• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên tờ hồng bảng, tên Kỷ Tùng Trúc hiện lên ngay hàng đầu.

Trạng nguyên.

Chàng lại thực sự là trạng nguyên.

Đúng là lẽ đương nhiên mà!

Ánh ban mai rực rỡ rọi vào đôi mắt chàng, chàng đỏ hoe hốc mắt, hướng về phía hoàng cung cúi lạy thật sâu.

“Thần đa tạ bệ hạ ưu ái!”

“Thần nguyện vì Đại Sở, tận trung đến chết!”

Chúng ta cả nhà ôm chầm lấy nhau, ta và bà bà khóc đến không thành tiếng.

Chỉ có Phúc nhi không hiểu chuyện, cũng oa oa khóc theo.

Ta hỏi con bé:

“Con khóc cái gì?”

“Con… con không biết! Mọi người đều khóc, con… con cũng khóc!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Bà bà đang nức nở cũng không nhịn được bật cười.

Ta cũng cười theo.

Phúc nhi mờ mịt: “Bây giờ… là phải cười sao?”

Tùng Trúc ngồi xổm xuống, xoa đầu con bé:

“Phải! Những ngày tháng sau này, Phúc nhi của chúng ta ngày nào cũng phải cười thật vui vẻ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK