• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khanh Nhượng Nhượng là một người có tính lười biếng bẩm sinh, trước khi chưa đến kỳ hạn cuối cùng, luôn luôn là kéo được một ngày tính một ngày, thừa dịp nghỉ phép hai tuần, được dịp này nghỉ ngơi cho tốt một chút, xử lý căn phòng bẩn có chút không nhìn nổi.

Eo lưng đau mỏi, cô thu hồi khăn lau, trước kia lúc nhìn Lục Phóng làm việc nhà như thế nào, cũng không cảm thấy anh mệt chết, nhưng một mình mình làm, ngay cả ông trời cũng muốn vì sự siêng năng của cô mà khóc, nhưng việc nhà vẫn không làm xong.

Lúc Lục Phóng ở đây, trong nhà sáng sủa sạch sẽ, trong tủ lạnh bất cứ lúc nào đều có thức ăn, như bây giờ rõ ràng là người không có thói quen như vậy, ngay cả chính cô cũng ghét trong nhà có chút mờ mịt.

Khanh Nhượng Nhượng quyết định tìm một chút chuyện để làm, bắt đầu lục tung tìm túi mua hàng bảo vệ môi trường của siêu thị, cái này là để đỡ phải tốn tiền mua túi ny-lon, Lục Phóng luôn luôn không ủng hộ dùng túi ny-lon. Khanh Nhượng Nhượng đi theo anh, hình thành rất nhiều thói quen.

Hôm nay nhìn thói quen này thật sự không tốt. Khanh Nhượng Nhượng đứng ở trước quầy để thức ăn của siêu thị thở dài, như thế nào đồ ăn vặt nhập khẩu lại đắt vậy chứ? Ngày xưa là Lục Phóng trả tiền, cho nên Khanh Nhượng Nhượng cũng không hỏi thăm giá tiền, mà ngay lúc đó Lục Phóng đi phía trước, thậm chí cô ngay cả siêu thị có khu thực phẩm nhập khẩu cũng không biết.

Chỉ là bây giờ thành cái miệng kén chọn, bình thường đồ ăn vặt ăn không đúng vị không ăn, anh đem cô nuôi thật là đủ xấu. Khăn đắt tiền hoàng gia Anh nước dùng là khăn mặt cô quen dùng, khăn mặt bình thường dùng cũng cảm thấy cấn mặt, Khanh Nhượng Nhượng đang suy nghĩ mình không phải nên vì năm đấu gạo mà khom lưng trước quyền cao chức trọng.

Chẳng qua lúc Khanh Nhượng Nhượng vừa quyết định có thể vì gạo mà không từ chức, thì trơ mắt nhìn Lục Phóng đẩy xe mua hàng xuất hiện chỗ xa mình mấy bước ở trước mặt.

Cô nhìn thấy anh đồng thời, anh cũng nhìn thấy cô.

Khanh Nhượng Nhượng nở nụ cười, rất thoải mái, "Trùng hợp vậy?" Chủ động chào hỏi, tình huống như thế cô đã diễn tập nhiều lần, nhất định phải làm được không lộ sắc mặt, giống như đối phương tạo cho mình tổn thương cũng chỉ là trên mặt vạch một đao, gió đi qua dấu vết gì cũng biến mất.

Lục Phóng gật đầu một cái, xoay người đi, giống như Khanh Nhượng Nhượng là một người xa lạ.

Khanh Nhượng Nhượng an ủi mình làm tốt hơn so với anh, dù sao sau khi chia tay mình vẫn có thể làm được bạn bè, thế nhưng anh lại không thể, trận đầu tiên, Khanh Nhượng Nhượng thắng.

Đáng tiếc ông trời nói cười không thể quá sớm, Khanh Nhượng Nhượng mới ra ngoài cửa siêu thị, liền gặp mưa to, ở cuối mùa xuân, cơn mưa lớn này rất là hiếm thấy, đáng tiếc cô bị ông trời cho gặp phải.

Khi Lục Phóng cũng xách theo túi to xuất hiện tại siêu thị lối ra thì Khanh Nhượng Nhượng cảm giác cô có lẽ được cứu, mặc kệ hiềm khích lúc trước hướng Lục Phóng cười rực rỡ một tiếng, "Thật là trùng hợp!"

