Giang Vãn mỉm cười: "Không cần lo lắng, nằm trên mặt đất giả chết, tôi tin tưởng Thư tiểu thư cô đây nhất định so với tôi am hiểu hơn nhiều, rốt cuộc đánh nhiều axit hyaluronic như thế, vừa thấy chính là thiên sinh lệ chất mặt người chết."
"Giang Vãn! Cô tin tôi xé ngươi miệng cô hay không!" Thư Thanh Ninh la to, nâng tay phải hướng tới Giang Vãn đánh qua!
Mà Giang Vãn tay mắt lanh lẹ, giữa không trung chặn đứng thủ đoạn của Thư Thanh Ninh, dùng sức mà nắm!
Thư Thanh Ninh đau đớn la to lên..
Giang Vãn hung hăng mà buông lỏng tay cô ta ra, nhướng mày nói: "Thư Thanh Ninh, tôi còn chờ cô diễn thi thể diễn thành ảnh hậu đấy, đến lúc đó, tôi nhất định tới làm trợ lý riêng cho cô."
Mấy chữ cuối, Giang Vãn cố ý gằn từng chữ một.
Thư Thanh Ninh sắc mặt quả thực khó coi muốn chết.
"Pip pip."
Siêu xe ấn ấn còi.
Giang Vãn xoay người, đối với Thư Thanh Ninh cười, cố ý kích thích nàng: "Thật ngại quá, bạn trai tôi còn ở bên ngoài chờ tôi."
Thư Thanh Ninh lập tức có chút kinh ngạc, nhìn Giang Vãn mở cửa ngồi vào, xe giống như mũi tên l mà rời đi..
Chiếc xe kia, rõ ràng là một chiếc siêu xe màu đen phiên bản giới hạn!
Thư Thanh Ninh đứng ở tại chỗ, khuôn mặt đỏ bừng, bực bội dậm chân! Giang Vãn là cái thá gì! Sao dám nói cô ta như vậy?
Lệ Mạc Sâm trong xe mở khí lạnh, lúc sau ngồi vào rất là mát mẻ.
Trên khuôn mặt nhỏ của Giang Vãn còn có chút hơi hơi vui vẻ, cô nhớ tới mình vừa mới cùng Thư Thanh Ninh nói qua nói lại, sắc mặt không khỏi có chút nóng lên: "Thật ngại quá, tôi tới muộn."
"Không có việc gì."
Lệ Mạc Sâm miệng lưỡi nhàn nhạt, nghe không ra bất cứ cảm xúc gì.
Giang Vãn hít một hơi thật sâu, lúc này nhịp tim đang đập loạn mới bình phục trở lại.
Phòng trong siêu xe xa hoa, nội thất đầy đủ mọi thứ, quả thực giống cái phòng họp rộng.
Lệ Mạc Sâm duỗi tay ấn nút điều khiển từ xa, tấm ngăn chậm rãi hạ xuống, ngăn cách hai người bọn họ thành một không gia riêng.
"Ách.. Lệ tổng, còn có người khác sao?" Giang Vãn thấy xe không nhúc nhích, nghĩ bốn giờ còn phải họp phụ huynh, lại không dám thúc giục Lệ Mạc Sâm, đành phải nói nhẹ nhàng một chút.
"Hứa Đông hai phút nữa sẽ trở về." Lệ Mạc Sâm lời nói không chút đáng thương.
Giang Vãn nhớ tới Hứa Đông là tài xế của Lệ Mạc Sâm.
Hai người ở chung một gian dường như có chút quái dị, cô liền dứt khoát không nói chuyện nữa, yên lặng mà quay đầu nhìn ra cảnh sắc phía ngoài cửa sổ.
Phim trường này rất là hẻo lánh, dường như chính là vùng ngoại thành xa nhất thành phố Kinh Hải, nghe nói tập đoànThịnh Kinh ở chỗ này đầu tư một mảnh đất, đem nơi này cải tạo thành căn cứ quay phim.
Mà mấy năm gần đây tập đoàn Thịnh Kinh đầu tư quay phim điện ảnh phần lớn là phim cổ trang, cho nên nơi này bối cảnh rất là cổ kính, mười phần âm u yên tĩnh, xe ngừng ở bên đường, thích ý cực kỳ.
Giang Vãn nhìn cây cối hai bên, hơi có chút buồn ngủ.
Chỉ là, cùng Lệ Mạc Sâm ngồi ở trong không gian nhỏ hẹp như vậy, dường như có chút dày vò.
Giang Vãn ý đồ giả bộ ngủ để qua khoảng thời gian này, lại nhận ra có một ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm..
Coi mở bừng mắt ra, quả nhiên thấy được Lệ Mạc Sâm đang nhìn chằm chằm mình.
Giang Vãn không lộ dấu vết mà ngồi thẳng người dậy, cô dùng dôi mắt long lanh nhìn nhìn, cổ áo của mình cũng vẫn bình thường, khăn lụa cũng rất bình thường..
Lệ Mạc Sâm đang nhìn cổ cô, trên làn da trắng nõn của phụ nữ, có một con côn trùng nhỉ, hẳn là do lúc trước Giang Vãn dựa vào trên cây, mà con côn trùng đó bò lên.
Anh tiếng nói thấp thuần dễ nghe: "Đừng nhúc nhích, có một con sâu."
"..."
Giang Vãn sợ hãi nhất là sâu!
Cô kinh sợ hét lên một tiếng, hướng Lệ Mạc Sâm bên kia mà trốn qua!
Kỳ thật, Lệ Mạc Sâm là cố ý.
Giang Vãn lao vào trong lòng ngực anh, hương thơm mềm mại cùng hơi thở của phụ nữ xông vào mũi, là hương sữa tắm hoa nhài nhàn nhạt tươi mát dễ ngửi..
Lệ Mạc Sâm có một loại cảm giác rất là kỳ quái, cúi đầu nhìn mặt nghiêng của Giang Vãn điềm đạm mà nhu hòa, lòng anh đang chậm rãi trở nên mềm xuống.
"Giang Vãn."
Anh thấp giọng gọi cô.
Mà Giang Vãn chưa từng có cảm giác này, khoảnh khắc tới gần anh kia, trái tim cô có chút hỗn loạn, Lệ Mạc Sâm trên người có mùi rất dễ ngửi, mùi thơm cơ thể cùng mùi nước hoa nhàn nhạt đan xen lẫn nhau tạo thành một cảm giác rất dễ động lòng..
Tay cô lơ đãng chạm vào anh, nhiệt độ cơ thể ấm áp kia xuyên thấu qua áo sơmi của anh truyền lại lại như là một loại cảm giác rất mê hoặc.
Mê hoặc cô có chút bị lạc.
Tên cô, từ trong miệng anh thốt ra, dường như có chút cảm giác quái dị, khi nghe thấy dường như đều phá lệ rất dễ nghe.
Giang Vãn vừa ngẩng đầu.
Đôi mắt anh sâu đen, thế nhưng có chút nhu hòa nhàn nhạt.
Là ảo giác sao?
Ngoài cửa sổ xe, màu xanh lục của cây cối rậm rạp sinh trưởng, có từng đợt gió thổi tới, lá cây đổ rào rào đong đưa theo gió.
Không khí an tĩnh thậm chí có chút ấm áp.
Hai người không tiếng động nhìn nhau, không khí dường như dần dần có chút nóng lên.
"Sâu vẫn còn sao?" Giang Vãn ý thức đã dần trở lại, khuôn mặt cii nhỏ ửng đỏ, tư thế này thật là làm cô có chút không chỗ dung thân.
"Đã không còn nữa." Giọng nói anh vẫn bình tĩnh như vậy rất từ tính.
Giang Vãn chậm rãi từ trên người anh ngồi dậy, cái này, mặt đỏ quả thực rất kỳ cục.
Đáng chết.. Cô vừa mới làm cái gì vậy chứ?
Cô vì cái gì muốn bổ nhào vào người Lệ Mạc Sâm!
Mà Lệ Mạc Sâm sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì, Giang Vãn tim đập oạn kỳ cục!
Lúc này, Hứa Đông mới khởi động xe, xe cách âm hiệu quả rất tốt, cô thậm chí không có nghe thấy Hứa Đông lên xe lúc nào..
Trải qua lần ngoài ý muốn vừa rồi, Giang Vãn ngồi thẳng người dậy, quy quy củ củ giống như học sinh.
Lệ Mạc Sâm từ nhìn coi một cái, đáy mắt xoẹt qua một tia cười.
Sau khi tới trường học, Giang Vãn cùng Lệ Mạc Sâm nói lời từ biệt, sau đó tiền đi tìm tên đứa trẻ mà Tô Ni đưa cho cô.
Lúc cô đến cửa phòng học, bạn nhỏ kia nghe được tên của mình, hưng phấn đi ra ngoài, kết quả nhìn thấy không phải mẹ mình, mà là một người phụ nữ xa lạ!
"Con chính là Trần Hạo Hiên phải không?" Giang Vãn đi qua, cong lưng nhẹ nhàng hỏi bé trai mập mạp kia.
"Mẹ con đâu? Vì sao mẹ con lại không tới? Con không cần cô họp phụ huynh! Con muốn ta mẹ con họp phụ huynh!" Bé trai kia vừa thấy là Giang Vãn, lập tức khóc ầm lên!
Giang Vãn có chút chân tay luống cuống, vội lấy khăn giấy trong túi ra, tận lực trấn an: "Bạn nhỏ à, mẹ con có việc bận, nên bảo cô tới họp cho con, đừng khóc.."
"Con không cần! Con cần mẹ con tới họp phụ huynh! Phải là mẹ con! Cô tránh ra! Người phụ nữ xấu xa này! Cô là người phụ nữ xấu xa! Cô đem trả mẹ lại cho con!"
Giang Vãn bất an vỗ đầu, trấn an một chút mà đứa trẻ này đã nổi đóa lê, cậu nhóc giật lấy khăn giấy trong tay Giang Vãn, hung hăng mà vứt trên mặt đất dẫm mấy cái!
Giang Vãn vừa thấy bộ dạng này, có chút bất đắc dĩ, ý đồ làm đứa trẻ này bình tĩnh một chút! Nào ngờ đứa bé này không giống Tây Bảo ngoan ngoãn hiểu chuyện, Giang Vãn mới vươn tay muốn ôm cậu bé, nào ngờ cậu bé kéo lấy tay Giang Vãn mà cúi đầu đột nhiên cắn một ngụm!