Phương Anh cười như điên dại buông rơi khẩu súng. Hắn chạy tới bỏ băng dính trên miệng nó, nước mát hắn bắt đầu rơi
-Anh Thư...Anh Thư em mau tỉnh dậy đi Anh Thư_Hắn gào lên trong đau khổ tay lau đi những vết máu và bẩn trên mặt nó
-Đăng...Đăn Vũ...kiếp này...có lẽ chúng ta kiếp này sẽ không...đ...được ở bên nhau nữa rồi..._Nó khó nhọc nói
-Không...không em phải sống, em không được ngủ, tôi không cho phép em ngủ Anh Thư à_Hắn nói trong nước mắt
-Nếu được...kiếp sau ...em...em mong sẽ được ở bên anh...mãi mãi..._Nó nói rồi bàn tay nó dần buông lơi. Đúng, nó đã ra đi, đã fowif xa tụi hắn mãi mãi, mãi mãi...
-Không...không Anh Thư, em tỉnh lại đi, tôi xin em mà em tỉnh lại đi_Hắn lay lay người nó rồi ôm chặt vào lòng khiến mọi người không khỏi đau xót
-Không có em, cuộc sống tôi như vô nghĩa, em nghĩ tôi có thể hạnh phúc được sao? Tôi chỉ hạnh phúc khi nơi đó có em thôi_Hắn đau khổ nói tay không biết đã cầm khẩu súng từ bao giờ và...
Pằng.....
Tiếng súng một lần nữa lại vang lên...kết thúc một sinh mạng nữa....Hắn ôm nó trong lòng ra đi thanh thản
-Đăng Vũ....Không_Tất cả mọi người một lần nữa hét lên khi hắn dí súng vào đầu mình và bóp cò...
-Không, Đăng Vũ sao anh lại làm vậy chứ? Sao anh lại bỏ em! Đăng Vũ..._Phương Anh hét lên như điên loạn
Vậy là nó và hắn đã ra đi mãi mãi, rời xa cuộc sống hối hả này trong niềm tiếc thương của bao người...Mưa! Mưa như hòa cùng nước mắt bao người
Đám tang nó và hắn diễn ra trong nỗi tiếc thương của bao người. Minh Anh đã ngất lên ngất xuống trong đám tang nó, Hà My cũng khóc rất nhiều. Còn Hàn Phong và Minh Dương từ khi hắn qua đời trên mặt hai người không có lấy một chút gì gọi là vui vẻ cả.
Sau đám tang nó và hắn nhỏ Phương Anh dường như bị bệnh về thần kinh, gia đình nhỏ nhanh chóng bị phá sản không rõ lí do, còn nhỏ Phương Anh thì phải vào viện để chữa trị bệnh của mình......
---------------------THE END------------------------------
úi mọi người đừng ném đá tg nha, có gì bất mãn hãy đợi ngoại truyện nha, sẽ có một điều thú vị đó đừng bỏ nha tội tg lắm mà hjx