"Em cần phải mua một cây dù nữa." Lục Phóng nhìn lướt qua túi mua hàng của Khanh Nhượng Nhượng. Sau đó đi vào thang máy xuống bãi đậu xe của siêu thị. Để lại một Khanh Nhượng Nhượng với hai mắt mở to, người đàn ông này, lúc ở bên cạnh cô đem cô trở thành nữ thần mà chăm sóc, không theo ý của anh lại có thể bày ra loại vẻ mặt này, ngay cả lịch sự đàn ông cũng không cần, thật là ngây thơ, vô cùng ngây thơ.

Khanh Nhượng Nhượng xông vào trong mưa, cảm giác mình cũng là người giận dỗi ngây thơ như thế, cũng như đứa ngốc, còn hi vọng mình bị ốm có thể khiến anh cảm thấy áy náy, cô thật là một đứa ngốc, có chút không phân rõ ràng nước rơi xuống trên mặt là nước mưa hay là…nước mắt.

Mọi người đều nói người không may uống nước lạnh cũng tê răng, Khanh Nhượng Nhượng nghĩ thân thể của cô cũng không thể gọi là làm bằng sắt đá, cho nên xối một trận mưa, sinh ít bệnh là đương nhiên.

Chỉ là trên sinh lý là bệnh nhỏ, trên tâm lý là bệnh lớn, Khanh Nhượng Nhượng run rẩy làm tổ trong chăn, điều hòa mở đến 30 độ cũng cảm thấy lạnh, có lẽ là phát sốt, đáng tiếc bệnh này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, phiền muốn chết.

Khanh Nhượng Nhượng đoán đầu mình choáng váng chân yếu đuối, thì chịu đựng cũng không tới được tiệm thuốc, liền nhớ lại người hàng xóm chưa từng gặp mặt của mình. Người hàng xóm này cũng thật là không bình thường, mua phòng đắt tiền như vậy lại ít ở. Khanh Nhượng Nhượng nghĩ tới mấy lần trước mình đi qua nhà hàng xóm muốn mượn một chút dấm chua gì gì đó, hàng xóm lúc nào cũng không có ở nhà. Hôm nay cô cũng là ôm may mắn đi gõ cửa, muốn mượn một chút thuốc cảm gì đó. Đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, Khanh Nhượng Nhượng hi vọng chính là cùng hàng xóm thành lập tốt quan hệ hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.

Đáng tiếc cô gõ đến đau tay, cũng không có người trả lời cửa, không có biện pháp, rõ ràng cô nghe bên cạnh có tiếng đóng của cửa. “Xin chào, anh có thuốc cảm không?" Khanh Nhượng Nhượng ở ngoài cửa hỏi, bên trong thật lâu không có trả lời. Cô không thể không than thở bây giờ lòng người thật là máu lạnh, chỉ có thể hậm hực mà quay về.

Khanh Nhượng Nhượng nằm ở trên giường tưởng tượng mình là con thuyền cô độc trên biển, cô đơn lẻ loi trôi giạt, cũng không biết lúc nào thì lật, hây ya, bị ốm đúng là dễ đa sầu đa cảm, Nhượng Nhượng cảm thán. Thật sự mang một chút bệnh nằm hướng về mưa, nghe âm thanh của mưa rơi xuống lá trúc. Bơ vơ không nơi nương tựa, cha mẹ không ở bên cạnh, ngay cả người bạn bè cũng không có, dù sao bên cạnh người như cô Lâm còn còn có một Tử Quyên.

Lúc con người bị bệnh, tà ma liền dễ dàng xâm nhập, không trách được Khanh Nhượng Nhượng cảm giác mình không tự chủ được nhớ tới lúc lần trước bị bệnh, khi đó Lục Phóng lại nằm bên cạnh cô.

Hơn nữa khoan dung chấp thuận cô nằm ở trên giường, sử dụng laptop của anh xem tiểu thuyết ngôn tình, ngày thường anh không bao giờ cho phép Khanh Nhượng Nhượng sử dụng laptop của anh làm chuyện nhàm chán ngây thơ này.

Khi đó Nhượng Nhượng cảm giác mình thật là ngốc, lúc ấy cô thật là muốn có thể bệnh nặng một tháng, ngày ngày hưởng thụ như vậy, quần áo vươn tay cơm tới mở miệng, còn được xem tiểu thuyết.

Cô chỉ nhớ lại một bài văn giữa lúc truy đuổi căng thẳng, thấy bên trong nam chính cười tà ác điên cuồng dữ tợn, trong đầu lại bắt đầu không ngừng tương tượng, đến nỗi mặt như Quan Ngọc…. Cô đều có thể tưởng tượng ra, chỉ là cười tà ác điên cuồng dữ tợn, cô mất một nửa tế bào não cũng không thể phát họa ra chút nào.

Cho nên cô nhìn nhìn Lục Phóng, thằng nhãi này từ đầu đến chân đều là bộ dạng của nam chính, làm nụ cười như thế đương nhiên phải là sở trường giỏi của anh.

“Anh có thể cười tà ác điên cuồng dữ tợn một cái cho em nhìn một chút không???”

Mặc dù Lục Phóng đã học Trung Tây (Trung Quốc và Phương Tây), nhưng mà Khanh Nhượng Nhượng vẫn phải đem màn ảnh trên máy vi tính từ từ chỉ cho anh xem, sau cũng giới thiệu tóm tắt ý văn từ trên xuống dưới, mới hiểu được một chút. “Bất lực” Anh nhún nhún vai, cảm thấy tác giả tiểu thuyết ngôn tình đặc biệt có sức sáng tạo.

"Trời đất bao la bệnh nhân lớn nhất, anh nhất định phải cười cho gia xem một cái, nếu không gia liền đem vi khuẩn (virus) cảm lây cho anh, không chừng vào trong cơ thể anh biến thành vi khuẩn H1N1." Khanh Nhượng Nhượng làm bộ muốn nhào tới Lục Phóng, nhưng đầu óc choáng váng, không thể hoàn thành động tác.

“Người phụ nữ này cũng thật là độc ác.” Lục Phóng cười cười.

“Đúng, chính là nụ cười này, ừ, tà ác dữ tợn thêm một chút.” Lục Phóng rất phối hợp với chỉ huy Khanh Nhượng Nhượng.

"Đúng! Đúng! Đúng, thêm chút điên cuồng nữa." Khanh Nhượng Nhượng cười đến rơi nước mắt, "Giữ nguyên, giữ nguyên, chính là cái vẻ mặt này." Khanh Nhượng Nhượng vội vàng cầm cái gương nhỏ cho Lục Phóng xem.

Cô thì cười đến lăn qua lăn lại, "Khanh Nhượng Nhượng em cẩn thận một chút cho anh, nước mũi bị chảy lên tới cái chăn." Lục Phóng ném cái gương nhỏ xuống, "Bây giờ vui vẻ, không nhức đầu?" Lục Phóng đem Khanh Nhượng Nhượng vòng vào trong ngực, sờ sờ cái trán của nàng.

"Nếu nam chính giống anh vừa rồi cười tà điên cuồng dữ tợn như vậy, thì nữ chính liền muốn thay đổi tình cảm đi yêu nam phụ." Khanh Nhượng Nhượng cười đến bụng đều co quắp.

"May mà anh không cười như vậy." Lục Phóng hôn lên trán Khanh Nhượng Nhượng.

Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy được yêu thương, cảm giác hạnh phúc ùn ùn kéo đến, khí áp này người bình thường không chịu nổi, "Anh đối với tình yêu có ý kiến gì không?" Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy không khí hôm nay đặc biệt thích hợp hỏi vấn đề lãng mạn này.

"Quan điểm thật không có, phương pháp làm lại rất nhiều."

Khanh Nhượng Nhượng trợn to hai mắt, lúc này quả thật đáp án rất không lãng mạn, thật là không chăm sóc bệnh nhân, đừng trách cô chưa Lục Phóng cơ hội thổ lộ.

Anh nhẹ nhàng cúi người, "Nghe nói cảm ra một chút mồ hôi là tốt."

Đêm hôm đó Khanh Nhượng Nhượng chảy ra rất nhiều mồ hôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK