• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nó đi về nhà với vẻ mặt đầy bơ phờ, mệt mỏi cùng với gương mặt múp míp giờ đây đôi môi đã rỉ máu và đôi má đỏ lên vì rát, chính cái tát của nhỏ Ngọc anh hại nó ra vậy đây. Bước vào nhà thấy con gái như thế, bà mẹ đang xem ti vi không khỏi lo lắng:
_Con sao vậy Nhã Uyên???
_Ah, chỉ xơ xước nhẹ thui không có gì đâu
Vừa dứt câu xong thì nó đi lên phòng luôn để lại đằng sau bộ mặt đầy thắc mắc của người mẹ
_Uyên, uyên, uyên....- mẹ nó nhiệt tình kêu í ới nhưng chả có tiếng ai đáp lại ( Mọi hôm thế này là nó giật bắn người có mặt ngay trước mắt mẹ nhưng hôm nay thì không, chả lẽ nội công giảm sút sao??? Chậc!!! Tuổi già sức yếu về hưu được ròi )
"Cái con này, ngày càng ương bướng mà, không coi ai ra gì"

Đi lên phòng tính ngủ 1 giấc cho tinh thần thoải mái thì nó lại bị 1 người nữa làm phiền nhưng cho dù người này làm phiền bao nhiêu với nó cũng không thấy mệt!!! Sự lo lắng 1 lần nữa lại xuất hiện trên khuôn mặt hắn
_Bà đi đâu vậy??? Sao mặt lại như thế kia??? ai làm gì bà sao??? bà đi với trai hay gái???- hắn đang đọc sách vừa định xuống nhà thì nó lết lên phòng, thấy nó ra nông nỗi này hắn xả 1 tràng mười ngàn câu hỏi vì sao có kịp cho nó lên tiếng đâu
Hắn chạy đến bên chạm vào vết máu trên khoang miệng nhỏ nhắn của nó
_Aaaa, đau nhẹ thôi ông kia- thấy nó la oai oái hắn xót lắm
Hắn cứ giục nó phải kể lại chuyện gì? Sao nó thành ra như vậy? và ai đã gây cho nó? Nhiều câu hỏi hắn muốn dành cho nó lắm nhưng khi thấy nó kêu đau và nhăn mặt, hắn chỉ biết im lặng mà nhìn nó ( Ông này ngốc ghê!!!)
_Ngồi im đó tui đi chút quay lại- hắn lên tiếng
Sau đó hắn quay lại trên tay 1 hộp thuốc xanh xanh vàng vàng đỏ đỏ làm nó thấy mà sợ
_Cái gì vậy ông???
_đã bảo ngồi im cơ mà- lâu lâu mới thấy hắn nổi nóng thế cơ nên dại gì mà đụng chứ vậy nên nó chỉ ngồi im xem hắn làm gì ( bà nội này ngốc chả kém hắn, bôi thuốc cho mình chứ làm gì nữa)
_Đã bảo ngồi im rồi, thuốc lem hết ra ngoài rồi nèk bộ muốn giữ khuôn mặt này đi học ah- hắn cằn nhằn vì nó cứ động đậy như choi choi nak !!! Chậc, con này thế mà ngồi 1 chỗ đâu có chịu!!!

Sau 30 phút anh Hải Nam cũng sơ cứu xong cho bệnh nhân Nhã Uyên, có mỗi cái rát ở má mà tận 30 phút cơ đấy!!! Công nhận cái con nhóc này nghịch ngợm có để yên cho hắn 1 phút nào đâu. Mà thật sự, khi bôi thuốc cho con heo nái đó, 2 khuôn mặt xinh xắn đó có khoảng cách rất gần, rất rất gần nha~~ Hắn nghe rõ nhịp tim nó vang lên rõ mồn một có lẽ cô nàng cũng hồi hộp đây mà hehe nghĩ vậy anh thầm cười....Còn phía nó cảm nhận hương nước hoa của hắn thì có vẻ hơi e ngại khi hắn cứ nhìn chằm chằm vào 2 cái má ửng đỏ lên đặc biệt là đôi môi chúm chím đó làm nó biến thành quả cà chua khi nào không hay. Nhìn nó chu mỏ trông đáng iu tóa làm hắn chỉ muốn cắn 1 phát vào ,,,,môi cho hả giận hehe
Bỗng chiếc điện thoại rung chuông, nó vớ ngay xem thì hắn cũng nhổm người nhòm ngó chắc sợ anh nào nhắn cho nhỏ ý mừ ( ghen ý mò ^^) nhưng đây là số điện thoại lạ nhắn đến vỏn vẹn chỉ 3 từ
"Tôi xin lỗi"
Đúng!!! Chỉ 3 từ thui nhưng cũng đủ để nó hiểu ra là ai nhắn đến !!! Còn ai ngoài nhỏ Ngọc anh đó nữa!!! Nói chung là nó rất ngạc nhiên khi biết bộ mặt xả tráo của nhỏ ta và cảm thấy bực mình khi nhỏ đánh 2 phát rõ đau nhưng khi nghe thấy nhỏ nhắn tin đến thì mọi buồn phiền trong nó theo gió mà biến mất cả. Nó biết nhỏ là người xinh đẹp lại học giỏi, ở trường lúc nào cũng ngoan hiền làm vừa lòng mọi người nên việc hạ thấp bản thân xin lỗi người khác thì lần đầu nó thấy. Vì vậy nó cũng không để bụng chuyện lúc nãy nữa
"kcj, chỉ cần cô sống tốt đừng trơ trẽn như vậy là được rùi tất nhiên cô sẽ nhận lại lòng tốt từ mọi người
"Vậy chúng ta làm bạn nhé ^_^"
"Tất nhiên rồi"....

Kết thúc 1 mẩu tin nhắn ngắn gọn nhưng nó lại làm cho 2 cô gái cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn, nó mỉm cười rồi ngồi dựa đầu vào ghế sofa tính chợp mắt 1 lát thì cảm nhận có cánh tay ai đó ôm vai mình và di chuyển cái đầu mình tựa lên 1 bờ vai săn chắc nó bất chợt mở mắt:
_Ông làm gì vậy??? Đừng thấy gái đẹp là lấn tới nhá- nó chu mỏ lên như chống đối làm hắn phì cười
_ Đâu có!!! Tui thấy bà mệt nên mở lòng tốt cho bà tựa vào vai tui mà ngủ thui chứ ý gì đâu
Thế rồi cả 2 cùng bật cười rồi thiếp đi lúc nào không hay, người ngoài nhìn vào tưởng 2 vk ck son mới đi hưởng tuần trang mật về đó nha~~ Mọi ngày thì chiến tranh lạnh giữa hắn và nó luôn xảy ra nhưng độ này thì 2 bên đã kí hiệp ước hòa bình tự do rồi hehe...Chả trách bây giờ 2 người họ không còn đấu khẩu nữa mà chỉ nhìn nhau cười có vẻ thân thiện hơn rất nhiều!!! Nụ cười đó nhìn thật hạnh phúc, đối với nó cảm giác vui ngập tràn trong nó chỉ thấy khi ở bên hắn mà thôi- 1 cảm giác lạ mà nó rất thích và đây là lần đầu nó hiểu cảm giác này người ta gọi là YÊU ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK