• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai chị em Triệu An Chi không ở chỗ của Trần Thiếu Phương lâu lắm. Hơn một tuần sau thì hai người về An Khánh. Lần này về nhà là để chuẩn bị ăn tết. Triệu An Chi, Triệu Quỳnh Quỳnh tính cả Triệu Mân đều về nhà nãi nãi.

Triệu nãi nãi gia cũng ở An Khánh, chẳng qua là ở ngoại ô, cách nội thành khoảng một giờ lái xe. Một nhà đại bá đã sớm trở về. Lúc đám người Triệu An Chi đến thì Triệu Miểu Miểu đã nằm ở trên sô pha xem TV.

Triệu Quỳnh Quỳnh tiến lên, không chút khách khí mà đạp Triệu Miểu Miểu một cái, nói: “Lại nằm ở chỗ này xem TV, sao anh không đi hỗ trợ hả?”

Triệu Miểu Miểu dở khóc dở cười, giơ tay lên nói: “Anh cũng tưởng hỗ trợ nhưng nãi nãi nói không cần anh nên anh cứ nằm đây thôi.”

Triệu Quỳnh Quỳnh nghe xong thì hùng hổ mà đi vào bếp: “Nãi nãi, bà lại không bắt anh ấy làm việc rồi!”

Triệu An Chi ngồi vào bên người Triệu Miểu Miểu, hướng hắn cười không ngừng. Triệu Miểu Miểu nhún nhún vai, ý bảo chính mình vô tội, lại cùng Triệu An Chi nghe ngóng cuộc đối thoại ở trong bếp.

Triệu nãi nãi thời trẻ cũng vô cùng đanh đá, hiện tại tuy đỡ nhiều rồi nhưng lúc hung lên thì cũng muốn mạng người. Thế nhưng đối với Triệu Quỳnh Quỳnh càng hung hăng hơn thì bà ngược lại không có mấy khí thế. Giờ phút này bà đang ôn tồn nói: “Không phải không gọi nó làm việc mà hiện tại đúng là không có gì để làm. Mấy đứa con nít con nôi đều ở trong phòng bếp thì người lớn căn bản không thể xoay người. Ngày kia là trừ tịch rồi, đến lúc đó có rất nhiều việc phải làm, một đứa cũng không thoát được, chuẩn bị đừng có mà kêu khổ.”

Triệu Quỳnh Quỳnh nói: “Chúng ta một năm nhiều ngày như vậy lại có thể mệt thế nào chứ, bà cứ yên tâm sai sử đi.”

Tổ tôn hai người ở trong phòng bếp hoà thuận vui vẻ, trên sô pha, Triệu Miểu Miểu làm mặt quỷ với Triệu An Chi mà cô thì cười chụp hắn một chút. Triệu Miểu Miểu hỏi: “Thời gian còn sớm, bằng không anh đưa em ra ngoài chơi nhé?”

Triệu An chi cười nói: “Chính anh ngồi không yên đi?”

Triệu Miểu Miểu hướng cô chớp chớp mắt, ý bảo cô nhìn thấy rồi thì không cần nói toạc ra.

Triệu An Chi gật đầu, Triệu Miểu Miểu ngồi dậy, hướng trong phòng bếp hô một tiếng: “Triệu Quỳnh Quỳnh, em có muốn đi cùng không?”

Triệu Quỳnh Quỳnh từ trong phòng bếp thò ra nửa cái đầu, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Không cần, anh khẳng định lại muốn đi leo núi gì đó, mệt chết được.”

Triệu Miểu Miểu cũng đoán được, mỗi lần hắn nói muốn đi ra ngoài chơi, mười lần thì có đến chín lần Triệu Quỳnh Quỳnh không đi. Triệu An Chi vừa định hỏi hắn có phải thật sự muốn đi leo núi hay không thì Triệu Miểu Miểu đã kiên quyết lôi cô ra khỏi cửa. Triệu An Chi vừa nhìn đường thì đã biết Triệu Quỳnh Quỳnh nói đúng, Triệu Miểu Miểu này chính là mang cô đi leo núi.

Triệu An Chi là cái loại sức chiến đấu chỉ như cọng bún, thế mà lại bị Triệu Miểu Miểu kéo lên núi. Triệu An Chi vốn đang muốn phản kháng, nhưng nhìn thấy biểu tình của Triệu Miểu Miểu có chút không thích hợp thì đột nhiên nhận ra cái gì, hỏi: “Có phải anh lại bị đá rồi không? Tết nhất còn bị đá hả?”

Triệu Miểu Miểu thở dài một hơi, hỏi: “Em có thể dùng phương thức uyển chuyển hơn một chút để hỏi anh không?”

Triệu An Chi nghĩ nghĩ xong thử nói: “Anh nói chuyện rất giống một kẻ độc thân, chuyện là thật à?”

Triệu Miểu Miểu bị nàng chọc cười nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thừa nhận, hắn xác thật lại bị đá. Triệu Miểu Miểu cũng không nghĩ ra tại sao hắn đối với mỗi người bạn gái đều rất thật lòng nhưng lý do bọn họ đá hắn lại bởi vì hắn không đủ quan tâm đến bọn họ chứ.



Rốt cuộc thì như thế nào mới xem là để bụng đâu?

Triệu Miểu Miểu bây giờ so với hắn vài năm sau thì đã khách sáo nhiều rồi. Triệu An Chi nghe thấy chuyện này thì muốn hắn kể chút chuyện hàng ngày. Triệu Miểu Miểu cũng nói thật, mà lúc hắn ở chung với bạn gái cũng không có gì là đặc biệt. Bạn gái hắn cũng kêu hắn nửa đêm đưa đồ ăn khuya, đưa họ đi mua sắm hoặc là làm vài việc khác mà họ yêu cầu. Hắn đều làm mọi việc không kêu ca nhưng lý do bị đá luôn là hắn không đủ quan tâm tới bọn họ.

Triệu An Chi không có một chút kinh nghiệm thực chiến nào nhưng lại có lý luận phong phú. Giờ phút này đại não của cô không ngừng điên cuồng chuyển động, cuối cùng đưa ra kết luận nói: “Có phải là người ta nói thì anh mới làm, còn anh chưa từng chủ động làm cái gì hết đúng không?”

Triệu Miểu Miểu muốn phản bác, nhưng mà ở trong đầu nghĩ một vòng, cũng không biết nói gì nữa, cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ thừa nhận: “Cái này cũng không thể trách anh nha. Anh thật sự không hiểu nữ nhân nghĩ cái gì. Cùng với việc làm thứ các ngươi không thích thì nghe theo sự phân phó, làm một ít chuyện các ngươi thích chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Triệu An chi cảm thấy khá tốt, nhưng cô không có bạn trai a. Cô thương hại mà nhìn Triệu Miểu Miểu, cảm thấy người như bọn họ rất có thể cả đời này không có cơ hội thể nghiệm luyến ái, mà phải chịu cô đơn.

“Em đột nhiên nghĩ đến một người thực thích hợp với anh.”

Triệu An Chi đang nói đến Trương Văn Ngọc. Trương Văn Ngọc là một người điển hình thích ra lệnh, rất hợp với người nghe lời như Triệu Miểu Miểu, quả thực là tuyệt phối. Càng không cần phải nói hai người này còn có một đoạn tình cảm nam nữ đời trước. Nghĩ đến đây, Triệu An Chi bắt đầu nghiêm túc tự hỏi liệu có thể giới thiệu hai người bọn họ với nhau không. Nếu hai người bọn họ nhất định phải ở bên nhau, thì so với việc mặc kệ để bọn họ dùng cách thức hoang đường kia ở chung, chi bằng cô tác hợp cho họ trước.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện cũng đã đến giữa sườn núi. Ngày mùa đông, cây trên núi đều rụng hết lá, những cành cây khô cũng rơi xuống đát, tạo thành một đống mềm xốp.

Triệu Miểu Miểu thấy Triệu An Chi không tập trung thì tưởng là cô mệt nên lôi kéo cô ngồi xuống nghỉ ngơi.

Triệu Miểu Miểu là anh họ cô nhưng bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên nên cũng không khác anh em ruột mấy. Trương Văn Ngọc là bạn tốt nhiều năm của cô, giống như Tần Tình. Nếu bọn họ thành đôi thì là tốt nhất, không thành cũng không sao nhưng chỉ sợ bọn họ ở bên nhau rồi lại chia tay. Đến lúc đó Triệu An Chi bị kẹp ở bên trong, hai bên đều không biết làm sao thì thật khó xử. Cũng vì thế mà cô do dự.

Cô nghĩ nghĩ, chuyển hướng Triệu Miểu Miểu hỏi: “Anh rốt cuộc thích loại người nào?”

Triệu Miểu Miểu cười khổ một tiếng nói: “Anh nghĩ anh sẽ không thích ai nữa.”

Triệu An Chi ý thức được Triệu Miểu Miểu lúc này mới vừa chia tay, đang là lúc nản lòng thoái chí nên mới la hét nói không thích ai nữa. Cô cũng không biết an ủi ra sao, cũng đâu thể nói với anh rằng phía sau còn có mấy cô bạn gái nữa đòi đá anh kìa?

Triệu Miểu Miểu hỏi: “Vừa rồi em nói có nghĩ tới một người rất thích hợp với anh hả?”

Triệu An Chi do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Triệu Miểu Miểu lại nói: “Em cũng thấy rồi, hiện tại anh ở cái trạng thái này nên em cũng không cần giới thiệu người cho anh đâu. Anh không có tâm tư này.”

Triệu An chi cũng không biết là thất vọng hay thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cô nghe lời mà gật đầu.

Vì còn phải về ăn cơm nên hai người cũng không leo lên đỉnh núi. Lúc ở nhà biểu hiện của Triệu Miểu Miểu vô cùng bình thường, cơm vẫn ăn tốt, ngủ tốt, đối với trưởng bối vẫn cười hì hì nói chuyện, chỉ có điều mỗi ngày đều đi ra ngoài leo núi một lần. Tuy rằng nhìn quen Triệu Miểu Miểu thất tình rồi nhưng Triệu An Chi vẫn không quá yên tâm, mỗi lần hắn leo núi cô đều đi cùng.



Bởi vì Triệu Miểu Miểu nên Triệu An Chi cảm thấy cái tết này cũng không có gì vui, chỉ có mỗi ngày lại xem động thái mới của Hà Trạch Sinh mới khiến cô vui vẻ chút.

Hà Trạch Sinh ăn tết vui hơn cô nhiều. Anh không về quê, mà là cùng cha mẹ đi du lịch, mỗi ngày sẽ up lên khá nhiều ảnh chụp. Triệu An Chi đối với những cảnh sắc đó không quá để ý mà chủ yếu xem người. Hà Trạch Sinh trong ảnh có thể nói là lôi thôi lếch thếch, cả người hoàn toàn là ỷ vào tấm thân vai rộng eo thon, chân dài mà vớt vát lại. Nhưng quần áo anh mặc thật đúng là vô cùng lung tung rối loạn. Triệu An Chi mỗi ngày đều cho anh một like vì sức tưởng tượng phong phú của anh.

Vào thời điểm qua năm mới, ỷ vào chênh lệch giờ giấc, lại nghĩ bên chỗ Hà Trạch Sinh là ban ngày, cho dù có gọi điện thoại qua thì cũng không có vẻ ái muội nên Triệu An Chi lặng lẽ gọi điện để chúc mừng năm mới. Nhưng điện thoại không sao gọi được. Triệu An Chi lúc này mới nghĩ ra có thể anh đang ở nước ngoài nên đành chán nản thở dài.

Triệu Miểu Miểu ở bên cạnh nhìn cô một cái, bát quái mà tiến đến bên cạnh hỏi: “Bạn trai?”

Triệu An Chi không tiện giấu diếm trước mặt Triệu Miểu Miểu nên đành đáp: “Chỉ là người em từng thích thôi.”

Triệu An Chi đang rối rắm không biết có nên gửi tin nhắn trên WeChat cho Hà Trạch Sinh không. Dù sao anh cũng nhất định có thể nhìn thấy tin nhắn trên WeChat. Đúng lúc này thì điện thoại của cô báo có tin nhắn tới, vừa mở ra thì thấy là Hà Trạch Sinh nhắn tới.

“Ra nước ngoài một chuyến là một nghèo hai trắng, không có tiền gọi điện thoại nên đành phải nhắn tin cho cô. Lúc này hẳn là sắp năm mới rồi phải không? Chúc cô năm mới vui vẻ. Đúng rồi tôi có mang quà kỷ niệm về cho cô đó.”

Triệu An Chi ôm di động, ngây ngô mà cười.

Triệu Miểu Miểu ở một bên nhìn, trong lòng không khỏi nhắc mãi, còn nói chỉ người từng thích, đây rõ ràng là đang yêu đương cuồng nhiệt a. Nhưng chính cuộc sống tình cảm của hắn lại đang hỏng bét nên không thể không biết xấu hổ mà đi nhúng tay vào chuyện của người khác được, sợ chuyện đang thuận lợi lại bị hắn làm hỏng.

Lễ trừ tịch là bận rộn nhất, mấy ngày liên tiếp đều có người lục tục tới cửa làm khách, nhưng dần dần cũng vãn bớt. Triệu An Chi mới vừa cảm thấy thanh nhàn một chút thì đã nhận được điện thoại của Trương Văn Ngọc.

“Cậu nói cái gì?”

“Mình đến An Khánh rồi, nếu cậu có rảnh thì đi ra chơi với mình đi?”

Triệu An Chi cảm thấy mình đúng là quen toàn một đám điên khùng, việc bọn họ am hiểu nhất là đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà người ta, cho người khác một cái kinh hỉ a.

Trương Văn Ngọc là cùng người nhà cãi nhau, tự mình trốn ra, không biết đi đâu, nghĩ tới cô và Tần Tình đều ở An Khánh nên liền tới đây.

Trương Văn Ngọc nói sẽ tự tìm khách sạn ở, chỉ cần ban ngày Triệu An Chi có rảnh đi ra chơi với cô nàng là được.

Nhà của Tần Tình vốn không phải ở An Khánh, mỗi lần ăn tết cô nàng đều phải đi thật xa, người có thể bồi Trương Văn Ngọc cũng chỉ có Triệu An Chi. Tuy rằng từ vùng ngoại thành đến trung tâm thành phố chỉ có một giờ đi xe nhưng nếu mỗi ngày đều chạy lên chạy xuống cũng mệt mỏi quá sức. Mà nếu để Trương Văn Ngọc đến ở khách sạn ở ngoại thành thì Triệu An Chi lại không yên lòng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu An Chi đi tìm Triệu Mân, được cho phép xong lại tìm Triệu nãi nãi, cuối cùng quyết định đem Trương Văn Ngọc đem về nhà. Cũng may đến thời điểm này không khí ăn tết đã loãng bớt, thân thích cũng không còn đến nhiều, Trương Văn Ngọc ở chỗ này làm khách cũng không quá kỳ quái.

Đại bá nghe nói Triệu An Chi muốn đi đón bạn thì vẫy tay gọi Triệu Miểu Miểu để hắn đi làm cu li, giúp đón người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK