“ Khốn nạn! Hắn ta dám công khai đòi tiền chuộc nữa sao??? … Tên khốn này muốn chết rồi!!! “
“ … Cũng may đây là ngón tay giả chứ không phải ngón tay thật của Đường Tâm! … Chúng ta vẫn chưa tìm được kho hàng chúng đang giam giữ cậu ấy sao??? “ – Trác Đình lo sợ lên tiếng hỏi.
“ … Vẫn chưa! … Sự việc lần này rất phức tạp, nó có liên quan đến thế lực ngầm của Lăng Ngạo nữa! … Theo tin tức chúng ta thu thập được, mục tiêu lần này của bọn chúng không chỉ có Đường Tâm và em mà là tất cả chúng ta! “ – Tống Duật Phong trầm giọng lên tiếng.
“ … Tối nay tất cả chúng ta sẽ đến biệt thự riêng của hai ông để bàn tính đối sách, ba mẹ của anh và Cẩn Hiên đang đi du lịch cũng về rồi! … Không chỉ như vậy, tối nay ba mẹ của Trường Hy, ba của Lâm Doanh, ba của Hạo Thiên và thị trưởng Diệp cũng sẽ đến! … Xem ra sự việc lần này rất nghiêm trọng đó! “ – Tống Duật Phong nhíu mày suy nghĩ rồi chậm rãi nói tiếp.
“ … Tình hình bây giờ em phải thật bình tĩnh, chúng ta sẽ lên kế hoạch và phối hợp với mọi người thực hiện! … Không thể nóng vội được, biết không? “ – Tống Duật Phong nắm lấy bàn tay của Trác Đình vuốt ve động viên.
***
8:00 tối tại biệt thự của hai ông lão Tô Bảo Thành và Tống Quốc Vũ lần đầu tiên tập trung tất cả những nhân vật có thế lực ngoài sáng lẫn trong bóng tối của thành phố S. Đây cũng là lần đầu tiên Trác Đình có cơ hội diện kiến ba mẹ của Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong. Khi nhận ra hai cặp vợ chồng đẹp đôi hạnh phúc sống trong hai căn nhà nhỏ bằng gỗ cây sồi gần ngôi biệt thự của hai ông bên Thụy Điển mà cô và Đường Tâm vô tình làm quen là ba mẹ của hai anh, Trác Đình không khỏi mở to mắt vì ngạc nhiên.
“ Đình Đình, con đừng nhìn chúng ta như vậy!... Chúng ta vẫn thích nhìn bộ dáng vui vẻ đáng yêu của con hơn! “ – Tống Thu Nguyệt mỉm cười bước đến ôm Trác Đình rồi khẽ vỗ về cô.
“... Con xin lỗi, mọi người làm con bất ngờ quá!... “ – Trác Đình nhìn mọi người lí nhí đáp lời.
“... Chuyện này dài dòng lắm, có thời gian chúng ta sẽ nói rõ hơn cho con và Đường Tâm biết! “ – Tống phu nhân mỉm cười nhân hậu nháy mắt nhìn Trác Đình rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“... Chúng ta ngồi vào bàn rồi bàn chuyện quan trọng đi!... Lần này chúng ta sẽ có một trận quyết chiến đó! “ – Tống Kiến Long nghiêm túc lên tiếng nói.
Trác Đình theo chân mọi người bước vào phòng sách của hai ông, lúc này tất cả mọi người đều đã ngồi vào vị trí của mình. Trác Đình nín thở quan sát những nhân vật tuy đã bước vào độ tuổi trung niên nhưng vẫn rất anh tuấn cùng khí chất uy nghiêm cao quý toát ra trên khuôn mặt của họ mà âm thầm ngưỡng mộ. Cô chậm rãi ngồi vào một chiếc ghế bên cạnh Tống Duật Phong.
Sau khi lướt mắt nhìn tất cả mọi người đang có mặt trong phòng, ông lão Tô Bảo Thành thở dài một hơi rồi chậm rãi lên tiếng:
“ Khải An, con có chắc chắn Lăng Tuấn chính là Đường Tư Thần là đứa con trai đã bị bắt cóc của Đường Nghiêm hay không? “
“ Thưa ba, con và Kiến Long đã thuê thám tử tư tìm kiếm và thu thập tin tức của thằng bé suốt mười mấy năm qua!... Lúc thằng bé bị bắt cóc nó chỉ mới 5 tuổi nên chúng ta gần như hoàn toàn tìm kiếm trong vô vọng! ... Những thông tin mà con thu thập được chỉ một phần nào khẳng định được thân thế của thằng bé mà thôi!... Muốn xác minh chính xác chúng ta phải xét nghiệm ADN!... Còn nữa, Đường Tâm chính là Đường Khiết Tâm là con gái ruột của Đường Nghiêm và là em gái của thằng bé Tư Thần! “
“ Ầmmm! “ – Trác Đình nghe một tiếng sấm nổ trong đầu rồi sững sờ bất động khi nghe xong những điều Tô Khải An vừa nói.
“... Con biết con bé Đường Tâm là con gái của thằng nhỏ Đường Nghiêm từ lúc nào??? “ – Tô Bảo Thành vành mắt ửng đỏ nghiêm túc nhìn con trai của mình lên tiếng hỏi.
“... Thưa ba, ba đã từng tức giận hỏi chúng con vì sao ngày đó khi ở biệt thự của Đường Gia lại vội vàng đưa ra quyết định hứa hôn cho Cẩn Hiên cùng với Đường Tâm, lúc đó con bé vẫn còn là con gái của Đường Tín đúng không ạ?... Lúc đó chính con là người đưa ra quyết định này vì ngay từ lúc nhìn thấy Đường Tâm con đã có linh cảm con bé chính là con gái của anh Nghiêm cùng Khả Tình... Chính con là bác sĩ đỡ đẻ cho cô ấy!... Khả Tình, con và Thu Nguyệt là bạn rất thân... nên con tin vào trực giác của mình khi vừa gặp Đường Tâm! “ – Tô Hiểu Băng xúc động nói.
“... Hiểu Băng à, không phải ba không tin vào trực giác của con... nhưng cái chúng ta cần là chứng cứ xác thực để chứng minh thân thế của con bé! “ – Tô Bảo Thành dịu dàng nhìn đứa con dâu của mình rồi từ tốn lên tiếng.
“... Thưa ba, cũng chính vì trực giác này mà lúc còn ở Thụy Điển, con bé Tâm Tâm và Đình Đình hay đến nhà của chúng con chơi, trước ngày về nước con bé bị con mèo nhà hàng xóm cào chảy máu, lúc đó con đã sơ cứu vết thương cho con bé rồi nhân cơ hội lấy mẫu máu đi xét nghiệm ADN và đây là kết quả! “ – Tô Khải An chân thành nhìn Tô Bảo Thành rồi kính cẩn đưa ông một túi hồ sơ bằng giấy.
Tô Bảo Thành vội vàng mở tập hồ sơ ra xem, đôi mày của ông đang cau lại từ từ giản ra, ông thở phào nhẹ nhõm cùng biểu hiện thỏa lòng giống như một người vừa thực hiện được tâm nguyện lớn nhất của mình hiện rõ trên khuôn mặt, phải mất một lúc lâu ông mới lấy lại bình tĩnh để lên tiếng nói:
“ Lữ Hiền, Hy Nguyệt, Diệp Hào, Lâm Kính, Trình Dương... chúng ta đã tìm được con gái ruột của thằng nhỏ Đường Nghiêm rồi!... Di nguyện của nó chúng ta đã thực hiện được một nửa rồi! “ – Nói xong ông cũng không kiềm nén được, những giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.
“... Các con... hôm nay chúng ta sẽ kể rõ ngọn nguồn chân tướng của một câu chuyện cũ! ... Sau khi kể xong, chúng ta sẽ trao lại quyền xử lý toàn bộ chuyện lần này cho các con, hy vọng các con sẽ làm tốt hơn chúng ta ngày đó! “ – Tô Khải An đẩy cặp kiếng, mím môi kiềm nén cảm xúc rồi nhẹ giọng kể:
“... Như các con biết, ở bất cứ quốc gia hay thành phố nào cũng đều có thế lực ngầm. Ngày đó, thế lực ngầm ở thành phố này do 5 đại gia tộc chia nhau nắm quyền đó là 5 nhà: Tô, Đường, Lâm, Sở và Lãng. Bốn nhà Tô – Đường – Lâm – Sở dưới thời của các ông đã dần dần nghiêng về phía chính phủ, thế hệ con cháu của bọn ta kế thừa cũng nhận thấy thế giới ngầm phải thay đổi theo chiều hướng tốt hơn nên bọn ta đã bắt tay hợp tác với chính phủ ngăn chặn tình trạng nhập hàng và buôn bán ma túy cùng vũ khí vào thành phố. Vào lúc đó, thế lực của Lãng gia mạnh nhất, dưới sự cầm đầu của Lãng Ngạo Thiên, băng nhóm của hắn ngày càng chiêu mộ thêm nhiều thanh niên, hắn ta kiếm tiền bằng con đường buôn bán ma túy nên rất nhanh giàu có, thế lực cũng theo đó mà mạnh lên. Một lần, chúng ta nhận được tin ngầm hắn ta sẽ có chuyến hàng cocain số lượng rất lớn vận chuyển bằng đường hàng hải vào thành phố sau đó sẽ được chia nhỏ rồi tung ra thị trường. Bốn nhà chúng ta lập tức triệu tập một cuộc họp kín cùng với thị trưởng Mạc lên đối sách. Vì không muốn gây kinh động đến đời sống của cư dân trong thành phố chúng ta quyết định sẽ tiến hành tiêu diệt chuyến hàng của bọn chúng ngay trước khi nó cập cảng.”
Kể đến đây, Tô Khải An như đắm mình vào một câu chuyện bi tráng mà bản thân ông sẽ không bao giờ có thể quên được. Có lẽ diễn biến tiếp theo của câu chuyện sẽ là một ký ức đau buồn nên ông ngừng lại để lấy lại sự bình tĩnh...Lâm Kính chậm rãi thay ông kể tiếp:
“ Vào thời điểm đó, bọn ta đều mới tiếp quản công việc của gia tộc nên gặp rất nhiều khó khăn nhất là về mặt kinh tế... Để có đủ số tiền cần thiết đứng ra hợp tác làm ăn với Lãng Ngạo Thiên chúng ta đã nhờ đến sự chi viện kinh tế từ những gia tộc có thế lực lớn trên thương trường lúc bấy giờ đó là các gia tộc Tống, Trình, Diệp và Trác... Có lẽ lúc đó bọn ta đều là những thanh niên đồng trang lứa nên chúng ta đều nhiệt thành theo đuổi lý tưởng của mình và kiên quyết đứng về phía lẽ phải... cứ như vậy 8 nhà chúng ta đã họp lực để quyết chiến với Lãng Ngạo Thiên! “
“... Người trực tiếp đứng ra nhận nhiệm vụ làm tay trong là Đường Nghiêm, cậu ấy đã ra mặt hợp tác làm ăn với Lãng Ngạo Thiên và dùng số tiền mà bọn ta huy động được hùn vốn trong chuyến hàng cocain đó... Đường Nghiêm là một người vô cùng khôn khéo và cẩn trọng nên cậu ấy đã thành công tạo được lòng tin với Lãng Ngạo Thiên. Trong thời gian hợp tác làm ăn với Lãng Ngạo Thiên, Đường Nghiêm thông báo phát hiện thêm một đường dây buôn bán vũ khí hạng nặng xuyên quốc gia do hắn ta tổ chức nên yêu cầu chúng ta thay đổi kế hoạch. Vì có Đường Nghiêm cùng đàn em của cậu ấy cung cấp những thông tin cụ thể, chúng ta thành công phục kích chuyến tàu chứa cocain của Lãng Ngạo Thiên từ giữa đường vận chuyển sau đó đánh tráo toàn bộ số hàng đó rồi thay vào bằng bột mì cao cấp, chỉ để lại một số ít để qua mặt đàn em của hắn ta... Chúng ta lần theo đường dây phân phối ma túy để tìm ra đường dây và đối tác buôn bán vũ khí của hắn rồi hợp tác với lực lượng cảnh sát đặc nhiệm triệt tiêu đường dây buôn bán vũ khí đó... Trong trận chiến cuối cùng với băng đảng của hắn chúng ta đã sơ hở để Lãng Ngạo Thiên dùng đàn em mở đường máu chạy thoát...” – Lữ Hiền nhắm mắt chậm rãi tiếp lời Lâm Kính tiếp tục câu chuyện.
“... Để cho con quỷ dữ Lãng Ngạo Thiên trốn thoát thật sự là một sai phạm khủng khiếp của bọn ta!... Những năm tháng tiếp theo cho dù đã cố gắng đề phòng chúng ta vẫn không tránh khỏi sự trả thù của hắn!... Người bị hắn ta trả thù thâm hiểm nhất là Đường Nghiêm... Chiếc xe hơi của cậu ấy bị gài bom rồi kích nổ ngay trước cổng trường mẫu giáo mà con trai của cậu ấy đi học!... Theo nhân chứng kể lại cậu bé Đường Tư Thần lúc đó đã nhìn thấy ba mình cùng chiếc xe hơi quen thuộc nổ tung rồi ngất xỉu, mọi người lúc đó đều hoảng loạn nên không ai hay biết cậu bé đã bị bắt cóc như thế nào?... Vợ của Đường Nghiêm vừa sinh thêm một bé gái đang ở tạm nhà anh ruột của cậu ấy là Đường Tín thì bị bọn giang hồ bịt mặt đột nhập vào nhà rồi dùng súng bắn chết... hai đứa bé gái mới sinh ở trong nhà cũng bị bắt đem đi!... “ – Trình Dương tức giận cùng đau lòng nói tiếp.
“... Chúng ta đã phạm phải sai lầm khủng khiếp nhất dẫn đến sự bất hạnh cho gia đình của người anh em mà chúng ta rất mực yêu quý nên tâm nguyện lớn nhất của chúng ta chính là phải tìm cho bằng được hai đứa con bị bắt cóc của cậu ấy để trả lại cho chúng nó một thân thế thật sự cùng câu chuyện về người cha đáng khâm phục của chúng!... Vậy nên sự việc có liên quan đến Đường Tâm và Lăng Tuấn lần này, bọn ta mong muốn các con hãy thật cẩn trọng khi đưa ra quyết định để không phạm vào sai lầm đáng tiếc như chúng ta ngày xưa! “ – Tô Khải An đưa mắt nhìn tất cả những gương mặt trẻ tuổi đang có mặt trong phòng chậm rãi nói, giọng nói của ông chứa đầy sự day dứt.
Trác Đình im lặng chăm chú lắng nghe và ghi nhớ từng câu từng chữ mà họ vừa nói: “... Đường Tâm, cậu và Lăng Tuấn nhất định không thể xảy ra quan hệ được!... Ở thế giới này, rốt cuộc cậu đã tìm được thân thế thật sự của mình rồi!... Hãy cố gắng đợi bọn mình!... Bọn mình nhất định sẽ sớm tìm được cậu! “