• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Trường Phong mặt tỉnh bơ cưỡi ngựa đi ở phía trước, trong tay ôm Tiêu Tiểu Thiết, vừa đi vừa ngâm nga có vẻ thích trí lắm, bên cạnh là Tam Thập Lục vẻ mặt rối rắm như bị táo bón, muốn nói lại thôi trông lộn cả ruột, cuối cùng không nhịn được nữa:
- Giáo úy, đây là? - Hắn ta đánh mắt về phía tiểu hài tử trong ngực giáo úy nhà mình.
- Nhi tử của ta.
- Hả?
Tam Thập Lục cả kinh suýt té ngựa, đùa hả ? Giáo úy năm nay tính tròn mới có 15 tuổi, đào đâu ra đứa nhi tử lớn thế này? Hơn nữa ở đây đâu có nữ tử? Còn về sinh vật có vú giống cái là mục dương nữ bị vị này tự động loại trừ, đường đường Trưởng tử Tiêu gia, sao có khả năng lấy mục dương nữ xấu xí kia chứ, Giáo úy phải đói khát như nào mới hạ thủ được thế?
Tiêu Trường Phong thấy mắt tên này đảo như bi là biết trong óc hắn chả có gì hay ho rồi, có điều y lười giải thích, mặc kệ hắn ta.


Tiêu soái đóng quân cách đó không xa, thấy nhi tử bảo bối nhà mình lành lặn đi về lập tức yên tâm, chưa kịp đến dòm Tiêu Trường Phong đã vội đi bắt nạt đám Hồ tử kia.
Đột Lợi điên rồi, đám người Hán đáng chết kia trong một đêm làm tiêu hao mất 1 phần 3 binh lực của hắn, nhìn đội ngũ thưa thớt đi trông thấy là hắn tức muốn nổ phổi, sỉ nhục cỡ này, thử hỏi một người tâm cao khí ngạo như Đột Lợi sao  nuốt trôi cho nổi? Từ bé tới giờ, Đột Lợi khả hãn ngoài lần ăn thiệt thòi dưới tay huynh muội Tiêu gia thì chưa bao giờ thảm như này cả.
Lần này Đột Lợi quyết chí tìm quân Đại Lương báo thù, nhất định  phải giết chúng tới một giọt máu cũng không còn mới thỏa.
Liên quân Đột Quyết hành quân thần tốc, cả đám phi như trâu điên húc mả tới biên cảnh Đại Lương. Đột Lợi đang điên tiết, bỗng thấy một đội ngũ hơn 15 vạn người đứng dàn hàng chào mình, nam tử toàn thân giáp trụ đứng đầu kia có chết Đột Lợi cũng không quên được, hình như thời gian bỏ qua mất hắn, bộ dạng qua hơn 20 năm  hầu như không thay đổi mấy,  vẫn rực rỡ, anh tuấn  như năm nào. Trong mắt Đột Lợi bỗng toát ra vẻ si mê điên cuồng , dục vọng chiếm hữu bùng nổ trong óc hắn ta.
Tiêu soái chả biết , vẫn trưng bộ mặt tươi cười ra thăm hỏi tử địch của mình như bằng hữu lâu năm:
- A, Đột Đột huynh, lâu lắm không gặp, thế là Đột Đột huynh không phải rồi nha,huynh vẫn còn sống hả? Tiếc thật. Lần này Đột Đột huynh xua quân nam hạ là ý gì thế? Đi tắm biển hả?- Tiêu Sơ Lâu cười đểu mỉa mai tên Đột Lợi mãi không chịu chết này.
- Hừ, điều này phải hỏi quý quốc rồi, vì cớ gì mà quân đội quý quốc tàn sát 10 vạn quân của bọn ta chứ?- Vị trưởng lão trí tuệ của Thổ Cốc Hồn lên tiếng đe dọa, còn Đột Lợi khả hãn í à, đang ở 1 góc hoang tuỏng dâm tà rồi.
- Ấy, bản soái thay mặt khuyển tử xin lỗi vậy, bản soái già rồi, mắt kém, bảo nó đi săn ít hạn thát về làm đèn thắp, ai mà ngờ, lỡ tay làm quý tộc bị thương chứ, vãn bối mà, chấp nó làm gì.- Tiêu soái chả thèm sợ, mày không thèm nhấc, mở mồm kiếm đại lí do chỉ lừa được trẻ con 3 tuổi ra.
- Được lắm, được lắm.- Vị trưởng lão này tức tới râu run rẩy, xét về công phu độc mồm độc miệng thì lão ta có tu 8 kiếp cũng nói không lại Tiêu soái, bản lĩnh mở mồm nói tức chết người này đâu phải ai cũng  học được  đâu.
- Bản soái biết ngài khen khuyển tử hiếu thảo, nhưng chúng ta là chỗ thân quen, khách sáo làm gì.
Đúng, quen, rất quen luôn ấy chứ, quen tới mức 2 bên gặp nhau, lập tức  mắt đỏ kè, xách đao lao vào chém giết, cả quá trình ngay cả chào hỏi cũng không làm.
Tiêu soái đâm chọt chán rồi, hết sức tiêu soái cưỡi ngựa lui quân, hôm nay chỉ chào hỏi thôi, mai mới đánh. Mặc xác đám Hồ tử này, bản soái  về xem tiểu tử kia thì hơn.
Đến khi Tiêu soái thấy tiểu hài tử nhặt được kia mà trừng suýt rách mắt. Không nói 2 lời, lôi Tiêu Trường Phong vào soái  trướng tâm sự mỏng kết hợp giao lưu tình  cảm.
- Hồ đồ!!!- Tiêu Sơ Lâu hét ầm lên.
- Đại soái bớt giận.- Tiêu Trường Phong vội né sau cái cột, ai mà biết vị này điên lên sẽ làm cái gì chứ.
- Còn không mau cút ra đây. Đứa bé kia là sao? Ngươi có biết nó là Vương tử Đột Quyết không hả? Hai bên có mối thù diệt tộc, sao đảm bảo được sau này nó không báo thù cho tộc nhân chứ?- Tiêu soái giận không thể át, uống 2 bát nước to mới  kìm được cơn giận.
- Chỉ là lúc đó thấy nó đáng thương, không nghĩ nhiều được như vậy- Tiêu Trường Phong lí nhí đáp.
- Sao cơ ? Đáng thương? Đợi đến lúc nó giết ngươi rồi xem có đáng thương hay không nhá. Còn nhận làm nghĩa tử? Ngay cả tên cũng đặt rồi, Tiêu Thiết? Giỏi nhỉ?
Đang nói thì Tiêu soái bật dậy, Tiêu Trường Phong thấy thế sợ lắm, vội lao ra ôm chân Tiêu soái, sợ hắn ta đi chém chết đứa bé kia.
- Buông ra...- Tiêu Sơ Lâu gằn từng tiếng một.
Tiêu Trường Phong sợ lắm, nhưng mà y không buông tay, chỉ lắc đầu quầy quậy.
- Nhanh lên, lão tử sắp tè ra quần rồi.
Nói xong vọt lẹ đi giải quyết nỗi buồn nhân thế, vừa nãy lỡ uống nhiều nước quá.
Tiêu Trường Phong cười như thằng ngốc, vậy là phụ thân đáp ứng rồi hả? Biết ngay phụ thân sẽ mềm lòng mà, dưng mờ công nhận sát khí khủng bố  vừa nãy làm y sợ vãi linh hồn.
Đêm đến, Tiêu soái đang thiu thiu ngủ thì bị thằng con dãy dụa làm tỉnh mất, điên tiết định bật dậy tẩn cho 1 trận, mai khai chiến rồi, không lo nghỉ ngơi tích sức đi, lên cơn cái gì? Có điều khi thấy bộ dáng co rúm như con tôm của Tiêu Trường Phong, Tiêu Sơ Lâu hạ bàn tay xuống, đặt lên đầu y xoa nhẹ.
Rất thống khổ phải không? Tiêu Sơ Lâu nhớ, lúc trước khi hắn mới giết người cũng chả khá hơn là bao, gặp ác mộng cả đêm, nhưng khi giết 10 người thì tình trạng này biến mất, Tiêu soái tự thấy mình lòng dạ sắt đá mà còn như vậy, thằng con mình đùng cái giết 10 vạn người, sao mà chịu nổi? Nói gì thì nói, tiểu tử này cứ như thằng điên, lúc tàn nhẫn thì đến Tiêu soái cũng phải sợ,lúc mềm lòng thì cứ như đứa trẻ, biết rõ nuôi Vương tử Đột Quyết sẽ có hậu hoạn mà vẫn  không nỡ giết. Có một thằng con cực phẩm như vậy, Tiêu soái tỏ vẻ, bản soái mệt mỏi nha.
