Tiểu bao tử mặc dù có thể sinh tồn suốt nhiều năm ở giang hồ hiểm ác, ba tuổi lăn lộn giang hồ không cụt tay cụt chân vẫn sống đến bây giờ, cũng là bởi vì sau lưng hắn có ô dù.
Vì vậy khi đối mặt hiện thực bi thảm —— tiểu bao tử bị bắt nạt, khóc nhè nước mắt lã chã liền gào lên.
“Chu thúc, Dương thúc, Đường thúc mau tới đây đi! Ta sắp bị người ta giết chết rồiii!”
Trong nháy mắt có ba đại thúc cao lớn mặc quần áo giống nhau cầm trong tay đủ loại vũ khí hình thù kỳ lạ cứ như vậy đất xuất hiện ở cửa, hung thần ác sát rống to: “Tên nào tên nào, dám bắt nạt thiếu chủ nhà ta, có phải thèm bị bằm thây rồi không!”
… Còn có cả kỹ năng triệu hoán sao? Mấy người này nhìn qua hết sức khó đối phó đấy.
Cố Phàm cau mày nhìn Thẩm Kình Thương, hơi lo âu hỏi: “Không sao chứ?”
Thẩm Kình Thương bình tĩnh vô cùng gật đầu: “Tất cả những vấn đề có thể dùng miệng lưỡi tranh luận giải quyết đều không đáng ngại.”
Cố Phàm: “… “
Sư đệ à một câu nói mà có thể khiến cho người khác ‘phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật‘ (1)như vậy chỉ có trong Tây Du ký mà thôi, nhưng sư đệ ơi ngươi là người cầm cuốn kinh Kim Cang để đệm chân bàn và nhóm lửa cơ mà!
Thẩm Kình Thương không để ý tới biểu cảm “sư đệ ngươi tỉnh lại đi” của Cố Phàm, nhìn sang mấy vị đại thúc kia, cọng tóc ngây ngốc phất ngơ, giọng bình thản: “Là ta.”
Bầu không khí lập tức đông cứng.
Một trận gió rét thổi tới, lá cây khô héo xào xạc bay trong gió.
Âm thanh nuốt nước miếng có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Chu thúc với chòm râu dê thất thanh nói: “Tại sao lại là ngươi!”
Dương thúc lặng lẽ lui về sau một bước, quay đầu đi nơi khác.
Đường thúc bắt đầu run rẩy rút đoản đao bên hông ra: “Quân, quân tử động thủ không động khẩu!”
Cố Phàm: “… “
Hóa ra người có thể dùng một câu nói giết chết người khác trong nháy mắt, ngoại trừ Đường tăng, còn có sư đệ nhà y…
“Các ngươi thật là quá vô dụng!” Tây Môn Cẩm thấy thuộc hạ nhà mình thê thảm, tức giận đến mức giậm chân mấy cái, sau đó giương nanh múa vuốt lao về phía Thẩm Kình Thương: “Ta liều mạng với ngươi!”
Thẩm Kình Thương dễ dàng dùng một tay tiếp được tiểu bao tử, bình tĩnh hỏi: “Ngươi rất muốn thắng ta?”
Tiểu bao tử chớp chớp mắt: “Còn phải hỏi.”
Thẩm Kình Thương gật đầu một cái: “Vậy thì cho ngươi thêm cơ hội một lần nữa.”
Mắt tiểu bao tử sáng lên, một tay túm lấy tay áo Thẩm Kình Thương, tay kia hơi run run chìa ra trước mặt hắn: “Ngéo tay đi, nếu ta thắng ngươi phải dập đầu trước ta ba cái, thừa nhận ta là cao nhân.”
” Được, nguyên tắc cũ.”
… Nguyên tắc cũ cái gì, tiểu quỷ à ngươi bị Kình Thương khi dễ bao nhiêu lần rồi vẫn còn dâng mình lên hả, tương ái tương sát với sư đệ nhà y là không có tương lai đâu!
Cố Phàm yên lặng đứng xem, cảm thấy tiết tháo của mình rớt đầy đất.
Nhìn Tây Môn Cẩm đầy vẻ phấn khởi, không nhịn được khuyên nhủ: “Tiểu quỷ, hay là ngươi đừng tự chui đầu vào rọ.”
“Hừ.” Tiểu bao tử lạnh lùng liếc y: “Làm sao, ngươi cho là ta sẽ thất bại? Thẩm cầm thú không phải đã nói rồi sao! Thật là, rõ ràng là cùng một sư môn, ngươi và người ta sao chẳng hề giống nhau thế.”
Cố Phàm: “… “
Tên tiểu quỷ chết tiệt y còn chưa nói gì mà, dù sao thứ như tiết tháo có rơi mất thì mấy ngày sau sẽ lại mọc ra thôi, khốn kiếp. (Còn đòi mọc lại, ngươi cho là hành lá cắt đi lại mọc ra tiếp sao…)
Quay đầu lại.
“Kình Thương, ngược chết hắn đi nha!”
Thẩm Kình Thương: “Yên tâm.”
Tây Môn Cẩm: “Khụ khụ.”
“Kình Thương, đừng vì thấy hắn nhỏ tuổi mà nương tay, trẻ ranh thì phải ăn đòn một trận mới hiểu được cuộc đời hiểm ác!”
“Sẽ không nương tay.”
Tây Môn Cẩm: “Khụ khụ khụ!”
Thẩm Kình Thương híp mắt, quay đầu nhìn tên kia: “Có chuyện gì sao?”
Tây Môn Cẩm (#‵′): “… Ta chỉ muốn nhắc nhở các ngươi một chút, những lời như vậy không cần phải nói ngay trước mặt người khác chứ đờ mờ!”
“Nói tóm lại.” TIểu bao tử vốn bị ăn hiếp rất nhanh lại phấn chấn trở lại, đắc ý vô cùng hừ hừ mấy tiếng, sau đó chỉ vào một sạp cá nhỏ ngoài cửa, mở miệng nói: “Nếu ngươi có thể lấy được một cây kẹo hồ lô miễn phí từ tay của đại thúc bán kẹo hồ lô, thì coi như ngươi thắng.” Ngón tay hắn lắc lư: “Không được phép ép buộc, nhất định phải là ông ấy chủ động giao cho ngươi.”
Quả thực không hổ là tiểu quỷ. Vừa mở miệng đã đòi kẹo hồ lô. Có điều chuyện này nói khó không khó, nói dễ cũng không hẳn dễ. Cố Phàm không khỏi có chút chần chờ, xoay người quan sát sư đệ nhà mình.
Ặc, toàn thân đen thùi cộng thêm khuôn mặt không cảm xúc, đại thúc lại cũng không phải là ngu sao có thể không để ý tới bộ dạng trông vô cùng khả nghi này!
Quả nhiên vẫn là không nên đi qua đó, nhưng không đi thì coi như bỏ cuộc, đối phương còn là trẻ con làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Cố Phàm rối rắm vô cùng đưa tay ra định kéo Thẩm Kình Thương lại để thương lượng, mới phát hiện người này đã đi tới trước mặt đại thúc từ lúc nào, vẫn đen thùi, vẫn mặt liệt!
Cố Phàm 囧.
Kình Thương à, ngươi dầu gì cũng nên cười một cái đi chứ
Tây Môn Cẩm kéo băng ghế ra ngồi xuống bắt đầu cắn hạt dưa: “A há há há há há há, lần này ta thắng chắc.”
Mà vị đại thúc kia cũng đã trông thấy Thẩm Kình Thương đứng lặng lẽ, nghĩ rằng hắn muốn mua kẹo hồ lô nhưng ngại, liền nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu ca, sao thế, mua đồ ăn cho em trai sao?”
Thẩm Kình Thương lắc đầu một cái, hỏi: “Ngươi còn nhớ ta không?”
Thì ra là như vậy, dùng chiêu người quen sao? Không hổ là sư đệ của y nha, làm rất tốt!
Đại thúc trầm tư hồi lâu, ánh mắt bỗng sáng lên, một tay đặt lên bả vai Thẩm Kình Thương, vỗ mạnh một cái: “Ai nha, đây không phải là con bé đó sao? Lấy chồng mấy năm nay mới nhớ tới thăm thúc sao? Sao lại giả trang thành bộ dáng này? À, là sợ có người xấu hả.”
Thẩm Kình Thương: “… Ta là nam.”
Đại thúc do dự một chút: “Không phải bé gái đó, chẳng lẽ là… Cẩu Tử?”
Thẩm Kình Thương mặt vẫn không thay đổi, nhưng dùng khóe mắt len lén liếc Cố Phàm, yên lặng hồi lâu, mới dùng giọng điệu lạnh băng như sắp vỡ vụn thành nhiều mảnh trả lời: ” Ừ.”
Cố Phàm: Phụt.
Tây Môn Cẩm, Tây Môn Cẩm đã bắt đầu cười lăn lộn dưới đất rồi.
Thẩm Kình Thương mặt tối sầm, cả người tỏa ra sát khí.
Nhưng đại thúc to khỏe chất phác lại hoàn toàn không nhận ra không khí đã thay đổi, vẫn cứ hồn nhiên trong sát khí dày đặc này, vẻ mặt còn mang theo vẻ hưng phấn như gặp người quen nơi đất khách, kéo cánh tay Thẩm Kình Thương không buông, nói từ năm nay nhà ai cưới gả nói đến gần đây thu thuế lại tăng, cuối cùng như bừng tỉnh, mặt mày tươi cười hỏi: “Cẩu Tử a, đã qua nhiều năm rồi, ngươi đã lấy vợ chưa?”
Thẩm Kình Thương gật đầu một cái, chỉ Cố Phàm và Tây Môn Cẩm ở cửa phía xa đang cười vui vẻ.
“Vợ, Xuân Hoa. Con trai, Nhị cẩu.”
Cố Phàm: …
Tây Môn Cẩm: …
Ánh mắt đại thúc ánh híp tịt lại, mặc dù cách quá xa có chút không thấy rõ, nhưng vẫn rút ra một cây kẹo hồ lô, nhét vào tay Thẩm Kình Thương, vui tươi hớn hở nói: “Không tệ không tệ, nàng dâu nhà ngươi nhìn một cái liền biết dễ sinh con. Đây, cái này mang về cho đại tiểu tử mập mạp kia nhà ngươi.”
… Mặc dù nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng mà… nàng dâu em gái ngươi a!
Cố Phàm cắn răng nghiến lợi: “Kình Thương… ngươi được lắm!”
Rõ ràng y mới là sư huynh vì cái mọe gì tên nào cũng có thể trèo lên đầu lên cổ y thế, không được y nhất định phải thu thập hắn, khốn kiếp!
Đại thúc mờ mịt: “Y mới vừa mới nói cái gì thế?”
Thẩm Kình Thương dửng dưng: “Ừm, vợ ta mới nói ta rất được.”
Cố Phàm: “… “
Đừng ai cản y để y chém chết cái tên cặn bã không tiết tháo đó!
———————–
Chú thích:
(1) Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật: Từ bỏ những việc ác để làm việc tốt hướng thiện, chỉ sự ăn năn hối lỗi.