• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên phía anh, sau khi đưa ả ta về anh liền phóng tới bar uống rượu đến khi say mới chịu đi về.



Đến nhà anh liền đi thẳng lê thư phòng khóa chặt cửa rồi điên cuồng đập đồ bên trong.



Lát sau tiếng đổ vỡ không còn, anh ngồi trên ghế ngả người ra sau, đôi mắt nhắm nghiền lại.



" Tại sao mọi chuyện lại ra như vậy chứ"







Hôm sau cô quay lại nhà chính thì thấy Cố Tĩnh Minh và Lưu Ánh Tuyết ( tên ba mẹ Cố Tĩnh Trạch nha) đang dùng bữa.



" Vào dùng bữa luôn nè con "



" Dạ thôi, con ăn ở nhà bạn rồi, ba mẹ dùng bữa ngon miệng"



Nói xing cô đi lên lầu, nằm trên trường giường kingsize ấy thật mềm mại và dễ chịu nhưng cũng có chút cô đơn.



Cô nằm đó thiếp đi lúc nào không hay.



Khi cô dậy cũng là xế chiều, xuống nhà thì Ánh Tuyết và Cố Tĩnh Minh đang ở ngoài vườn chăm cây nhìn họ thật hạnh phúc.



" Ba mẹ hai người cần con giúp gì không"



Nghe tiếng gọi bà quay lại



" Sắp xong rồi, dạo gần đây ta thấy con không khỏe lắm con ốm sao hay đi bệnh viện đi"



" Dạ con không sao ạ, mẹ không cần lo "



Nghe câu của cô bà cũng khá yên tâm.



Đang chăm cây cùng chồng bà bỏ mặc đó kéo cô vào nhà bếp.



Rủ cô cùng làm vài món ngon, lâu rồi bà cũng chưa được trổ tài.



Cô vui vẻ làm theo, lâu nay không hoạt động tay chân có chút ngứa ngáy muốn kiếm việc làm, sẵn đây cô cũng muốn học hỏi thêm tài nấu ăn từ mẹ chồng.



Hai người bắt tay vào chế biến, cô vừa lấy cá ra để chế biến thì có chút buồn nôn, cố gắng hít thở sâu để cơn khó chịu này trôi xuống.



Loay hoay một lúc thì cuối cùng cũng xong, bao nhiêu món ngon được bày lên bàn.



Cô nghe lời mẹ đi ra gọi Cố Tĩnh Minh vào dùng bữa.



…Trên bàn ăn…



Bà thấy cô ăn ít, ngày càng xanh xao liền gắp cho cô ít thịt.



Cô mỉm cười cảm ơn, vừa đưa lại gần miệng trong bụng cô cuộn lên cảm giác khó thai như tất cả có gì trong bụng muốn trôi ra ngoài.



Bà để ý thấy cô bất thường liền hỏi



" Con sao vậy, không khỏe sai hay thức ăn không vừa miệng"



" Con không…ưm…"



Chưa kịp nói hết câu cảm giác khó chịu ấy lại ập tới khiến cô không chịu được nữa mà bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn ra hết những gì có trong bụng.



Bà thấy cô như vậy liền chạy theo, bước vào nhà vệ sinh thấy cô như vậy bà đi lại vỗ lưng cô.



Lát sau thấy cô hết nôn bà mới hỏi



" Nói cho ta nghe, gần đây con thấy thế nào"



" Con cảm thấy rất khó chịu, rất buồn ngủ, ngửi thấy mùi lạ thù rất buồn nôn "



" Không lẽ con…có thai sao"



Có thai sao, sao có thể cô tự trấn an bản thân nhưng chợt nhớ đến bà dì cũng chậm cả hai tuần nay rồi.



" Con bé bị sao vậy"



Lão gia đi vào, bà liền đứng dậy kêu ông đi gọi bác sĩ gia đình tới gấp.



Chưa hiểu chuyện gì nhưng thấy vẻ mặt gấp gáp của Ánh Tuyết ông cũng sốt sắng làm theo.



Lát sau bác sĩ tới khám cho cô, lão gia, phu nhân và quản gia bên ngoài lo lắng thì bà lên tiếng



" Tôi nghĩ con bé có thai rồi"



" Có thai?"



Nhớ đến lúc trước bà mang thai Cố Tĩnh Trạch thì cũng có tình trạng y như vậy.



Nhưng muốn chắc chắn thêm thì phải đợi bác sĩ ra.



Cánh cửa mở ra ba người chạy lại hỏi bác sĩ tình hình của cô.



Ông ấy chỉ cười và đáp



" Thiếu phu nhân mang thai gần được hai tháng.



Cần cho cô ấy nghỉ ngơi và ăn uống điều độ để có dinh dưỡng cho mẹ và bé, không được để cho cô ấy làm việc nặng, trong 3 tháng đầu phải cẩn thận hết sức"



__________________.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK