• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau bữa tối, trở về khách sạn, Sở Linh liền đi tắm.

Phòng tắm được thiết kế theo kiểu vòi sen kính mờ, không thể nhìn thấy từ bên ngoài, Tần Thiếu Đình lặng lẽ vào trong phòng vệ sinh, lấy quần áo Sở Linh treo ở mắc xuống, sau đó để áo phông của mình lên.

Sở Linh tắm xong đi ra, vò tóc lau đầu mấy lần, sau khi lau hết nước trên người để tìm quần áo thay thì mới phát hiện ra hình như quần áo có gì đó sai sai – quần dài của cậu biến mất rồi, chỉ còn quần lót và một chiếc áo phông, mà rõ ràng áo phông này không phải của cậu.

Cái phòng này chỉ có hai người là Tần Thiếu Đình và cậu, nếu cậu không lấy thì hẳn là Tần Thiếu Đình.

Lấy áo phông xuống nhìn một chút, chất liệu rất tốt nhưng hơi mỏng, màu trắng tinh, hơn nữa áo dài vừa vặn tới bắp đùi, thực sự có hơi xấu hổ.

Sở Linh nghĩ một lúc, nói vọng ra ngoài, “Đội trưởng, anh lấy quần áo giúp tôi với?”

Tần Thiếu Đình không lên tiếng.

“Đội trưởng?” Sở Linh lại gọi lần nữa.

Vẫn không ai đáp lại cậu, như thể Tần Thiếu Đình không có trong phòng.

Sở Linh yên lòng, cảm thấy có lẽ Tần Thiếu Đình đã ra ngoài rồi. Vì xấu hổ nên cậu không dám không mặc gì mà ra ngoài lấy quần áo, thế là đành miễn cưỡng mặc quần và áo phông vào người, ra khỏi nhà vệ sinh tìm quần áo của mình.

Ra đến ngoài, cậu liền thấy Tần Thiếu Đình dù bận nhưng lại vẫn ung dung ngồi trên sa-lông, tủm tỉm cười nhìn cậu.

Sở Linh hơi đỏ mặt.

Tần Thiếu Đình vươn tay ra.

Sở Linh lúng túng vẫn đứng đực tại chỗ.

Tần Thiếu Đình cười nói, “Lại đây nào.”

Sở Linh do dự chốc lát, cuối cùng vẫn đi tới – quần áo của cậu đang ở trong tay Tần Thiếu Đình.

Tần Thiếu Đình ôm chầm lấy Sở Linh vừa lại gần, kéo cậu ngồi lên đùi mình, hai tay hư hỏng bắt đầu vuốt đùi Sở Linh.

“Hôm nay khi thi đấu, tôi đã muốn làm thế này rồi.”

“Trong đầu anh toàn những thứ bậy bạ gì thế?” Sở Linh nắm lấy tay hắn, không cho hắn vuốt lên trên.

“Ai yêu đương chẳng như thế này?” Thân là một người chưa yêu ai bao giờ, Tần Thiếu Đình chỉ nghĩ ai đang yêu cũng đều có mong muốn được gần gũi nhau mà thôi.

Sở Linh cũng chưa từng yêu đương, cảm thấy Tần Thiếu Đình nói cũng có lý, nhưng mà… Nhiêu đó không liên quan đến việc cậu phải mặc quần áo của Tần Thiếu Đình và để Tần Thiếu Đình ve vãn nha.

Sở Linh vươn tay định lấy đồ của mình, Tần Thiếu Đình nhanh hơn cậu, nắm lấy tay Sở Linh, tay kia vòng qua eo cậu, xoay người đặt cậu lên ghế sa-lông rồi hôn lên.

Kỹ thuật hôn của Tần Thiếu Đình ngày càng cao siêu, ban đầu Sở Linh chỉ thấy nóng mặt, giờ thì cả người đều cảm giác nhiệt độ tăng cao.

Tần Thiếu Đình mơn trớn tai cậu, nhẹ nhàng đẩy hông, giọng nói khàn khàn gợi cảm, “Có tinh thần quá này.”

Sở Linh vừa giận vừa xấu hổ, chỉ muốn né ra chạy vào chăn, lại vừa thầm mắng bản thân vô dụng trong đầu, hôn chút thôi đã có phản ứng rồi…

Tần Thiếu Đình dụ dỗ nói, “Cần tôi giúp không?”

Sở Linh cả giận, “Không cần!”

Tần Thiếu Đình cười lớn, bế cậu lên trên giường, “Được rồi, vậy em tự giải quyết nhé, tôi đi tắm. Nếu tôi tắm xong đi ra mà em chưa tự xử xong thì tôi không khách khí nữa đâu.”

Sở Linh kéo chăn bọc kín cả người, thầm mắng: Giải quyết cái méo gì! Mau tỉnh táo lại coi!

Ngày cuối cùng của sự kiện tròn năm sẽ thông báo thay đổi trong phiên bản mới cũng như bế mạc trao giải. Theo thông báo thì bảy giờ tối sẽ chính thức bắt đầu, năm giờ bắt đầu thảm đỏ. Ngoại trừ thành viên các đội tuyển thì còn có khách mời của ban tổ chức, fanartist, các nhóm làm video và các team cosplay.

Không có yêu cầu bắt buộc về quần áo, vì vậy mọi người đều mặc đồ thường.

Tần Thiếu Đình và Sở Linh mặc áo len và quần bò giống nhau, chỉ có giày là khác. Hai người được bố trí lên thảm đỏ cùng nhau, cũng coi như chính thức công khai với người ngoài, thể hiện sự ủng hộ đối với LGBT.

Khi hai người cùng xuất hiện, fan tại hiện trường lập tức phát điên. Ban tổ chức buộc phải tăng âm lượng của loa để mọi người có thể nghe rõ giới thiệu chương trình.

Kênh livestream tăng lên một triệu người xem trong nháy mắt, fan bị lag muốn khóc luôn.

[Mấy người là ma quỷ phương nào! Sao vào đúng lúc thế hả!]

[Ka ka ka ka ka ka ka ka aka ka!!!!!!!!!]

[Đứng hình cmnr!]

[Nhân cơ hội liếm màn hình thôi anh em!]

[Đình thần đẹp trai quá á á á á á á á á!!!!!]

[Vũ thần hôn miếng ~~~~~~]

[Mẹ hỏi tui sao màn hình điện thoại lại ướt…]



Tần Thiếu Đình và Sở Linh không nắm tay nhau, nhưng chemistry giữa hai người vẫn không thể che giấu nổi.

Khi đi tới backdrop chụp ảnh, hai người dừng lại cho staff cũng như fan chụp hình thoải mái.

Một phút sau, Tần Thiếu Đình và Sở Linh đi tới khu vực phỏng vấn thảm đỏ.

MC thảm đỏ là một cô gái xinh đẹp tên Tiểu Sấm, trước kia Tiểu Sấm từng là streamer, vì người đẹp giọng ngọt, nói chuyện hài hước nên liền trở thành MC cho cách hoạt động ngoài ngạch như thế này.

Tiểu Sấm, “Chào Đình thần và Vũ thần. Rất vui khi được phỏng vấn hai bạn.”

Hai người mỉm cười chào cô.

Tiểu Sấm, “Trước đây hai người không ở cùng team, giờ lại trở thành đồng đội, ấn tượng hiện tại có thay đổi gì so với ấn tượng ban đầu không?”

Sở Linh nói, “Không có, vẫn giống như hồi đầu.”

Cậu cũng không thể nói mình nhận ra Tần Thiếu Đình càng ngày càng mặt dày đúng không? Cũng không thể nói vóc người Tần Thiếu Đình đẹp hơn so với những gì cậu tưởng tượng, như vậy thì hơi quá rồi.

Tần Thiếu Đình cười cười, “Trước đây cảm thấy Vĩ Vũ hơi khó gần, giờ thì thấy đơn giản chỉ là hơi ngượng nghịu thẹn thùng thôi.”

Tiểu Sấm thán phục, “Vậy sao? Tôi vẫn luôn nghĩ Vũ thần là kiểu người cao ngạo lạnh lùng đó.”

Tần Thiếu Đình nói, “Góc nhìn khác nhau thì đương nhiên đánh giá sẽ khác nhau.”

Tiểu Sấm rít gào, “Đã hiểu đã hiểu! Vậy nói một chút về ưu điểm của đối phương đi!”

Sở Linh suy nghĩ một chút rồi nói, “Khá tinh tế tỉ mỉ, cẩn thận hơn so với những gì các bạn nhìn thấy.”

Tần Thiếu Đình, “Ưu điểm quá nhiều, đối với tôi mặt nào của em ấy cũng là tốt nhất.”

Tiểu Sấm vui vẻ cười nói, “Các bạn tôi ơi, mọi người đã ăn cẩu lương no chưa?”

Fan cùng gào lên, “No rồi!”

Tiểu Sấm, “Tôi cũng no lắm luôn, CUT!”

Lúc này nhóm khách mời tiếp theo cũng đi tới, Tiểu Sấm đành buông tha cho Tần Thiếu Đình và Sở Linh, tiếp đón nhóm sau.

Mà chẳng biết vô tình hay cố ý mà Tư Loan và Hà Tiếu cùng bước lên thảm đỏ, tuy bọn họ không nhiều fan như Tần Thiếu Đình và Sở Linh nhưng hiện trường vẫn rất náo nhiệt.

Khi chụp ảnh, Hà Tiếu tự nhiên nắm tay Tư Loan, không chỉ có Tư Loan sửng sốt mà fan cũng rất bất ngờ – chuyện gì thế này?

Tiểu Sấm cũng nhìn thấy cảnh này, cô là fan Phong Đình, trước đây cũng từng nghĩ những chuyện Tư Loan làm là để tăng độ phủ sóng CP, nhưng thân là MC chính thức, cô không thể biểu hiện sự chán ghét ra ngoài. Mà Hà Tiếu nắm tay Tư Loan như vậy, có ngu mới tin đây là quan hệ đồng đội đơn thuần.

Đạo diễn chương trình mớm lời qua tai nghe cho Tiểu Sấm, đã đến nước này thì sợ là bọn họ cũng không giả ngu nổi nữa, đến khi fan tỉnh ra có khi còn bị ném đá.

Tiếng hoan hô của fan nhỏ hơn rất nhiều, Tư Loan cười cứng đờ, ngoài cười mà trong lòng lạnh ngắt, cực kỳ quái lạ.

Tần Thiếu Đình và Sở Linh vừa ngồi vào ghế thì thấy cảnh này trên màn hình lớn.

Tần Thiếu Đình cười lạnh, “Chắc Hà Tiếu không nhịn nổi nữa rồi.”

Hiện tại thảm đỏ đang được phát sóng trực tiếp, không có máy quay trong hội trường nên hắn cũng không sợ ai nghe được mình nói chuyện. Mà dù có quay thì hắn cũng chỉ đang nói sự thật mà thôi, đơn giản là Hà Tiếu tự cho hắn bằng chứng chứng minh lời hắn nói có sức thuyết phục.

“Nhìn biểu cảm của Tư Loan thì chắc là Hà Tiếu không nói trước với anh ta.” Sở Linh cảm thấy Tư Loan rất thảm, công khai tình cảm một cách bị động thế này, hình tượng sụp đổ, fan thể nào cũng quay lưng không ít. Có khi lát nữa về Thôi Soái sẽ phát điên.

“Phản ứng thế mới chân thực chứ, hơn nữa yêu thì nói là yêu, sao phải che giấu? Chẳng phải là đang lo fan theo vì CP giờ sẽ quay lưng hay sao? Nếu đã diễn trò thì nên xác định việc này từ lâu rồi mới phải.” Tần Thiếu Đình cảm thấy rất thỏa mãn, nếu không phải Tư Loan thì cứ diễn trò để chiếm sự chú ý như vậy cũng sẽ chẳng được dài lâu.

“Tiêu đề nóng tối nay nhất định phải là vụ này.”

“Nếu như không phải sợ Nhung Tước sẽ tức hộc máu thì tôi nhất định sẽ thêm dầu vào lửa.”

“Thôi đừng, tuy cách hành xử của Tư Loan tồi tệ thật nhưng Dịch Trăn và Trác Sơ cũng đâu đến nỗi nào, nếu anh tham gia vào thì đội trưởng các đội khác chưa biết chừng cũng sẽ phải tỏ rõ thái độ, đến lúc đó sợ là Ám Dạ sẽ có nguy cơ phải giải tán mất. Dịch Trăn và Trác Sơ được Thôi Soái đẩy lên đã chẳng dễ dàng gì, đời tuyển thủ của chúng ta liệu có được bao năm đây? Đừng ép bọn họ đến bước đường giải nghệ.” Sở Linh cảm thấy lỗi của ai thì người đó chịu, không nhất thiết liên lụy đến người vô tội.

Cậu may mắn nên giải nghệ rồi vẫn có Tần Thiếu Đình tới mời về. Giờ nếu Dịch Trăn và Trác Sơ giải nghệ vì vụ này, e là sẽ rất khó tìm được team mới, chưa kịp cống hiến nhiệt huyết thực sự đã phải về mưu toan cuộc sống, cùng là tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu rất thấm thía điều này.

“Được thôi, để xem Ám Dạ định giải quyết như nào. Nhưng mà fan quay lưng là điều chắc chắn rồi.” Tần Thiếu Đình cũng sẽ không làm chuyện gì có thể gây liên lụy người khác, chẳng qua cảm thấy làm người sống không nên quá giả tạo, nếu không chắc chắn sẽ có một ngày bị phơi bày.

Tiểu Sấm cứng rắn, không quan tâm Tư Loan có đang xấu hổ hay không, hỏi thẳng, “Hoa Loan và Tiếu Tử đang yêu nhau sao?”

Tư Loan còn chưa kịp mở miệng thì Hà Tiếu đã cười khanh khách, “Đúng vậy.”

Hà Tiếu sảng khoái thừa nhận khiến Tiểu Sấm thấy rất thú vị, “Hai bạn yêu nhau bao lâu rồi? Lần trước thấy đăng bài vẫn còn bảo hai người là bạn bè mà?”

Như thể Hà Tiếu hoàn toàn không nhận ra tính công kích trực diện trong câu nói của Tiểu Sấm, tự nhiên nói, “Chúng tôi yêu nhau cũng lâu rồi.”

Tiểu Sấm, “Vậy sao không đăng weibo thông báo, để fan chung vui.”

– dù đảm bảo là fan chẳng vui nổi đâu.

Hà Tiếu nói, “Cũng không phải chuyện gì quan trọng nên nghĩ chẳng cần thông báo.”

Tiểu Sấm, “Tiếu Tử thật tinh tế.”

Hà Tiếu cười liếc nhìn fan bên dưới, trong nụ cười ngập tràn sự kiêu ngạo.

Tiểu Sấm, “Hoa Loan nói vài câu đi nào?”

Rõ ràng đây không phải kịch bản dàn xếp trước cho Tư Loan, sự cứng ngắc vẫn đọng trên mặt gã, sau đó dường như gã phải vắt kiệt trí thông minh của cả đời để bật ra được một câu, “Cảm ơn vì mọi người đã luôn ủng hộ và cổ vũ.”

“Phụt…” Tần Thiếu Đình cười thành tiếng, mà các thành viên có mặt cũng như khách mời cũng bật cười.

Tần Thiếu Đình ghé lại bên tai Sở Linh, “Cưng ơi, em nói xem có phải em gặp quá ít đàn ông nên mới có thiện cảm với loại người như tên đó không?”

Sở Linh cũng cười, cậu thực sự không ngờ lúc này Tư Loan lại ngu ngốc như vậy. Dù giờ có hết hi vọng thì cũng không nên như thế chứ?

Tiểu Sấm không phải dạng vừa, vẫn ung dung thản nhiên giữa bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt, “Vậy chúng tôi xin được chúc mừng Hoa Loan và Tiếu Tử, mong các bạn hạnh phúc dài lâu.”

Sau khi Tư Loan và Hà Tiếu tiến vào, hai người vừa ngồi xuống thì Tần Thiếu Đình đã quay đầu lại nói, “Chúc mừng nha.”

Nếu fan thấy cảnh này, chắc sẽ cười nói rằng Tần Thiếu Đình đang xỉa đểu.

“Cảm ơn.” Hà Tiếu đáp lại, nhìn Sở Linh, “Không chúc mừng chúng tôi sao?”

Sở Linh bật cười vì sự ấu trĩ của cô nàng, gật đầu nói, “Chúc mừng. Giấu giếm lâu như vậy mới công khai cũng không dễ dàng gì. Nếu đã vậy thì hãy trân trọng nhé.”

Không thấy Sở Linh tỏ vẻ buồn bực, Hà Tiếu khó chịu trong lòng. Mà có người còn tức giận hơn cả hai người họ, Thôi Soái gấp gáp đi tới, dường như đang nghiến răng nghiến lợi chỉ thẳng vào bọn họ, sau đó hắn khoát tay rời đi.

Weibo của Ám Dạ lần này không dám trì hoãn nữa, lập tức đăng tin hai người yêu nhau, nhưng ngôn ngữ rất trịnh trọng chính chuyên, không thêm bất cứ câu chúc phúc nào. Rất nhiều fan cuồng liền chạy vào weibo của Tư Loan comment phía dưới, mắng gã giả tạo cố tình diễn CP, giả gei để hút fan CP, hút follow trên weibo.

Chuyện công khai tình cảm của Tư Loan và Hà Tiếu chỉ là bất ngờ phát sinh, còn chương trình thì vẫn phải tiếp tục như kế hoạch.

Cập nhật lần này chủ yếu điều chỉnh một phần cách chơi và bộ kỹ năng nhằm đảm bảo tính cân bằng trong game.

Sau khi thông báo toàn bộ về kế hoạch cập nhật thì đến tiết mục trao giải. Giải chính thức cũng chỉ là cái danh, không có phần thưởng về kinh tế nhưng cũng là sự khẳng định với các tuyển thủ, sau này tiền hợp đồng làm đại diện thương hiệu cũng sẽ nhiều hơn một chút.

Giải thưởng livestream xuất sắc nhất khỏi nói cũng biết sẽ rơi vào tay Cận Luân.

Tuyển thủ hào hiệp nhất – Phùng Thiên.

Tuyển thủ đại biểu cho môn phái xuất sắc nhất – Kỳ Hạo.

Tuyển thủ tiềm năng nhất – Cảnh Mạc.

Tuyển thủ được yêu mến nhất – Tần Thiếu Đình.

MC trên sân khấu mời Tần Thiếu Đình lên nhận giải, Tần Thiếu Đình đứng dậy cầm tay Sở Linh, hôn lên mu bàn tay cậu một cái rồi mới đi lên.

Giám đốc kế hoạch trao cúp lưu niệm cho Tần Thiếu Đình, Tần Thiếu Đình đi tới trước micro nói, “Cảm ơn sự yêu mến của mọi người, đây không phải lần đầu tôi nhận được giải thưởng này, tất cả là nhờ các bạn đã vote cho tôi. Trước đây tôi chỉ có một mình, mọi người yêu mến cũng chỉ yêu mến mình tôi. Nhưng giờ tôi thoát kiếp FA rồi, hi vọng mọi người giờ đây thay vì yêu mến mình tôi, sẽ yêu mến cả người tôi thương yêu nữa, như vậy sẽ càng đáng trân trọng hơn. Tôi hi vọng có một ngày mình và Sở Linh sẽ có thể cùng đứng trên này, gửi lời cảm ơn đến các bạn, nhận chúc phúc từ các bạn.”

Fan dưới khán đài kích động, mà fan xem livestream cũng điên cuồng spam.

Tần Thiếu Đình dùng cách riêng của hắn, không chút nào che giấu mà công khai tình cảm của hắn dành cho Sở Linh trước mặt mọi người. Đây chẳng phải diễn trò, hắn chỉ hi vọng cả thế giới đều có thể chứng kiến đoạn tình cảm đẹp tuyệt vời này của mình mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK