Nói đến bữa tiệc này thì cũng chẳng có gì là bất ổn cả, ngoại trừ tên thiếu gia Dương Thiệu kia cứ chăm chăm dùng ánh mắt đê tiện nhìn cô thì còn lại đều không có bất kì khác thường. Chỉ còn một khả năng, đó chính là ở nhà!
Nhưng cũng không đúng, trước khi đi cô đã căn dặn quản gia Trương rất kĩ càng, nếu như có gì bất thường phải ngay lập tức gọi điện cho cô, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào.
Bỗng nhiên . . .
I know I can’t take one more step towards you
Cause all thats waiting is regret
Don’t you know I’m not your ghost anymore
You lost the love I loved the most
Tim cô chợt nhảy thót lên, nhất thời bần thần nhìn chiếc điện thoại không ngừng reo trong ví.
"Đại tiểu thư." Là tiếng của quản gia Trương, giọng nói tĩnh lặng thường ngày nay lại mang theo lo lắng rõ ràng, khiến cô càng thêm lo sợ.
"Có chuyện gì rồi ?"
"Âu thiếu đến, đang ở cùng nhị tiểu thư."
Tít . . . tít . . .
Cô buông lỏng điện thoại, tùy ý để nó rơi xuống đất. Cắn chặt môi dưới cơ mồ muốn chảy máu.
Chợt nhận ra điều gì đó khiến cô hốt hoảng cực độ. Theo nguyên tác của truyện, Âu Dương Triệt sẽ bị nữ chủ bạch liên hoa hạ mị dược, hoàn toàn biến thành người của cô ta, và chính xác là vào thời gian này!
Tức khắc cô cởi giày ra quăng đi, kéo làn váy dài vướng víu lên chạy ra khỏi khách sạn trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Mộ Dung Thiên Hàn chính là ngươi ngạc nhiên đầu tiên, thính lực hắn rất tốt có thể nghe được cuộc đối thoại trong điện thoại của cô. Hơn nữa sáng này trong lúc vô tình hắn cũng đã biết được, nhưng là có gì không ổn hay sao, vì sao cô lại hoảng hốt như thế.
Hàn thị chính là người tiếp theo, gương mặt đang tươi cười cùng các vị phu nhân khác chuyển biến nhanh chóng, biến thành màu trắng bệch, đảo mắt tính toán, sợ là cô sẽ phá hủy kế hoạch của Hàn Tinh.
Liếc mắt sang góc tối nào đó, ánh mắt sắc bén ra hiệu, tức khắc người trong tối kia gật đầu, nhẹ nhàng lách người đuổi theo cô. Khóe môi Hàn thị câu lên, ẩn ẩn nụ cười thâm độc.
----ta là dãy phân cách thâm độc----
"Thầy Triệt, cuối cùng thầy cũng đến."
Hàn Tinh từ khi cô rời nhà đã vận một trang phục khác, chiếc váy ngắn hơn rất nhiều, phía trên phần ngực no đủ trắng nõn lộ ra hơn phân nửa, cực kì mê người!
Âu Dương Triệt bắt gặp Hàn Tinh trong bộ dạng này, thoáng cau mày, sau đó liền quay sáng hướng khác, cố tình không muốn nhìn Hàn Tinh.
"Thầy nghĩ em nên đi thay trang phục khác đi."
"Vì sao ? Em thấy mặc như thế này rất tốt." Hàn Tinh cố tình không hiểu, nhìn hắn thẹn không dám nhìn đáy lòng cô ta càng nhộn nhạo.
"Được rồi, thức ăn đều sắp nguội cả rồi, chúng ta mau ăn đi." Hàn Tinh thân mật lôi kéo cánh tay rắn chắc của hắn đến bàn ăn.
Âu Dương Triệt rất muốn thoát khỏi thân mật của Hàn Tinh nhưng không cách nào thoát ra được, chỉ có thể để mặc cô ta lôi kéo.
"Vì sao lại không thấy Tử Du ?" Hắn từ lúc bước vào đều đảo mắt xung quanh tìm kiếm người thương của mình, nhưng mà cho dù hắn có tìm cỡ nào cũng không thấy được, mà cả căn biệt thự to lớn lại vắng lặng vô cùng, giống như chỉ có hắn cùng Hàn Tinh ở đây.
Hàn Tinh cười khẩy, tất nhiên là không thấy rồi, bởi vì cô đã bị hai mẹ con cô ta tính kế cả rồi, hơn nữa để thuận lợi kế hoạch, cô ta đều đã cho tất cả người làm trong nhà nghỉ sớm, nhất là quan gia Trương. Tất cả đều đã chu toàn chỉ chờ bước cuối cùng!
"Mẹ nói muốn tìm đối tượng tốt cho chị hai nên đã cùng chị ấy đi dự sinh nhật của Dương thiếu rồi."
Âu Dương Triệt chấn kinh, làm sao có thể, không được, hắn tuyệt không cho phép, hơn nữa "danh tiếng" của Dương Thiệu hắn cũng không phải chưa từng nghe qua, cô đẹp như thế nhất định sẽ rơi vào tầm ngấm của hắn ta.
"Xin lỗi, thầy còn có việc, thầy đi trước." Hắn nhất định phải nhanh chóng đến đó!
"Nhưng thầy đã hứa sẽ dùng cơm với em." Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hàn Tinh hoảng hốt nắm tay hắn ngay lại, đưa đôi mắt to tròn ngập nước chực khóc nhìn hắn.
"Hôm nay không được, hôm khác thầy sẽ đền bù cho em." Hắn đang rất vội, mặc kệ lời hứa với Hàn Tinh, vì cô hắn chấp nhận biến thành kẻ thất hứa.
Hàn Tinh nội tâm ngầm tính toán, như thế nào có thể cho hắn đi dễ dàng như thế, để có được cơ hội hiếm có này cô ta đã tốn rất nhiều công sức, không thể nào vì sơ suất nhỏ mà đi toi cả kế hoạch.
"Nếu như thế thầy uống cùng em một ly rượu đi, chỉ một thôi." Hàn Tinh cố gắng níu kéo, hơi nước trong mắt cô ta khiến cho tâm hắn thoáng mềm.
Âu Dương Triệt không nghĩ ngợi nhiều, lập tức bưng lấy ly rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch. Chính là không ngờ chỉ là một ly rượu mà hắn đã thấy choáng váng, cũng không phải hắn chưa từng uống rượu nhưng là tửu lượng có hạn, hơn nữa, nếu như uống nhanh như thế càng dễ say hơn.
Đi chệch choạng được vài bước hắn đã không thể đi tiếp, suýt chút nữa ngã ra đất, may mắn có Hàn Tinh đỡ lấy.
"Thầy say rồi, không nên lái xe vào lúc này." Hàn Tinh nhìn bộ dạng của hắn, đáy mắt lóe lóe tia thắng lợi, nhanh chóng mang hắn tiến vào phòng mình.
"Không . . . " Âu Dương Triệt giống như bị vắt kiệt sức, toàn thân tựa vào Hàn Tinh mặc cô ta dẫn mình đi đâu. Đến một lúc sau lại bản thân bất thường hơn, mồ hôi rịn ra, có một ngọn lửa nào đó như thiêu đốt cả người hắn, miệng đắng lưỡi khô, cảm giác có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò khắp người.
Nhìn biểu hiện của hắn Hàn Tinh đã biết mị dược đã phát tác, đẩy nhẹ hắn ngã ra giường, Hàn Tinh cười dâm đãng, bắt đầu cởi bỏ bộ váy mỏng tanh của mình, trên người chỉ còn nội y bằng ren khêu gợi, cô ta nhanh chóng áp lên người nóng rực của hắn.
"Thầy rất khó chịu sao ?" Hàn Tinh dùng thanh âm ngọt ngào khêu gợi dục vọng của hắn, tay mơn trớn vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ đến cực hạn của hắn.
Hắn giống như bị thiêu đốt còn Hàn Tinh chính là khối băng mát lạnh, ma sát vào nhau khiến hắn thoải mái không thôi, nhưng lí trí còn sót lại không cho phép hắn tiếp xúc quá thân mật với Hàn Tinh.
"Tử Du . . . " Hắn vùng vẩy muốn đẩy Hàn Tinh ra khỏi người mình, môi mỏng hồng nhuận dụ hoặc lòng người mấp máy gọi tên cô, thanh âm trầm ấm khi nào lại biến thành khàn khàn mê người.
Hàn Tinh cắn răng, tại sao đến lúc này Âu Dương Triệt lại có thể nhớ đến cô, không phải có cô ta ở đây là đủ sao ?
"Em là Tử Du! Triệt, hãy yêu em!" Hàn Tinh cởi bỏ từng cúc áo của hắn, cắn môi bất đắc dĩ nhận mình là cô, bộ ngực căng đầy không ngừng ma sát vòm ngực rắn chắc của hắn.
"Tử Du . . . " Trước mắt hắn mơ hồ, cộng thêm lửa dục trong người hắn không ngừng bùng cháy làm cho hắn không phân định được, gương mặt bầu bĩnh của Hàn Tinh chợt biến thành gương mặt tuyệt mỹ của cô, làm tim hắn đập mạnh liên hồi.
"Tử Du, anh yêu em . . . " Hắn không còn nhận thức được người trước mặt là Hàn Tinh, chỉ đinh ninh đó là cô, là người hắn yêu. Rốt cuộc tâm không nhịn được, hắn lật người đem Hàn Tinh đặt ở dưới thân, môi không ngừng gọi tên cô.