• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lệ Quân mở mắt ra, điều đầu tiên cô thấy chính là một mái trần đẹp tuyệt vời, không rõ có phải do ảo giác không nhưng chúng còn đang phát ra ánh sáng, mà không chỉ ở đó, xung quanh cũng tương tự. Tiếp đến là một trận đau nhức lan tỏa ra khắp cơ thể, từng cơn run dữ dội hiện lên, cô cố gắng chống tay dậy khỏi sàn nhà lạnh buốt, mặt nhăn nhó mệt mỏi cực kì. Nhìn ngắm xung quanh một hồi rồi phát hiện có người đang ngồi cách đó không xa, ấn ấn đóng đóng những tờ giấy gì đó, gương mặt vô cùng ấn tượng. Ánh mắt sắc bén, lông mi dài, khuôn mặt toát đầy vẻ gương mặt thanh tú, gương mẫu cho muôn dân. Người này chính xác là in dấu rất sâu trong trí nhớ cô, không ai khác chính là đại thần tiên, Lạc Thiện Quân!

Lệ Quân vẫn còn thấy đau đớn nhưng không quá lâu sau chúng gần như đã biến mất hết, cơ mà cơ thể vẫn chưa kịp thích ứng diễn biến nhanh như này. Cô bước gần đến phía Lạc Thiện Quân có vẻ như đang làm việc kia, hắn thấy bóng dáng cô liền khẽ nâng mắt lên nhìn, nói: "Tỉnh sớm vậy?"


Lê Quân tiến càng gần hỏi: "Ông ở đây thì tức là đây là thần giới?"

Lạc Thiện Quân hỏi vặn: "Không thì?"

Lệ Quân tiến đến một cái ghế gần đó ngồi xuống, nói: "Không thì là tôi chết rồi...?"

Nhìn qua khung cảnh này cũng đủ biết là Lạc Thiện Quân đang làm việc chăm chỉ, với lại Lệ Quân cũng chẳng muốn làm phiền người ta nên giữ im lặng cả buổi. Cơn đau cũng gần như biến mất làm cả người nhẹ nhõm không tả nổi, hít thở cũng thông hơn nhiều. Một lúc sau cô mới bật thốt lên: "Thuốc ông đưa có phải tác dụng hơi chậm không... Mà sao tôi lại xuất hiện ở đây...?"

Lạc Thiện Quân nhẹ nhàng đặt bút xuống, nhìn Lệ Quân chằm chằm, nói: "Thuốc gì cũng cần thời gian thích ứng, thần tiên cũng không ngoại lệ, những lần sau dùng sẽ nhanh hơn thôi. Còn tại sao ở đây thì chính là vì suýt nữa hồn ngươi xuống âm phủ rồi, may ta kịp thời kéo lại, không thì...". Sau đó hắn nhún vai một cái, không cần nói ra ai cũng có thể tự hiểu sẽ như thế nào.


Lệ Quân hiểu được xong hỏi: "Vậy thì phải ở bao lâu?"

Lạc Thiện Quân nâng bút lên, tiếp tục viết gì đó, đáp: "Tầm vài ngày nữa, lúc đó chắc sẽ bình ổn hơn."

Lệ Quân vô thức "ừm" một tiếng, trong đầu hiện lên hàng đống suy nghĩ rồi đột nhiên cô suy xét đến một vấn đề, ngay sau đó liền hỏi thẳng: "Ấy, không đúng, chẳng phải bảo một ngày trên trời bằng một năm trên mặt đất sao? Vậy chẳng phải lúc quay lại đã vài năm rồi hả?"

Lạc Thiện Quân đưa mắt nhìn cô, hỏi: "Ai nói vậy?"

Lệ Quân thẳng thừng đáp: "Ông chứ ai, mấy ngày đầu đều nhồi một đóng kiến thức vào đầu tôi, bắt nhớ hết, xong giờ lại tự phản bác...?"

Lạc Thiện Quân: "Hình như có thật... mà không quan trọng, ngươi cứ an tĩnh ngồi đây đi, bao giờ cảm thấy không còn đau nữa thì khác tự khắc quay về."


Lệ Quân "ồ" một tiếng, cũng nào thể làm khác, ai bảo rốt cục cô nhanh chết vậy, tính ra là còn đang ăn nhờ ở đậu người ta nữa kìa. Cơ mà không quan trọng, trước hết là cứ xem xét tình hình trước đã, cứ nghe lời ngồi yên chút là ổn.

Nhưng, đấy chỉ suy nghĩ thiếu quyết tâm của Lệ Quân thôi, căn bản cô chẳng ngồi yên được lâu như vậy. Lúc thì đi vòng quanh ngắm nghía đồ đạc, sờ mó lung tung, lúc thì dạo chơi ca múa trong đầu. Có lần còn dại dột, thấy Lạc Thiện Quân đang làm việc, bản thân làm loạn cũng không bị mắng thế là mạnh dạn mở cửa để xem xem thần giới như thế nào. Khi vừa mở, cô hí hửng không nhìn, suýt thì bị thụt chân xuống, nếu nặng hơn thì chắc là tan thịt nát xương. Vẫn may là kịp thời nhận biết nếu không khẳng định là chầu ông bà tổ tiên rồi... Phía dưới là một mảng đẹp đẽ, có thể nói là rất xa, xanh ngắt của nước biển, một phần là lục địa. Lạc Thiện Quân bấy giờ mới lên tiếng: "Điện này cách rất xa, không có đường đi bộ đâu."
Làm ơn có thể nói sớm chút không?!

Lệ Quân chẳng biết làm gì, nở một nụ cười nửa bên gượng gạo, thế là đành quay lại chốn ghế chờ thân yêu. Nói vậy thôi chứ chuyện gì vẫn ra chuyện nấy!

Thi thoảng sẽ có người mở cửa bước vào, hầu như đều là có việc muốn bàn hoặc là đưa sổ sách dày đặc gì đó. Nhưng điều nổi bật nhất chính là bọn họ đều nhìn Lệ Quân bằng một loại ánh mắt kì lạ, ví dụ như nghi hoặc, lườm nguýt. Nói thật thì mỗi lần như thế cô không khỏi giật mình, người đầy mồ hôi, có hơi chột dạ chút xíu.

Khi Lệ Quân tỉnh lại thật sự thì đã là năm sáu ngày sau vụ việc, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là một gian phòng trọ rất mộc mạc, trông cực giản dị. Quần áo gần như đã thay đổi, không còn như trước, đây một phần là do Lạc Thiện Quân nhúng tay vào, hắn nói dù gì cô cũng là sống lâu dài, thay đổi cho hợp với cuộc sống thì tốt hơn. Thật sự lời này không thể phản bác được, sống, thích ứng đã trở thành luật lệ không thể thay đổi rồi.
Ở trên bàn cạnh chỗ cô đang nằm có để mấy thứ vũ khí hộ thân kia, có hai thứ thôi, màu sắc gần như đối lập nên rất dễ nhận ra. Đột nhiên cửa được mở ra, người đó là Mặc Băng, trên tay hắn cầm một thau nước, nhìn thấy cô liền vứt đi luôn, chạy ào đến ôm tới tấp, không kịp thích ứng cái là sẽ bị ngạt chết ngay. Hắn nói mà nghe liền biết vui đến độ nào: "Cuối cùng cũng tỉnh, ta đã nói rồi mà, Quân Quân sẽ không sao!"

Lệ Quân càng bị ôm chặt, ho vài cái, nói: "Trước tiên thả ta ra đã..."

Mặc Băng ngay lập tức thả ra, khuôn mặt vui vẻ không ngớt, miệng còn không nhịn được mà cười mấy cái, nói lung ta lung tung: "Tỷ đỡ hơn chưa? Ta vui lắm. À, tỷ muốn ăn gì không để ta đi lấy?"

Lệ Quân còn chưa kịp trả lời thì Mặc Băng liền chạy tót đi, đúng là vẫn có chút hạnh phúc, tâm tình liền tốt hơn hẳn. Ngay sau đó là Ngũ Canh vẻ mặt bất ngờ đi vào, chẳng hiểu chuyện gì nhưng nhìn thấy cô liền thể hiện rõ tin tưởng. Sao cả đám đều khó hiểu vậy...?
Lệ Quân bị Ngũ Canh hỏi han đôi câu xong không hiểu tại sao câu chuyện liền biến thành một tràng văn kể, nói thực thì còn rất hấp dẫn. Hắn kể về lần đánh với con nhân thú to tổ chảng kia, gọi chung là Bất Âm vương cho ngắn gọn. Sau khi cô bị đâm thì sau đó Mặc Băng liền nổi trận lôi đình, sát khí ầm ầm, rồi đánh vài cái liền hạ được thứ to như vậy. Ai cũng phải tung hô hết lời, có thể nói chính là đại nhân tài, chưa hết hắn còn giếp nhận được một loại vũ khí kết tinh từ hồn của nhân thú, nó biến thành một thanh bảo vũ khí tuyệt đẹp, có thể biến thành đủ loại hình dạng tùy muốn. Nghe thôi cũng đủ biết lợi hại đến cỡ nào rồi.

Còn nữa, Mặc Băng nhận được đặc cách sống ở học viện, cụ thể thế nào thì không rõ, nhưng với hiệu trưởng mà nói thì chắc chắn đã đánh giá cao hắn. Được như vậy thì con đường học viên sẽ tốt hơn, vả lại cộng thêm hào quang nhân vật chính nữa thì phải gọi là đỉnh.
Ngồi nghe Ngũ Canh kể chuyện cũng rất chi là vui, so với truyện hài còn muốn cười hơn. Ngồi được một lúc thì mới thấy Mặc Băng đi vào, vậy mà thật sự là hắn đi bê cơm, trên tay bưng một khay đồ ăn nóng hổi, nhìn thôi cũng đủ biết là mới ra lò.

Lệ Quân nhanh chóng bước đến bàn ngồi xuống ăn như hổ đói, dù trên trời đã ăn ngày ba bữa cơ mà không thể so sánh với đồ ăn ở đây. Cô ăn ngon lành trong sự ngơ ngác của hai người còn lại, như vậy cũng đương nhiên, mấy tình tiết như này đều là khó ăn khó nuốt, cơ mà cô lại ngược lại. Bọn họ đúng thật là chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa...

Thấy gương mặt dở khóc dở cười của bọn họ Lệ Quân đúng là khó lòng ăn tiếp, bèn lấy hai cái bánh bao, nhét vào miệng mỗi người một cái, nói: "Hai người ăn cũng được, miễn đừng nhìn ta bằng ánh mắt kì dị như vậy..."
Hai người kia cực kì hiểu chuyện, nhanh chóng ăn hết bánh bao, sau đó bọn họ còn muốn cùng Lệ Quân ra ngoài dạo chơi chút. Dù gì cô cũng đã khỏe, muốn đi chơi chút vậy nên liền đồng ý.

Bọn họ nhanh chóng thu xếp rồi đi dạo, mua đồ đủ thứ, cơ bản mà nói, so với một hòn đảo biệt lập như Kỷ Nguyên thì nơi đây đúng là khác hoàn toàn. Từ diện tích đến dân cư đều gấp vô số lần, đúng là chính địa có khác!

Đang vui vẻ trên đường phố náo nhiệt thì đột nhiên Mặc Băng dừng lại nói: "Mai là ta phải vào học viện rồi."

Lệ Quân nghe xong liền khựng lại, không ngờ mới thoáng cái đã lâu như vậy, cơ mà giờ phải an ủi người đang buồn rười rượi kia đã, cô cười tươi nói: "Mau đi thôi, phải chơi hết mình đã chứ!"

Đột nhiên Ngũ Canh bước đến, vồ lấy vai Lệ Quân, cười đầy vui vẻ, nói: "Đúng đó, buồn cũng đâu thay đổi gì, cứ chơi hết mình đi nào!"
Mặc Băng cười trừ một cái rồi ba người tiếp tục đi lượn lờ, không biết bọn họ đã đi bao nhiêu chỗ, gặp bao nhiêu người, mua bao nhiêu đồ nhưng mà thật sự rất vui. Mãi đến gần chiều tối bọn họ mới vác xác về, chơi thì đúng vui nhưng về thì đúng mệt...

Ba người ai về phòng nấy, Lệ Quân may là nhớ được phòng ở đâu, đi vào liền lăn lên giường ngủ say giấc. Không mộng mị linh tinh, thẳng một giấc đến sáng.

Hình như... không nỡ thật rồi...

Hôm sau, khi Lệ Quân tỉnh lại là đang có người bên ngoài gõ cửa, cô nói cứ tự nhiên rồi lết thân đi lau mặt các thứ. Người vừa rồi là một tiểu nhị mang đồ ăn lên, xong việc liền rời đi, cô cũng không quan trọng hóa vấn đề nên trực tiếp ăn nhanh gọn lẹ.

Ăn xong thì đi một mạch xuống cửa nhà trọ, ở đây đúng là vô cùng náo nhiệt nha, nhưng giờ cũng không phải lúc để ý nhiều như vậy. Ở trước cửa đã có hai người đứng chờ sẵn, Mặc Băng hôm nay mặc một bộ đồ màu xanh dương, từ đường kim mũi chỉ đều rất quy củ, khẳng định đây chính là đồng phục. Đúng là rất đẹp!!
Hội họp một lúc thì lên đường, đi cũng không xa cho lắm, chỉ đến một điểm thì liền không được tiến thêm. Xung quanh cũng có vài người mặc kiểu đồng phục tương tự, không cần suy xét nhiều liền hiểu rõ. Còn nghe nói là chỉ cần tiễn đến đây là được, phía trong là nằm trong khuôn viên học viện, chỉ có học viên mới được bước vào. Cũng làm thế nào được, đành tuân theo...

Mặc Băng thể hiện rõ vẻ buồn rầu lên trên khuôn mặt, giọng nói run run: "Ta đi thật đó..."

Lệ Quân nhẹ nhàng cười: "Ừm, nhớ học tốt nhé."

Ngũ Canh đột nhiên vỗ vỗ vai cô đầy tự hào nói: "Lo gì, hắn học nhanh lắm, khỏi cần lo."

Mặc Băng nhìn Lệ Quân cùng Ngũ Canh một lượt rồi hỏi: "Chúng ta sẽ còn gặp lại đúng không?"

Lệ Quân cười rồi gật đầu một cái, Mặc Băng thấy vậy liền an tâm, có chút tiếc nuối nhưng vẫn thẳng một mạch đi vào bên trong, không quay lại lấy một lần.
Đúng là không có lương tâm... nói đi là không quay lại nữa...

"Chắc chắn sẽ còn gặp lại... nếu có thể..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK