• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn cô nàng Bích Dao vậy mà có thể dùng sức của một người đã lôi được xác của Yểm Mộng Tri Thù lên bờ, lúc này thì cậu bạn Tử Thanh cũng vừa kịp chạy tới rồi bắt tay ngay vào công cuộc khai thác nguồn tài nguyên to lớn trước mặt.

Mất không ít thời gian mới có thể mổ xẻ và phân chia thi thể của Yểm Mộng Tri Thù thành những phần nhỏ có giá trị, cũng coi như là để thuận tiện cho việc cất giữ cũng như mang theo sau này.

Sau khi đem nội đan và tinh phách của Yểm Mộng Tri Thù cẩn thận cất vào hai cái hộp gỗ nhỏ, bấy giờ thì Tử Thanh mới dám cầm hai chiếc hộp gỗ này bỏ vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật đeo ở trên tay.

Nói gì thì nói, đây dù sao cũng là nội đan và tinh phách lấy ra từ trên người của một con yêu thú cấp sáu hậu kỳ, tính ra, cho dù có là ở trong nội môn của Cửu Lâm Tiên Vực thì cái loại tinh phách hay nội đan như này cũng không dễ gì mà xuất hiện.

Vì vậy, hai món vật phẩm nằm trong hộp gỗ này cũng có thể coi như là chút tiền vốn mà Tử Thanh cùng với Bích Dao tích góp trước, nếu không, sau này vào được nội môn rồi lại không có gì làm vốn liếng mà tồn tại.

Lúc sau, khi đã lên kế hoạch và hướng giải quyết cho viên nội đan cùng với tinh phách của Yểm Mộng Tri Thù xong, thì bất ngờ lại thấy Tử Thanh hì hục đi thu gom mấy cái thứ như lớp vỏ giáp xác, tám cái chân Nhện dài ngoằng, cặp răng nanh và số nọc độc của Yểm Mộng Tri Thù lại một chỗ.

Tiếp đó là đem tất cả số nguyên liệu kỳ lạ đấy nhồi nhồi nhét nhét vào đầy cả một cái túi trữ vật.

Mãi cho đến khi trên nền đất chỉ còn sót lại vô số những sợi tơ mảnh màu đỏ tươi như máu thì mới nghe thấy Tử Thanh uể oải mà thốt lên.

- Hự hự... Ôi cái lưng của mị.

Quá là mệt mỏi...

Ê Bích Dao, mày xem coi có gì ăn không thì chuẩn bị một tí đi, anh đói quá.

Lát nữa ăn xong thì đợi anh mày chút xíu, tao chạy đi gom hết số tơ Nhện kia nữa là mình lại tiếp tục lên đường.

Cũng cảm thấy có chút đói bụng, nên chỉ trong vòng nửa tiếng sau, Bích Dao chẳng những dựng xong một cái bếp than lớn đỏ rực lửa, mà còn tiện tay nướng chín được mấy xiên thịt nướng thơm phức.

"Xèo xèo... xèo xèo..."

Ngửi thấy mùi đồ ăn tỏa ra, vốn dĩ cậu bạn Tử Thanh đang bủn rủn tay chân cũng chợt trở nên khỏe khoắn đến lạ, hai tay quơ loạn vội vơ nhanh cho hết số tơ Nhện còn vương vãi trên đất, sau đó lập tức chạy như bay về phía bếp thịt đang bốc hơi nghi ngút của Bích Dao.

Nhai ngấu nghiến hết gần năm sáu xiên thịt và non nửa con gà nướng hoa tiêu thì Tử Thanh mới thỏa mãn mà nằm ườn ra bãi đá thở dài.

Căng da bụng chùng da mắt, Tử Thanh vừa cố gắng chống lại cơn buồn ngủ mới ập tới vừa thở dài khẽ nói với Bích Dao.

- Này nhỏ em gái.

Anh bảo, tao thấy thời gian cũng trôi qua được một phần ba rồi đấy.

Bắt đầu từ ngày mai, anh với mày phải tăng tốc thôi, nếu không lại không đủ điều kiện đi vào nội môn thì nhục lắm.

Và thế là, sau một khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi và kiểm kê lại thu hoạch trong mấy ngày vừa qua, đến khi chắc chắn rằng trong tay đã có được một phần ba tấm vé vào thẳng nội môn, bấy giờ thì Tử Thanh và Bích Dao mới tiếp tục lên đường hoàn thành cuộc thi thăng cấp đệ tử còn dang dở của mình.

Vượt qua một khúc sông lớn ầm ầm nước chảy, đứng ở trên bờ, Tử Thanh vừa xác định lại phương hướng trên tấm la bàn vừa há miệng cắn một miếng thật to lên một loại trái cây chín mọng trong tay rồi nhồm nhoàm nói.

- Ùm... ùm...

Ở đây... ùm... ở đây là thượng nguồn của một trong mười sáu con sông lớn mà ngoại môn đệ tử phải đi qua, xét về độ nguy hiểm thì cũng không kém cái hồ nước lúc mình gặp Yểm Mộng Tri Thù đâu.

Rất nhanh đã giải quyết xong trái cây chín mọng trên tay, sau một hồi dùng linh lực kết nối với Tâm Ma Kính để nhờ chiếc gương này thử giúp mình dò xét phạm vi xung quanh một chút, chỉ chưa đầy mười phút sau, Tử Thanh bất ngờ mỉm cười rồi quay qua nhìn Bích Dao một cái tỏ vẻ đắc ý mà rung đùi nói.

- Hè hè hè hè.

Này em gái, mày thử đoán xem anh vừa tìm ra thứ gì nào?

Bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, Bích Dao cũng lười đôi co với Tử Thanh mà chỉ thoáng lườm cậu một cái rồi tiếp tục ăn trái cây trong tay mình.

Bị ngó lơ, Tử Thanh nhe răng thầm mắng Bích Dao mấy câu rồi mới cất cao giọng nói tiếp.

- Xí.

Đang định dẫn mày đi hái linh dược, ấy thế mà mày lại tỏ vẻ khinh thường tao.

Đã thế nhá, anh mày đi một mình.

Hứ.

Nghe thấy hai từ linh dược, Bích Dao vốn đang ra vẻ thờ ơ cũng phải trợn tròn hai mắt mà vội xán lại gần để hỏi.

- Cái gì cơ?

Ngươi lại tìm thấy gì rồi à?

Mau nói đi, hay là chúng ta tới đó luôn?

"Cốp"

- Ai ui.

Vung tay búng vào giữa trán Bích Dao một cái thật kêu, lúc này Tử Thanh mới trề môi mắng.

- Bố mày, nghe tới linh dược cái là ham hố cả lên.

Theo như anh mày thấy á, cái gốc cây linh dược lần này phẩm chất cũng không kém đâu, kiểu gì thì yêu thú canh giữ cũng phải từ cấp năm trở lên...

Quả thực đúng như những gì mà cái miệng quạ đen của Tử Thanh dự đoán, chỉ chưa đầy nửa tiếng sau, ngay khi hai người bước chân vào một mảnh rừng rậm có phần khô nóng tựa như một cái sa mạc nho nhỏ.

Ở phía trước không xa, nơi xuất hiện một hẻm núi đá khô cằn đổ nát vậy mà lại có một gốc linh dược đỏ rực mọc lên.

Đáng nói là ở bên cạnh gốc linh dược này còn có sự hiện diện của hai con yêu thú nhìn vừa giống Gấu mà cũng vừa có chút giống Hổ đang nằm phủ phục canh giữ.

Nhìn chằm chằm cặp yêu thú trước mặt, sau khi nghiên cứu thật kỹ màu lông, dáng vẻ cũng như đặc tính của chúng thì mới nghe thấy Tử Thanh thì thào nói nhỏ.

- Hừm hừm.

Hai cái con yêu thú này cũng to phết nhỉ, nhìn màu lông với mấy cái vệt vằn đỏ đỏ kia thì...



Hình như là... ý... là Địa Liệt Yêu Hùng.

- Ú chà chà.

Hai con Gấu Chó này ít thì cũng là yêu thú cấp năm trung kỳ.

Chẹp chẹp... lần này lại phải mệt rồi đây.

Sau khi nhận ra hai con yêu thú kia là giống loài nào, bấy giờ thì Tử Thanh và Bích Dao mới bắt đầu tính toán rồi lựa chọn đối thủ cho riêng mình để hành động.

Vốn dĩ linh dược được hai con yêu thú này bảo vệ chính là hai gốc nhân sâm màu đỏ sậm ngập tràn hỏa khí gọi là Lục Dương Thổ Chi.

Hơn nữa, nếu cẩn thận kiểm tra thì có thể thấy, hai gốc nhân sâm này thực ra đã có khoảng trên dưới một ngàn ba trăm năm tuổi, chân chính bước vào hàng ngũ linh dược ngàn năm cực kỳ quý hiếm.

Nói qua về Lục Dương Thổ Chi một chút, loại linh dược này thật ra có công dụng và đặc tính giống hệt như là cái tên của nó vậy.

Lục Dương Thổ Chi, nói đúng ra thì chính là một loại linh dược mang trong mình hỏa thuộc tính vô cùng nồng đậm, thậm chí là đứng đầu trong nhóm linh dược hỏa hệ, một khi xuất thế thì ắt sẽ gây nên một cuộc tranh giành vô cùng ác liệt.

Từ xưa tới nay, nếu như Lục Dương Thổ Chi có thể đạt tới ngàn năm tuổi thọ thì sẽ tự mình ngưng tụ ra sáu ngọn lửa chí dương, chẳng những có công hiệu nâng cao tu vi mà còn giúp cho tu giả dùng nó loại bỏ đi những tạp chất ẩn sâu trong kinh mạch.

Thậm chí, có không ít tu giả còn dùng sáu ngọn lửa chí dương do Lục Dương Thổ Chi ngưng tụ ra để thiêu đốt linh căn của chính mình.

Về sau lại liều mình chịu đựng vô tận đau đớn và nguy hiểm chỉ để bỏ bớt đi một loại linh căn dư thừa, từ đó giúp cho phẩm chất của linh căn tăng lên một bậc, nếu đủ may mắn thì chưa biết chừng còn có thể chiết xuất ra được một loại linh căn cực phẩm gọi là Đan Hỏa linh căn nữa.

Quan trọng hơn là, sáu ngọn lửa chí đương do loại linh dược này ngưng tụ thành gọi là Lục Dương Chân Hỏa này cũng có uy lực cũng không yếu kém.

Nếu như tu giả có thể hấp thu và luyện hóa được sáu ngọn lửa này, vậy thì sẽ tương đương với việc nắm trong tay một lá bài tẩy đủ để bảo vệ tính mạng trong lúc nguy cấp.

Vì vậy mà công đụng do Lục Dương Chân Hỏa mang lại là điều mà bất cứ tu giả nào cũng thèm muốn đến mức nhỏ dãi.

Sáu ngọn lửa này chẳng những có thể điều hòa thân thể, giúp cho tu giả đẩy nhanh tốc độ tu luyện, mà dương hỏa do Lục Dương Thổ Chi ngưng tụ ra còn là chí bảo có thể khắc chế các loại âm hồn quỷ khí, nên cũng được coi như một loại pháp bảo chí dương vô cùng quý giá.

Nhưng có một điều đáng nói là, từ trước tới nay, hễ cứ xuất hiện loại linh dược nào giống như Linh Chi thì thường sẽ chỉ mọc lên một gốc đơn lẻ duy nhất mà thôi.

Ấy vậy mà ở chỗ này lại có đến hai gốc Linh Chi mọc lên từ một chỗ, quả thật là điều trước nay chưa ai từng thấy, huống chi, hai gốc Linh Chi này đều đã đồng loạt đạt tới ngàn năm tuổi thọ, nên độ quý hiếm lại càng không phải bàn cãi.

Hơn nữa, sáu ngọn Lục Dương Chân Hỏa cũng đã được ngưng tụ thành công, với cách nhìn nhận của một người đã đọc qua cả trăm bộ tiểu thuyết tu tiên như Tử Thanh thì cái này chính là một biến số trước nay chưa từng có.

Cho nên, sự xuất hiện của hai gốc Lục Dương Thổ Chi này chắc chắn cũng không phải là một sự trùng hợp đơn giản.

Cũng vì vậy mới xuất hiện cảnh tượng hai con yêu thú cấp năm nhìn như là có huyết mạch thân thiết cùng nhau trấn giữ nơi đây.

Đã có thể nhìn ra được điểm đặc biệt của hai gốc Linh Chi trước mắt, vậy thì làm sao mà Tử Thanh lại để cho nó vụt mất khỏi tay cơ chứ?

Kết quả chính là, sau khi đã chọn cho mình con Địa Liệt Yêu Hùng có vẻ ngoài to lớn và hung dữ hơn thì Tử Thanh liền ngay lập tức lao vào ẩu đả cùng với yêu thú.

Rầm rầm rầm

"Grào..."

Từng đợt thanh âm gãy đổ của cây cối và tiếng gầm thét đầy phẫn nộ của yêu thú vang lên không ngớt.

Vốn dĩ, ở trong tay của Bích Dao và Tử Thanh đều là hai món pháp khí có uy lực cực kỳ mạnh mẽ, cho nên, tuy rằng tu vi của cả hai người vẫn còn chưa đủ mạnh, nhưng để có thể vượt cấp đánh nhau cùng với hai con yêu thú này cũng là điều rất hiển nhiên.

"Đang"

Chuông nhỏ treo ở đầu dải lụa được Bích Dao tung thẳng về phía giữa trán của Địa Liệt Yêu Hùng, thế nhưng con yêu thú này cũng không phải là dạng vừa, nên khi chuông nhỏ bay tới chỉ còn cách nó chưa đầy nửa mét thì đã bị con yêu thú này vung chân trước lên vỗ mạnh một cái cản lại.

Chỉ có điều, nói gì thì nói, cặp chuông nhỏ này dù sao cũng là Linh khí thượng phẩm, sau đó còn được Tử Thanh dùng Tâm Ma Diễm bên trong không gian hư vô của Tâm Ma Kính luyện chế lại, chân chính bước vào cấp bậc cực phẩm Linh khí.

Vì vậy, mặc kệ cho móng vuốt của Địa Liệt Yêu Hùng có cứng rắn tới đâu đi chăng nữa, có mang theo lực lượng phá toái mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì vẫn bị sự va chạm với chuông nhỏ khiến cho nứt toạc cả ra, máu tươi từ giữa lòng bàn chân không ngừng chảy ra thấm ướt mặt đất khô cứng.

Bị đau, con Địa Liệt Yêu Hùng kia lập tức phát cuồng, mỗi một lần nó vung móng vuốt lên thì đều khiến cho Bích Dao phải lùi lại một khoảng xa đến cả chục mét.

Nhìn Bích Dao đã rơi vào thế yếu, Tử Thanh tuy rằng sốt ruột nhưng trước mắt vẫn chưa thể dứt ra khỏi con Địa Liệt Yêu Hùng trước mắt được, hơn nữa, sau khi giao chiến mới phát hiện ra con yêu thú này vốn dĩ không phải cấp năm trung kỳ, mà chính xác là một yêu thú cấp năm hậu kỳ vô cùng cường đại.

Cho nên, Tử Thanh cũng chỉ còn cách cắn răng vung Hắc Nguyệt Yêu Lăng trong tay đánh về phía yêu thú nhằm nhanh chóng tiêu hao nhiều thể lực của nó nhiều nhất có thể.

"Grào"

"Phập"

Bị một chưởng của Địa Liệt Yêu Hùng vỗ trúng, tuy rằng Bích Dao đã kịp vung Xích Diệm Hồng Lăng trong tay cản lại, nhưng lực lượng từ một cái vỗ này cũng dư sức khiến cho cô nàng bị thương rồi.

- Hự

"Grào..."

Ngửi thấy mùi máu tanh đang không ngừng trào ra từ bả vai của Bích Dao như càng khiến cho Địa Liệt Yêu Hùng phát cuồng hơn, đôi mắt đỏ thẫm của hai con yêu thú này cũng càng thêm nhấp nháy đến mức yêu dị, một loại hơi thở khát máu tàn ác ngay lập tức tỏa ra rồi bao phủ lấy chiến trường đổ nát xung quanh.

Thấy Bích Dao bị thương khiến cho Tử Thanh lại càng nóng ruột, nhưng vì con Địa Liệt Yêu Hùng trước mắt cứ như đang muốn cầm chân cậu ở lại, cho nên Tử Thanh mãi mà vẫn chưa thoát ra được.

Sự đau nhức và cảm giác mất máu khiến cho Bích Dao nhanh chóng đuối sức, hồng lăng trong tay cũng chẳng còn dễ dàng đánh trúng lên người Địa Liệt Yêu Hùng như trước nữa.

"Đang... Đang... Đang..."

Chuông nhỏ bị móng vuốt của yêu thú vỗ trúng không ngừng vang lên những thanh âm trầm đục, công kích bị cản lại khiến cho Bích Dao hoàn toàn rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm, mà Địa Liệt Yêu Hùng cũng ngày một đến gần hơn.

Hai mắt hằn đầy tia máu đỏ hồng, Tử Thanh biết rằng, nếu như bây giờ cậu còn không đánh hết sức thì Bích Dao rất có thể sẽ bị con Gấu to béo kia đánh trọng thương.

Vì vậy, ngay vào lúc mà cả hai con Địa Liệt Yêu Hùng ngẩng đầu gào lên một tiếng, thì ở bên này Tử Thanh cũng điên cuồng vận linh lực rồi vung tay phóng ra một bộ thượng phẩm pháp khí gồm một trăm lẻ tám cây kim châm mà cậu đã luyện chế trước khi bước vào Thăng Vân Lộ.

"Grào..."

"Phập... phập phập..."

Kim châm màu trắng bạc sắc lạnh xỏ xuyên qua không gian tạo nên một cảnh tượng vô cùng kỳ dị, từng đoạn chỉ đỏ mỏng manh cũng theo đó mà dệt thành những tia sáng sắc lẹm cắt đứt không ít cây cối xung quanh.

Mặc dù số kim châm này là thượng phẩm pháp khí, thế nhưng lại chẳng thể gây ra nổi chút thương tích gì đáng kể cho hai con Địa Liệt Yêu Hùng to lớn kia cả.

Tuy là không thể tạo thành vết thương trí mạng cho yêu thú, nhưng cũng còn may là với phẩm chất tạm được của số kim châm kia thì vẫn có thể cầm chân hai con Địa Liệt Yêu Hùng trong một khoảng thời gian ngắn.

Vội chạy tới giúp Bích Dao xử lý vết thương trên vai, sau khi cầm máu và xác nhận rằng cô nàng không bị thương quá nặng thì mới thấy Tử Thanh thở ra một hơi nhẹ nhõm, tiếp đó liền thấy cậu lạnh lùng liếc nhìn hai con yêu thú rồi cất giọng mắng.

- Tiên sư bố chúng mày.

Lúc đầu cũng không định là sẽ giết chúng mày sớm đâu, nhưng bây giờ xem ra không giết chúng mày thì chúng mày lại cứ tưởng là bọn tao sợ cơ.

Lại quay qua nói với Bích Dao mấy câu, sau đó mới thấy Tử Thanh xách theo hai lưỡi Liệt Thiên Ma Đao hùng hùng hổ hổ bước từng bước về phía hai con yêu thú đang đứng trước mặt.

- Mày ngồi im ở đây trị thương đi nhá, đợi anh mày làm thịt hai con Gấu Chó này đã rồi tính.

"Grừ grừ"

Gầm gừ mấy tiếng coi như là cảnh cáo, nhưng thấy Tử Thanh vẫn như cũ ung dung bước tới khiến cho hai con Địa Liệt Yêu Hùng càng thêm tức giận, một luồng khí nóng màu đỏ hồng ngay lập tức bốc lên từ trên cơ thể tạo nên một tầng phòng ngự bằng lửa vô cùng chắc chắn.

"Ầm ầm ầm"

Vung mạnh hai lưỡi đao màu đen tím chém nát mấy tảng đá lớn chắn ở trước mặt khiến cho chúng nổ nát thành trăm ngàn mảnh nhỏ.

Tử Thanh lạnh lùng bước từng bước tới trước mặt hai con yêu thú to béo, sau đó mở lớn đôi mắt đã dần chuyển sang sắc đỏ tươi mà nghiến răng nghiến lợi quát.

- Dám làm em gái tao bị thương, vậy thì dùng mấy cái móng vuốt của chúng mày rèn thành một bộ hộ giáp cho nó để chuộc lỗi đi.

Liệt Thiên Ma Đao, chém.

Lưỡi đao màu đen tím lóe lên thứ ánh sáng sắc lạnh xé gió lướt tới, mỗi một nơi mà đao nhỏ đi qua thì không gian ở đó cứ như là bị cắt xẻ thành nhiều mảnh nhỏ.

"Phập, bịch"

Nhẹ nhàng chém rụng một bên chân trước của con Địa Liệt Yêu Hùng đã làm Bích Dao bị thương.

Ngay lúc này, sau khi công kích thành công thì Tử Thanh cũng không có dừng lại mà vẫn tiếp tục điều khiển dải lụa màu đen trong tay chém mạnh lên trên người của hai con yêu thú to lớn.

Từng nhát đao sắc lạnh ập tới tựa như bão tố khiến cho toàn thân của hai con yêu thú nhanh chóng đầm đìa máu tươi, từng nhúm lông mao màu đỏ sậm rơi rụng tung bay lả tả trong gió.

Vốn dĩ đã bước vào hàng ngũ cực phẩm Tiên khí, cho nên Liệt Thiên Ma Đao không một chút khó khăn nào đã chém nát luồng năng lượng màu đỏ hồng bao phủ bên ngoài cơ thể của Địa Liệt Yêu Hùng.

Dưới sự sắc bén của lưỡi đao nhỏ, tầng phòng ngự của hai con yêu thú này cứ như là mấy trò trẻ con không có lấy chút tác dụng nào cả.

"Grào grào"

Hoàn toàn bị Tử Thanh áp chế, tầng linh lực màu đỏ hồng vốn có năng lực cường hóa khả năng phòng ngự của Địa Liệt Yêu Hùng cũng bị cậu chém nát, cả hai con Gấu lớn lúc này chẳng khác gì hai con thú nhỏ bị thợ săn tùy ý đánh đập mà lăn lộn gào thét thảm thiết trên đất.

Chỉ là, ngay vào lúc mà Tử Thanh định ra tay kết liễu mạng sống của hai con yêu thú này, thì từ một nơi xa xa trong mảnh không gian bao la trước mắt, bất chợt lại có một tiếng gầm lớn mang theo sự giận dữ khó mà che giấu vang lên.



"Grào"

"Grừ... grừ..."

Nghe thấy tiếng gầm đầy giận dữ kia, hai con yêu thú vốn đang nằm chờ chết bỗng chợt vùng dậy rồi kêu lên hai tiếng giống như là cầu cứu hướng thẳng về phía cánh rừng rậm bao la sau lưng.

"Rào rào, rào rào"

Gió lớn nổi lên, trong không khí ngập tràn một loại mùi vị tanh nồng của máu tươi.

"Rắc rắc... rắc rắc"

Nhìn những gốc cổ thụ không ngừng gãy đổ phía xa, trong lòng Tử Thanh cũng chầm chậm nảy sinh một loại cảm giác lo lắng khó mà nói rõ.

- Grừ...

Ngươi chính là người đã đả thương hai đệ đệ của bản vương à?

Giỏi... giỏi lắm, chỉ là Thần Phách Cảnh hậu kỳ mà lại dám đi vào lãnh địa của bổn vương.

Đã như vậy thì để lại mạng của các ngươi đi.

Bất ngờ vì nghe thấy tiếng quát có phần khàn khàn vang lên từ sâu trong rừng rậm, sau đó, trước đôi mắt trợn lớn của Tử Thanh và Bích Dao, một con yêu thú toàn thân hừng hực lửa đỏ cao đến gần năm mét chầm chậm giẫm qua từng tán cây đổ nát đi ra.

Yêu thú vừa xuất hiện có hình dáng tương đối kỳ lạ, tuy là vẫn giữ nguyên dáng vẻ của một con Gấu khổng lồ với bộ lông đỏ rực cùng những vệt vằn màu đen trên người.

Thế nhưng, nhìn kiểu gì thì vẫn thấy rằng việc đứng thẳng và đi bằng hai chân của cái con Gấu lớn này rất giống với con người, hiển nhiên là nó đã bắt đầu bước vào quá trình hóa hình để lột bỏ thân xác yêu thú rồi.

Đã nhìn ra được sự khác biệt giữa con Gấu to lớn trước mặt và con Nhện Yểm Mộng Tri Thù khi trước, trong lòng của Tử Thanh cũng nhiều hơn vài phần lo lắng, thân thể khẽ động vội lùi về đứng bên cạnh Bích Dao rồi nhỏ giọng nhắc nhở.

- Cái con Gấu Chó này còn mạnh hơn cả con Nhện già Yểm Mộng Tri Thù ngày trước nữa đấy.

Ít nhất thì cũng phải đạt tới cấp sáu hậu kỳ đỉnh phong... à không, có khi là đã bước một bước vào cấp bảy sơ kỳ rồi ấy chứ...

- Nhìn nó xem, vừa đứng thẳng người, vừa đi bằng hai chân, lại còn có cơ bắp cuồn cuộn cứ như là một loại lai tạp nửa người nửa thú khổng lồ nữa.

Chắc chắn là nó đã bắt đầu hóa hình rồi.

Nghe Tử Thanh nói vậy, cô nàng Bích Dao vừa mới ổn định lại linh lực trong cơ thể cũng phải há hốc miệng mà thở dài cảm thán.

- Haizzz.

Thật là không nghĩ tới, mới đó thôi mà chúng ta đã gặp phải một loại yêu thú cường đại như vậy rồi.

Khoan đã, nếu nói như ngươi, vậy thì tên này phải gọi là Địa Liệt Long Hùng mới đúng.

Ngươi thử nhìn hai cái sừng dài trên đầu nó xem.

Ánh mắt thoáng lướt tới đỉnh đầu của con Gấu lớn, đúng như những gì mà Bích Dao đã nói, ở đó ngoại trừ một đôi tai gấu phủ đầy lông mịn ra thì chính là một cặp sừng dài uốn cong tựa như hai chiếc sừng Dê màu đen bóng.

Tuy là cặp sừng này uốn ngược ra phía sau rất giống với sừng Dê, thế nhưng, ở trên mỗi một chiếc sừng lại có rất nhiều những đường nét hoa văn kỳ lạ màu đỏ đậm.

Theo như Tử Thanh đoán thì những hoa văn đấy rất có thể chính là một loại ký hiệu đặc thù nào đó, hoặc là một đặc điểm biến dị trong lúc đột phá cấp bậc của Địa Liệt Long Hùng.

Thực ra, điều mà Tử Thanh đoán cũng không có sai, hai chiếc sừng và những đường nét hoa văn màu đỏ đậm trên đó chính là sự biến dị của con yêu thú to lớn trước mặt.

Vốn dĩ con Gấu này chỉ có huyết mạch Địa Liệt Yêu Hùng bình thường, tu vi cũng chỉ là cấp sáu trung kỳ mà thôi.

Nhưng số phận của con Gấu này thì lại rất may mắn, trong một lần ra ngoài đi tuần tra lãnh địa lại vô tình gặp được một con Xích Giao cấp bảy đang trọng thương sắp chết.

Nói đúng ra thì cơ hội lần này chính là tiền đề khiến cho nó không chỉ đột phá được cấp sáu hậu kỳ, mà còn xảy ra sự biến dị về huyết mạch trong cơ thể.

Sau khi giết chết và cắn nuốt toàn bộ tinh huyết của Xích Giao, Địa Liệt Yêu Hùng liền lợi dụng một tia tinh huyết Long loại của Xích Giao để tấn cấp, rồi từ đó lột xác biến thành một loại yêu thú khác có cả huyết mạch của Địa Liệt Yêu Hùng và Long loại, gọi là Địa Liệt Long Hùng.

Tuy rằng không thể sánh ngang cùng những yêu thú có huyết mạch Long loại mạnh mẽ khác như Giao Long, Ngư Long, Quy Long,...

Nhưng dù sao thì Địa Liệt Yêu Hùng vốn dĩ đã là giống loài yêu thú thiên về sức mạnh cơ thể, cho nên, chỉ cần có thêm chút tinh huyết Long loại kia thì cũng đã dư sức để nó xưng vương xưng bá nơi đây rồi.

Thật ra, nơi mà hai người Tử Thanh đang giao chiến vốn cũng không phải là lãnh địa của con Địa Liệt Long Hùng này.

Nhưng vì đột nhiên lại xuất hiện hai gốc Lục Dương Thổ Chi biến dị, mà loại linh dược mang trong mình hỏa thuộc tính vô cùng đậm đặc như Lục Dương Thổ Chi này chính là thứ vô cùng quý giá đối với yêu thú hỏa hệ như Địa Liệt Yêu Hùng.

Vì vậy mà con Địa Liệt Long Hùng này mới để cho hai con Yêu Hùng vốn là anh em của nó đến trông coi, chỉ đợi khi nào Lục Dương Thổ Chi ngưng tụ ra đủ sáu ngọn lửa chí dương thì nó sẽ thu lấy để cho anh em của mình sử dụng.

Mà mấy hôm nay lại vô tình là khoảng thời gian Lục Dương Thổ Chi ngưng tụ ra đủ sáu ngọn lửa chí dương, vốn dĩ Địa Liệt Long Hùng định sẽ đợi đến lúc sáu ngọn chân hỏa ngưng tụ thành hình thì sẽ đích thân tới hái về.

Nào ngờ lại thình lình xuất hiện hai tên tu giả thuộc ngoại môn của Cửu Lâm Tiên Vực, chẳng những có ý định cướp mất Lục Dương Thổ Chi mà còn suýt chút nữa thì giết luôn hai huynh đệ thân thiết nhất của nó.

May mà linh thức của nó cực kỳ nhạy cảm, cho nên mới có thể cảm nhận được tính mạng của huynh đệ bị đe dọa mà kịp thời chạy tới.

Đôi mắt đỏ sậm mở lớn nhìn thẳng vào Tử Thanh đang đứng che ở trước người Bích Dao, Địa Liệt Long Hùng nhe hàm răng nanh nhọn hoắt gầm gừ quát.

- Khốn kiếp.

Là ai cho các ngươi lá gan đi vào lãnh địa của bổn vương hả?

Lại còn dám đả thương huynh đệ của bản vương, lần này bản vương sẽ dùng các ngươi làm thuốc dẫn để cho hai đệ đệ của ta luyện hóa linh dược...

- Nạp mạng đi.

Tiếng quát vừa dứt, một bàn tay Gấu to lớn do linh lực ngưng tụ thành rộng đến gần chục mét đột ngột vỗ tới, một loại cảm giác nóng rực và nặng nề ngay lập tức tràn qua khiến cho da thịt trên người Tử Thanh run lên vì khó chịu.

Linh khí trong cơ thể như sôi trào cả lên, trước ngực cũng truyền đến cảm giác đau nhức như bị búa tạ nện vào, thế nhưng lúc này lại thấy Tử Thanh cố gắng gồng mình đứng ra phía trước để che chắn cho Bích Dao.

Hai lưỡi Liệt Thiên Ma Đao trên tay lập lòe ánh sáng màu đen tím quỷ dị, cậu bạn Tử Thanh nghiến chặt hàm răng một lúc rồi vung tay ném lưỡi đao sắc nhọn về phía bàn tay Gấu to lớn đang ầm ầm đánh tới.

- Bà nội cha chúng mày chứ, tưởng là tao không làm gì được chúng mày à?

Liệt Thiên Ma Đao, chém chết con Gấu Chó này cho anh.

Không có lấy một tiếng động nào vang lên, cũng chẳng có vụ nổ lớn nào xảy ra, bàn tay Gấu to lớn cả chục mét do linh lực của Địa Liệt Long Hùng ngưng tụ thành cứ như là một miếng đậu hũ mà bị Liệt Thiên Ma Đao cắt thành hai mảnh.

Không dám tin vào những gì bản thân vừa trông thấy, Địa Liệt Long Hùng trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào lưỡi đao nhỏ màu đen tím vừa mới chém đôi chưởng ấn của mình mà gầm lên.

- Không... không thể nào...

Ngươi... lưỡi đao này của ngươi...

Là... Cực phẩm Linh khí?

Như nhìn ra được phẩm chất của lưỡi đao nhỏ trên tay Tử Thanh là cấp bậc gì, giọng điệu của Địa Liệt Long Hùng cũng trở nên có chút kích động hơn, nhưng rất nhanh sau đó lại được tên yêu thú này thay thế bằng một tràng cười vô cùng sảng khoái.

- Ha ha ha ha.

Đúng là trời cũng giúp ta.

Bản vương đúng lúc đang thiếu một món Linh khí, thật không ngờ là tên tiểu tử như ngươi lại dâng tới cửa.

Có được món Linh khí này, vậy thì lúc vượt cấp cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Mà mấy lão già trong nội viện kia cũng sẽ phải dè chừng bản vương hai ba phần.

Ha ha ha ha...

Nghe thấy những gì mà Địa Liệt Long Hùng tính toán, khóe môi của Tử Thanh khẽ nhếch lên, đôi chân chầm chậm bước lên trước mấy bước, từ trên thân cũng tỏa ra một luồng linh lực màu đen tím thâm trầm kỳ dị.

Đôi mắt đã chuyển thành màu đỏ đậm tựa như hai viên bảo thạch xinh đẹp, Tử Thanh vung tay lên tùy ý tạo ra một lồng năng lượng trùm lên vị trí của Bích Dao, sau đó mới hít sâu một hơi rồi tung chiếc gương đồng trong tay lên cao.

Gương đồng nhanh chóng biến lớn, đường kính chỉ từ vài chục phân nhoáng cái đã phóng to ra đến cả chục mét.

Ánh sáng màu đỏ hồng từ trên mặt gương nhẹ nhàng trút xuống đổ lên người Tử Thanh tạo thành một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.

Lúc này, nhìn Tử Thanh vừa có chút gì đó rất là thần thánh, nhưng lẫn trong sự thần thánh đó lại là một chút điểm yêu dị đến mức khó mà tưởng tượng.

Cả cơ thể như chìm đắm trong sự mờ ảo không chân thật, giờ phút này nhìn Tử Thanh cứ hệt như là một tinh linh hoàn toàn không có thật vậy.

Được Tâm Ma Kính phụ thể, linh lực trong người Tử Thanh đột ngột tăng lên đến mức kinh người, toàn thân kinh mạch cũng vì sự tăng lên bất ngờ đó mà trướng đau vô cùng.

Nhưng mặc kệ cơn đau nhức khắp nơi, đôi mắt của Tử Thanh vẫn như cũ mở lớn lập lòe sắc đỏ hồng kỳ dị.

Chầm chậm lơ lửng bay lên không trung, sau lưng là dải khăn lụa Hắc Nguyệt Yêu Lăng đang uốn lượn hệt như một con Rắn độc chuẩn bị tấn công con mồi.

Khóe môi khẽ nhếch, Tử Thanh tùy tiện vung tay lên chỉ thẳng về phía giữa trán của Địa Liệt Long Hùng.



- Đi.

Liệt Thiên Ma Đao kéo theo dải khăn lụa màu đen với những hoa văn màu đỏ tươi đột ngột phóng tới, cho dù là đã bước một chân vào cấp bảy sơ kỳ, thế nhưng lúc này, trong lòng Địa Liệt Long Hùng lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, lông tơ trên thân dựng ngược hết cả lên.

Hai tay cuồn cuộn bắp thịt của Địa Liệt Long Hùng lập tức co lại che ở trước người, một luồng linh lực màu đỏ đậm cũng nhanh chóng tràn ra trùm lấy cơ thể to lớn đồ sộ của nó.

"Ầm"

"Răng rắc... răng rắc"

Một tiếng nổ lớn vang lên, lưỡi đao sắc lạnh mạnh mẽ đâm lên tầng phòng ngự của Địa Liệt Long Hùng, tuy là rất nhanh đã xuất hiện những vết nứt nhỏ, nhưng dù sao thì bản thân cũng là yêu thú biến dị, thế nên Địa Liệt Long Hùng vẫn không phải chịu thương tích gì quá nặng.

Đòn công kích đầu tiên không thể phá vỡ tầng phòng ngự của Địa Liệt Long Hùng, đây cũng là điều mà Tử Thanh đã đoán được từ trước, vì vậy lại thấy cậu vung tay lên điều khiển dải lụa trong tay tiếp tục đánh lên tầng phòng ngự của con yêu thú to lớn bên dưới.

"Ầm... ầm... ầm..."

"Răng rắc... răng rắc... rắc..."

Bị công kích liên tục, cho dù là tầng phòng ngự của Địa Liệt Long Hùng có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng có dấu hiệu bị đánh vỡ, những vết rạn nứt xuất hiện ngày một chằng chịt hơn, ngay cả trên cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của Địa Liệt Long Hùng cũng đã xuất hiện không ít những vết cắt nhỏ tóe máu.

Bị Tử Thanh ép cho phải lùi lại một đoạn khá xa, sự khinh thường khi nãy của Địa Liệt Long Hùng đã hoàn toàn được thay bằng vẻ lo lắng và hốt hoảng.

Vốn dĩ bản thân đã là yêu thú cấp sáu hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí còn bước được một bước vào cảnh giới cấp bảy sơ kỳ chuẩn bị hóa hình.

Vậy mà giờ phút này, một yêu thú có thể nói là xưng vương xưng bá trong rừng rậm nơi đây lại bị một tên tu giả mới chỉ đạt tới tu vi Thần Phách Cảnh hậu kỳ liên tiếp công kích cho phải lùi lại hơn mười thước.

Điều này đối với Địa Liệt Long Hùng mà nói chính là một sự sỉ nhục vô cùng lớn, vậy nên, sau một cái giậm chân thật mạnh xuống nền đất cứng, trên thân của con yêu thú này đột ngột bùng lên một ngọn lửa màu đỏ đậm mạnh mẽ hất văng mũi đao đang ghim sâu vào tầng phòng ngự sắp sửa sụp đổ của mình.

- Grừ...

Lại có thể ép bản vương tới mức này, tiểu tử ngươi thật khiến cho ta phải kinh ngạc đấy...

- Lưỡi đao kia của ngươi, còn có cả cái gương lớn này nữa, cả hai đều không tầm thường, ít nhất cũng phải là Linh khí cấp bậc trung phẩm trở lên.

Lần này, tất cả đều sẽ thuộc về bản vương...

- Địa Liệt Ma Nham, Liệt Hỏa Long Hình Quyền.

Đi.

Một tiếng quát vang lên, từ dưới mặt đất khô cằn chợt nứt ra hàng chục cái khe lớn chừng mười mét, dung nham nóng chảy từ sâu trong lòng đất đột ngột phun lên rồi phút chốc đã ngưng tụ lại trước người Địa Liệt Long Hùng tạo thành hình dạng của một con Giao Long hừng hực lửa cháy.

Giao Long này dài hơn mười mấy mét, cả người đều do dung nham đỏ rực tạo thành ngay lập tức uốn mình lao tới, trên đường đi, do ma sát với không khí cho nên ánh lửa trên người Giao Long càng thềm hừng hực nóng cháy.

Ở trong vòng bảo vệ do Tử Thanh tạo ra, Bích Dao tuy rằng vô cùng lo lắng nhưng lại không thể chạy tới giúp đỡ nên chỉ còn biết chắp tay nguyện cầu cho Tử Thanh sẽ không gặp phải chuyện gì bất trắc.

Trái lại với vẻ lo lắng của Bích Dao, lúc này thì Tử Thanh lại không hề có lấy một chút cảm giác sợ hãi nào.

Đôi mắt vừa mới nhắm lại đã chậm rãi mở ra, sâu trong đôi con ngươi màu đỏ thẫm chính là trăm ngàn tia sáng đang ẩn mình tựa như những vì tinh tú trên bầu trời đêm lấp lánh.

Thoáng nhìn tới ánh mắt hừng hực lửa giận của Địa Liệt Long Hùng, Tử Thanh khẽ mở miệng rồi thốt ra ba chữ vô cùng nhẹ nhàng.

- Tâm - Ma - Dẫn.

Đôi con ngươi lóe lên ánh sáng màu đỏ hồng xinh đẹp, Tử Thanh mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt đang hướng về phía mình của Địa Liệt Long Hùng.

"Grào... grào... grào"

Thoáng gầm lên mấy tiếng thảm thiết, con Giao Long to lớn do dung nham tạo thành bất ngờ dừng lại ngay phía trước Tử Thanh chừng hơn một mét.

Sau đó, cả người Giao Long chợt trở nên co quắp một cách kỳ dị, rồi chỉ trong vài cái chớp mắt, một đòn công kích có thể nói là cực kỳ cuồng bạo của Địa Liệt Long Hùng liền lập tức tan rã.

"Phừng"

Lửa lớn đã tắt, nhìn về phía Địa Liệt Long Hùng bây giờ chỉ thấy toàn thân nó đang không ngừng run rẩy, luồng linh lực hừng hực bùng cháy trên người cũng trở nên yếu đi rất nhiều.

"Phịch"

Đầu gối nặng nề quỳ mạnh xuống nền đất cứng khiến cho bán kính cả chục mét xung quanh bị nứt vỡ, sau đó, Địa Liệt Long Hùng chợt run rẩy nâng hai bàn tay Gấu to lớn của mình lên rồi ôm chầm lấy đầu.

Trước sáu con mắt đang kinh ngạc đứng quan sát ở xung quanh, hai cánh tay cuồn cuộn bắp thịt của Địa Liệt Long Hùng chợt run lên, lực lượng mạnh mẽ của một yêu thú cấp sáu hậu kỳ đỉnh phong cũng hoàn toàn được thể hiện ra.

Theo sau đó là một cái vặn thật mạnh khiến cho những đốt xương sống ở cổ vỡ nát kêu lên răng rắc, máu tươi tựa như là vòi nước bị ép vỡ phun thẳng lên cao, còn chiếc đầu Gấu với cặp sừng dài thì bị ném sang một bên nằm lăn lóc trên mặt đất.

"Grào... grào"

Chứng kiến kẻ làm đại ca chống lưng cho mình đột ngột tự bẻ gãy cổ, cả hai con Địa Liệt Yêu Hùng vốn đang nằm dưỡng thương ở một bên chợt gào lên thảm thiết.

Chúng thật sự không hiểu rằng, tại sao đại ca của của mình vừa mới xuất thủ đánh trả ngay đây thôi mà lại đột ngột tự sát.

Ngay cả Bích Dao cũng bị cảnh tượng kinh khủng trước mắt khiến cho giật mình ngã ngồi ra đất, tay chân không tự chủ được mà run lên bần bật.

Chỉ có Tử Thanh là vẫn giữ được nét bình tĩnh như cũ, bởi vì ở nơi đây, ngoại trừ cậu và Tâm Ma Kính ra thì cũng chẳng còn một ai có thể biết được chân tướng thật sự của chuyện này.

Vung tay ném ra hai lưỡi đao nhỏ dứt khoát giết chết hai con Địa Liệt Yêu Hùng, lúc này thì mới thấy Tử Thanh từ trên không trung chầm chậm hạ xuống.

"Phụt"

- Hự...

Cúi người nôn ra một ngụm máu loãng, sắc mặt của Tử Thanh ngay lập tức tái nhợt như tờ giấy trắng.

Khó khăn lắm mới có thể giúp Bích Dao bỏ đi vòng bảo vệ ở bên ngoài, chỉ là vừa mới làm xong thì Tử Thanh cũng vì kiệt sức mà ngã nhoài ra đất, may là cô nàng Bích Dao cũng nhanh tay lẹ mắt nên mới kịp chạy tới đỡ lấy.

Những chuyện xảy ra sau đó thì Tử Thanh cũng chẳng thể nào nhớ nổi, có chăng, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức thì cậu chỉ kịp nhìn thấy trước mắt mình là một mảng đỏ tươi mờ đục mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK