nhất thời sôi nổi suy đoán, rốt cuộc đã có chuyện vui gì.
Tất cả háo hức đến nửa đêm.
Sau nửa đêm, Hoắc Kỳ dứt khoát thuấn di đến Yêu giới, xông vào bí cảnh trận pháp của Thạch Đằng Thanh, dọa lão bật tỉnh từ giấc mơ rồi ném cho đối phương mấy bình rượu quý ủ lâu năm.
“Mời ngươi uống rượu.” Ma Tôn kiêu căng đặt rượu xuống rồi rời đi.
Thạch Đằng Thanh đần người đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh Ma Tôn nhanh chóng biến mất, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại.
Cuối cùng, lão đành ôm rượu hùng hổ, “Hơn nửa đêm rồi phát bệnh gì thế?”
…
Hôm sau, Hứa Tây tỉnh lại, cảm giác mệt mỏi trên người đã biến mất hoàn toàn. Thậm chí nhờ thức hải được Ma Tôn kiểm tra dần dung nhập sâu, thân thể cậu càng thông thoáng thoải mái.
Chậm chạp ngồi dậy trong chăn, Hứa Tây theo lệ ngơ ngác hồi lâu.
Cậu cúi đầu nhìn áo trong mới tinh đã thay trên người mình, rồi lại cảm nhận dò xét thức hải một chút.
Toàn bộ sự việc phát sinh đêm qua đều chậm rãi hiện lên, cậu nhớ rõ từng chi tiết nhỏ. Vậy nên thiếu niên chưa rời giường, chóp tai đã hơi hồng. Dù sao chuyện xác nhận bản thân thích Ma Tôn là thật, cậu cũng không còn rối rắm gì nữa.
Khả năng thích ứng với hoàn cảnh mới của Hứa Tây khá mạnh.
Như hiện tại chẳng hạn, cậu điều chỉnh trạng thái, sau đó lập tức tiếp thu tốt đẹp, Ma Tôn biến thành bạn trai của cậu rồi!
Tuy rất thần kỳ, nhưng chẳng có gì xấu cả.
Ý niệm mới mẻ này vừa xuất hiện, cửa lớn tẩm điện đã mở ra, Hoắc Kỳ mặc áo bào đen trang nghiêm chẳng khác thường ngày là bao tiến vào.
Thấy Hứa Tây đã dậy, nam nhân xoay người phân phó kẻ đầu đưa bữa sáng lên rồi bước đến bên giường.
Hứa Tây ngồi trên giường đang tròn mắt linh động nhìn đối phương, hai bàn tay Ma Tôn phủ xuống, che mắt Hứa Tây lại.
Đối phương đang cảm nhận thức hải của cậu.
Có lẽ nhớ lại cảm giác ngày hôm qua, sống lưng Hứa Tây hơi co lại.
May mà Ma Tôn chỉ do thám sơ bộ bên ngoài.
“Hồi phục rất tốt.” Ma Tôn nói xong bèn thu tay về.
Đối diện với đồng tử vì ngủ đủ giấc mà no đầy ánh nước, lấp lánh ánh sao của thiếu niên, đôi mắt Hoắc Kỳ khẽ nhúc nhích, hắn muốn chuyển dời tầm mắt nhưng không sao làm được.
Bóng người trước mặt sát gần, hơi thở lạnh lẽo quen thuộc phủ xuống.
Lạ thật, có lẽ vì dư âm, tác dụng phụ của đợt kiểm tra thức hải này ảnh hưởng nên Hứa Tây phát hiện bản thân cậu đang ngày càng ỷ lại với hơi thở Ma Tôn.
Hoắc Kỳ niết nhẹ cằm thiếu niên, vốn chỉ định hôn nhẹ một cái rồi thôi nhưng thiếu niên không tránh né, ngược lại, cậu hơi ngẩng đầu, hé miệng nghênh đón. Hô hấp nam nhân tức khắc rối loạn, chợt rút ngắn khoảng cách tấn công.
Người hầu bưng đồ ăn sáng đến nơi thì phát hiện trên cửa tẩm điện có hạ một tầng cấm chế.
Họ thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, yên lặng bưng đồ ăn ra xa.
Đằng sau bình phong truyền ra vài âm thanh ngượng ngùng vụn vặt.
Tấm màn khẽ lay chuyển, Hứa Tây bị hôn mãnh liệt không thể chống đỡ thân thể nên đành thuận thế ngả người về sau. Vòng eo được bàn tay khô ráo nóng bỏng đỡ lấy khiến cả cơ thể cậu run lên, cổ họng tràn ra thanh âm mềm mại khàn khàn.
Một tiếng này khiến hô hấp người trước mặt càng nặng nề.
Nụ hôn kết thúc, cả người Hứa Tây chín rục, từ gương mặt đến chóp tai đều ửng hồng. Thậm chí hốc mắt cũng loáng thoáng ánh đỏ, cả người nóng hổi ẩm ướt.
Cậu ngây người cảm nhận môi lưỡi tê dại, nhịp tim thình thịch đập nhanh.
Ma Tôn… Rốt cuộc là muốn hôn cậu, hay ăn cậu đây.
Nhìn thiếu niên ngây ngẩn, lồng ngực Hoắc Kỳ hơi phập phồng, bàn tay đặt sau tai nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt cậu.
Hắn nương theo động tác này giảm bớt xúc động.
Hồi lâu sau, đợi hai người ổn định lại, Ma Tôn mới bình tĩnh nói, “Rời giường chưa?”
Hứa Tây ngồi ở mép giường gật đầu.
Ma Tôn bèn đem quần áo cậu lại gần.
Hứa Tây xoa xoa gương mặt còn nóng, muốn vươn tay nhận lấy nhưng đối phương hơi rụt lại, ngón tay thon dài đột nhiên xốc nhẹ cổ áo, muốn giúp cậu mặc.
“...”
Đây là đãi ngộ của bạn trai sao?
Hứa Tây mở to hai mắt.
Cảm giác… không tồi nha.
Hưởng thụ cảm giác được Ma Tôn phục vụ độc nhất, Hứa Tây mỹ mãn rời giường dùng bữa.
Ăn xong, Hoắc Kỳ còn công vụ cần xử lý còn Hứa Tây cũng có việc cần làm, không đi theo.
…
Ngàn Kinh Lâu.
Gần đây không có việc lớn gì, Đào Ngọc thừa thời gian rảnh rỗi bèn tới Ngàn Kinh Lâu tìm đọc mấy quyển văn thư.
Vừa cầm một quyển sách cổ định ngồi xuống xem, một thân hình thon dài đột nhiên tiến vào, Đào Ngọc vội vàng đứng dậy hành lễ, “Tôn chủ.”
Ma Tôn nhàn nhạt liếc y một cái, mắt nhìn thẳng tiếp tục bước đi.
Đào Ngọc như sa chân vào sương mù, không biết có nên đuổi theo hay không.
Ma Tôn không có mệnh lệnh, y bèn đứng tại chỗ chờ phân phó.
Non nửa canh giừo qua đi, Ma Tôn tay không bước ra, biểu tình mơ hồ bực bội dường như không tìm được sách mình muốn.
Đào Ngọc thấy thế bèn vừa vặn tiến lên, “Tổn chủ, thuộc hạ có thể tìm giúp người, người cần gì ạ?”
Đôi mắt Ma Tôn khẽ nhúc nhích, nhìn y một cái rồi trầm mặc hồi lâu mới nói ra thứ mình muốn tìm.
Đào Ngọc nghe được suýt sặc nước bọt.
Y không thể tin Ma Tôn sẽ tìm loại sách này, nâng mắt nhìn một cái mới dám đồng ý, “... Thuộc hạ hiểu rồi. Tôn chủ, bên này.”
Hai người một trước một sau tiến vào nơi sâu nhất trên gác mái.
Rẽ vài lần, rồi lại qua vài cơ quan ẩn bờ tường trống rỗng trước mặt bọn họ mới hiện ra kệ sách đầy ắp, Đào Ngọc lấy xuống vài quyển thoạt nhìn còn khá mới.
Bìa sách viết bốn chữ, bí điển song tu.
Y run rẩy đưa sách cho Ma Tôn.
Tìm cũng đã thấy rồi, Ma Tôn không hề ngại ngùng mà cầm lấy chồng sách, ngồi bừa xuống một cái ghế, bắt đầu chọn lọc.
Rốt cuộc loại sách này trăm triệu lần cũng không thể đưa về tẩm điện.
Ma Tôn đọc sách vô cùng nghiêm túc, kẻ không biết nhìn vào còn tưởng hắn đang xử lý đại sự ảnh hưởng tới toàn bộ Ma giới.
Đốt ngón tay nam nhân không nhanh không chậm lật sách, cuối cùng dừng trên một tờ.
Đào Ngọc thật sự quá tò mò, y đứng từ xa nỗ lực liếc về bên này, lờ mờ nhìn được vài hàng chữ.
Cái gì mà tu vi đạo lữ kém cỏi cách xa, khi song tu cần chú ý chỗ này, cẩn thận chỗ kia.
Y muốn nhòm thêm chút nữa đã thấy Ma Tôn xé mấy trang sách đó xuống, thu vào không gian trữ vật.
Trước khi Ma Tôn rời đi, hắn không đổi sắc mặt lệnh cho Đào Ngọc, “Không được để Tiểu Tây biết.”
Đào Ngọc, “...”
Đương nhiên y đồng ý vội.
Đến tận khi Ma Tôn rời khỏi Ngàn Kinh Lâu, Đào Ngọc mới sực tỉnh.
Trước nay Ma Tôn hành sự tùy tâm sở dục, nói không dễ nghe là bừa bãi lộng hành, hiện tại lại cố kị loại sự tình song tu này, thậm chí còn muốn đọc sách học hỏi kĩ càng.
… Tôn chủ của bọn họ, quả thật muốn nuông chiều Hứa công tử lên trời.
Y cảm khái một phen, trong lòng Đào Ngọc biết không nên mổ xẻ việc tư của chủ thượng quá nhiều nên nhanh chóng trở lại vị trí, tĩnh tâm tiếp tục đọc sách.
Nhưng non nửa canh giờ qua đi, cửa lớn truyền chợt đến tiếng gõ nhẹ.
Đào Ngọc đứng dậy nghênh đón, y thấy Hứa Tây ló cái đầu vào, tươi cười chào hỏi, “Hộ pháp Đào Ngọc, ta tới tìm vài quyển sách đọc.”
Đương nhiên Đào Ngọc vội mời cậu vào.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tây tiếp xúc với Ngàn Kinh Lâu của Thôi Ngôi Điện, cậu nhìn tầng tầng lớp lớp thư tịch xếp gọn trên giá không khỏi kinh ngạc. Hứa Tây thấy Đào Ngọc đang đọc sách, cũng không muốn làm phiền đối phương nhưng sách vở nơi này đồ sộ, nếu để cậu tự tìm sợ rằng sang năm cũng chẳng thấy.
Đứng trước kệ sách tò mò nhìn xong, Hứa Tây lại đi bộ đến trước mặt Đào Ngọc, mở miệng, “Hộ pháp Đào Ngọc, ngươi tìm giúp ta mấy quyển thoại bản tình yêu được không.”
Đào Ngọc, “...”
“Đương nhiên là được.”
Y lại đưa người xuyên qua kế sách trùng điệp, dừng trước vách tường đầy ắp thoại bản.
Trước kia Hứa Tây đọc truyện đều do người hầu mang đến cho cậu, đây là lần đầu tiên cậu tự chọn.
Đôi mắt thiếu niên không khỏi sáng lên, nhập tâm chọn lựa.
Cuối cùng Hứa Tây ôm ra một chồng đầy trong ngực, còn vài quyển mang không nổi đành nhờ Đào Ngọc bên cạnh trợ giúp.
Hai người đi dọc hành lang, Đào Ngọc không nhịn được mở miệng, “Hứa công tử, ngươi tìm nhiều thoại bản như vậy làm gì?”
Dứt lời, biểu tình Hứa Tây hơi khựng lại.
Chợt thấy chóp tai thiếu niên đỏ ửng, cậu khẽ giọng, “... Đây là lần đầu ta yêu đương, sợ làm không tốt nên muốn học hỏi vài kinh nghiệm.”
Nói xong, cậu hơi xấu hổ cười cười.
Biểu tình Đào Ngọc lập tức trở nên cực kì phức tạp.
Tiễn người ra cửa, y còn nghe đối phương nghiêm túc dặn dò, “Việc ta tới nơi này ngươi đừng nói cho Hoắc Kỳ biết nhé.”
Đào Ngọc, “...”
Nếu biết sẽ gặp hai người bọn họ, hôm nay đánh chết y cũng không tiến vào Ngàn Kinh Lâu nửa bước.