Tiêu Trường Phong lúc này không biết bên ngoài xảy ra việc gì, y chỉ thấy bản thân bị một đám mặt xanh nanh vàng bao quanh, y chạy, chạy mãi, đến khi bi ai phát hiện, hóa ra nãy giờ mình đứng yên 1 chỗ, 10 vạn oan hồn tới tìm y, từng bàn tay lạnh lẽo kéo y xuống đất, từng chút, từng chút gặm nhấm, mùi thịt khét gay mũi làm người ta nôn mửa, mùi màu tanh nồng,  đây là màu người, vì chỉ có máu người mới tanh được như thế, chân tay đứt gãy bay tung tóe, một đống người mắc vào nhau mà ngạt chết, mắt trắng dã nhìn y cười quỷ dị...
Ôi mẹ ơi, tràng cảnh kinh dị này vô cùng kích  thích nha, Tiêu Trường Phong chạy được 1 lúc, chán rồi, quay lại xem xét ma cổ đại khác ma hiện đại chỗ nào. Ố ồ, đúng là chả có sáng tạo gì cả, đến Địa phủ người ta còn phủ sóng Wifi toàn thành phố, ấy vậy mà qua mấy nghìn năm, bộ dạng của đám cô hồn dã quỷ này vẫn thế là sao??? Đúng là lạc hậu, kéo lùi lịch sử mà.
Tâm thái của một người quyết định tất cả, Tiêu Trường Phong sâu sắc cảm nhận được tính đúng đắn của câu này, bây giờ y dùng con mắt tò mò, xét nét đánh giá đám oan hồn dã quỷ trước mặt, không thèm kháng cự nữa, đột nhiên thấy cơ thể không còn trầm xuống nữa, ý thức dần quay về, mở choàng mắt ra.
Tiêu Trường Phong bật dậy thở hồng hộc, xoa mồ hôi lạnh trên trán , quá con mịa nó kích thích mà, bỗng nhiên thấy ánh mắt lo lắng của phụ thân.
- Ủa? Ngài không ngủ à? - Tiêu Trường Phong lo mình làm ảnh hưởng tới phụ thân, mấy hôm trước giết người không phải y không gặp ác mộng là vì lúc đó quân tiên phong còn trong vòng vây của địch, sẵn sàng bị đem lên lửa nướng bất cứ lúc nào, thần kinh căng như dây đàn, cả đêm gối giáo chờ sáng, nào dám chợp mắt mà mơ với chả mộng chứ, nay về tới quân doanh, tiềm thức thấy vô cùng an tâm, thân thể mệt nhọc cộng với sự áy náy sâu trong nội tâm nên ác mộng mới ùn ùn kéo đến như thế.
- Ngủ cái gì, mai đại chiến rồi, đợi tiểu tử con lăn lộn trong quân lâu sẽ biết, hầu hết là gối giáo chờ sáng thôi, kể tí đi, vừa nãy mơ thấy cái gì mà khóc như hài tử thế?- Tiêu soái hiếm khi nói tiếng người, tò mò hỏi y.
- Chả có gì, chỉ là mấy giấc mơ vớ vẩn thôi.- Tiêu Trường Phong cười trừ, việc mất mặt như này mà nói ra á ,hu hu, y đã tưởng tượng ra viễn cảnh Tiêu soái treo việc này bên mép , một ngày mang ra trêu y 8 lượt rồi.
- Đừng tưởng ta không biết, hồi trước lần đầu giết người ta cũng thế......- Tiêu Sơ Lâu chậm rãi kể lại quá khứ phủ bụi chả ai biết của mình....
Phụ tử Tiêu gia đêm đến không ngủ, đèn không đốt, nằm sát bên nhau tâm sự đêm khuya, thư giãn tinh thần chuẩn bị cho một trận ác chiến đánh dấu sự chấm hết của 1 thời đại vũ  khí lạnh độc tôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK