• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền Khiêm Ích vẽ xong, lôi kéo Bùi Quang Quang cùng đứng bên cạnh bàn thưởng thức. Bùi Quang Quang nhìn một lúc lâu, lại nhìn trộm hắn một cái, thực ngượng ngùng nói: “Cái này, khi ta về thì mang theo nó về cùng được không……”

Tiền Khiêm Ích vỗ vào gáy nàng, cười nói: “Vội như vậy làm gì, chờ hôm nào ta sai người dán lại rồi đưa qua cho nàng.”

Bùi Quang Quang ôm đầu lầm bầm, “Quỷ hẹp hòi, rõ ràng bức tranh đã đẹp lắm rồi cũng không chịu cho ta, lại còn chiếm tiện nghi của ta……”

“Người nào chiếm tiện nghi của nàng?” Tiền Khiêm Ích xoa sau gáy cho nàng, “Ta khi nào thì chiếm tiện nghi của nàng hử?”

Bùi Quang Quang hừ một tiếng, quay thân lách mình tránh ra, nhảy đến trên ghế bên cửa sổ ngồi xuống, rồi mới lên tiếng: “Huynh vừa mới rồi còn ôm ta, ở chỗ này! Huynh còn hôn ta nữa!”

Tiền Khiêm Ích cuộn bức tranh lại, lúc này mới đi đến trước mặt nàng, vịn tay ghế, đem nàng vây ở trong vòng tay của mình, ngồi xuống nhìn nàng nói: “Ta hôn nàng, tức là nàng cũng hôn ta; nàng nói ta chiếm tiện nghi của nàng, vậy không phải nàng cũng chiếm lại trở về rồi ư?”

Bùi Quang Quang bị hắn nói đến càng thêm mơ hồ, hai mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của hắn, thấy hắn vẻ mặt thành thật, lại rũ mắt cẩn thận nghĩ nghĩ, dường như hắn nói cũng rất có đạo lý……

Tiền Khiêm Ích thấy nàng nhíu mày trầm tư, trong lòng cười thầm, nhịn không được kéo tay nàng, đặt ở trong lòng bàn tay xoa xoa bóp bóp, cảm giác mập mạp khiến cho đáy lòng hắn dâng lên ngọt ngào.

“Không đúng……” Bùi Quang Quang đột nhiên phản ứng lại, phồng má nói, “Huynh lại lừa gạt ta mà! Hai chúng ta sao có thể giống nhau chứ? Huynh là nam nhân, ta là nữ nhân, chúng ta không giống nhau được!”

Tiền Khiêm Ích bật cười, bỗng một tay nâng lưng của nàng, một tay vòng qua đầu gối của nàng, trực tiếp bế nàng lên, lúc này mới mở miệng nói: “Đích xác không giống nhau, ta bế được nàng, nàng không bế được ta.”

Hắn nói xong, lại ôm nàng đi hai vòng, nàng sợ tới mức thét chói tai một tiếng, trực tiếp ôm cổ của hắn. Tiền Khiêm Ích lúc này mới cười híp mắt thả nàng ngồi lên trên cửa sổ, nhìn nàng thật sâu nói: “Nàng xem, miệng của nàng bị ta hôn, tay nàng để cho ta cầm, nàng còn có thiệt nhiều thiệt nhiều tiện nghi, cũng để cho ta chiếm, cho nên nàng chỉ có thể là của một mình ta, nhớ kỹ chưa?”

Bùi Quang Quang níu lấy vạt áo của hắn, phòng ngừa chính mình ngã xuống, nhất thời nghe hắn nói như vậy, ngón tay liền không tự chủ để trước vạt áo của hắn cọ a cọ, liếm liếm môi còn thật sự gật đầu nói: “Nhớ kỹ.” Nghĩ nghĩ, nàng lại thêm một câu, “Không được, không thể chỉ của một mình huynh, còn có mẹ ta nữa.”

Tiền Khiêm Ích nghiêm túc suy nghĩ một chút, thấy vẻ mặt nàng khẩn trương sợ hắn không đáp ứng, mới miễn cưỡng gật đầu nói: “Được rồi, nhưng hơn phân nửa nhất định là của ta.”

Bùi Quang Quang vểnh miệng than thở một câu “Tham lam quá đi”, sau đó mới miễn miễn cưỡng cưỡng mà đáp ứng.

Tiền Khiêm Ích đem nàng ôm ở trước ngực, cười cong hai mắt nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ. Bùi Quang Quang im lặng dựa vào trong chốc lát, bỗng nhiên phản ứng lại, sưng mặt lên đập hắn một cái nói: “Huynh lại hù ta à!”

Tiền Khiêm Ích thực ủy khuất, cầm lấy tay nàng hỏi: “Sao lại hù nàng chứ?”

Bùi Quang Quang rầm rì nói: “Vừa rồi rõ ràng đang nói chuyện bức họa kia mà, nói nọ nói kia huynh liền nói cái gì mà của huynh của ta. Huynh chính là khi dễ đầu óc ta không đủ nhanh nhạy mà!”

“Sao có thể được!” Tiền Khiêm Ích vội vàng phủ nhận, nhất thời lại rũ mắt xuống nhìn nàng, càng nhìn càng cảm thấy đẹp, không nhịn được cúi đầu xuống, hôn môi của nàng, nhẹ nhàng mút lấy.

Bùi Quang Quang bị hắn quen đường quen lối hôn đến mơ mơ hồ hồ, chờ sau khi tách khỏi đôi môi hắn, mới hậu tri hậu giác đánh hắn một cái, sẵng giọng: “Thật không biết xấu hổ, còn đang nói chuyện, đã lại đến hôn ta rồi!” Một lát sau, nàng lại rầu rĩ nói, “Đều tại huynh, hiện giờ vẫn còn choáng váng nè.”

Tiền Khiêm Ích thỏa mãn ôm eo của nàng, liếm dư vị trên môi nói: “Hết thảy đều có ta rồi, nàng không nhanh nhạy cũng có quan hệ gì?”

Bùi Quang Quang cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như thực sự là như vậy……

Tới chạng vạng, Tiền Khiêm Ích đưa Bùi Quang Quang trở về, rốt cuộc không dám đưa đến gần quá, chỉ xa xa đi tới một con đường bên cạnh Tướng phủ liền dừng lại. Hắn đứng ở chỗ cũ, nhìn Bùi Quang Quang phất phất tay với hắn, sau đó giống như trộm đi vào cửa sau của Tướng phủ, thẳng đến khi không nhìn thấy thân ảnh.

Tiền Khiêm Ích đứng ở đầu phố trong chốc lát, trời còn chưa tối hẳn, hai ngọn đèn lồng lớn màu đỏ trước cửa chính của Tướng phủ đã thắp sáng. Trước cửa Tướng phủ tân khách ngựa xe nối liền không dứt, hạ nhân tiếp đón khách ở cửa bận rộn đến chổng vó. Người người ồn ào náo động, cho dù cách một con phố, cũng có thể nghe được rõ ràng.

Tiền Khiêm Ích hít thật sâu một hơi không khí trong đêm hè, sau đó mới đi trở về nhà. Vừa về đến nơi, hắn liền đi thẳng đến thư phòng.

Bức tranh trên bàn sách vẫn đoan đoan chính chính bày ở nơi đó, gió đêm xuyên qua từ cửa sổ, thổi vào một góc nhỏ.

Hắn đứng ở trước bàn nhìn bức tranh, nghĩ thời gian ở chung với Bùi Quang Quang vào ban ngày, nhất thời cảm thấy trong phòng còn tràn đầy khí tức của nàng. Tiền Khiêm Ích nghĩ nghĩ, như sợ loại hơi thở này bị gió thổi đi, vội vàng đi đến đóng cửa sổ. Sau khi đóng kỹ, lại cảm thấy cái loại hành vi này của mình thật ngốc, có chút tự giễu cười cười.

Hắn cuộn lại bức tranh, cùng bức thư lúc trước Bùi Quang Quang đưa tới cất vào trong hộp gỗ nhỏ. Làm xong tất cả chuyện này rồi, hắn mới lại lấy giấy bút, thoáng suy tư một phen, lập tức viết xuống một tờ bái thiếp.

Qua hai ngày, Hàn Tướng quân mời hắn qua phủ, lại chỉ điểm hắn nhận biết mấy vị đồng liêu cận phái. Được Hàn Tướng quân cân sức ngang tài với Thư Thừa tướng cố tình đề bạt lung lạc, sau khi Tiền Khiêm Ích suy nghĩ kỹ càng, tự nhiên sẽ không tiếp tục cự tuyệt.

Mà Hàn Tướng quân bên kia lúc đầu cũng có ý thử, nhưng Tiền Khiêm Ích luôn tỏ thái độ làm người thông minh lanh lợi, tâm tư tinh tế, nắm đúng ý nghĩ của Hàn Tướng quân, ngược lại khiến ông ta nhìn với cặp mắt khác xưa, dần dần chiếm được trọng dụng.

Một ngày này, hắn từ phủ Tướng quân đi ra, trong lòng giấu một quyển sách nhỏ, một quyển rất nhỏ, nhưng đối với hắn mà nói lại giống như thiết hàn phỏng tay —— phía trên ghi lại đều là chứng cứ Thư Thừa tướng nhận hối lộ trong những năm gần đây.

Sau khi về đến nhà, Tiền Khiêm Ích nhốt mình ở trong thư phòng, lật xem từng tờ từng tờ. Bản ghi chép thật sự chi tiết, chủ yếu là về Thư Thừa tướng, còn có vài quan chức cùng phe Thừa tướng, nhưng so ra thì sơ sài hơn rất nhiều.

Tiền Khiêm Ích khép lại quyển sách nhỏ, hít một hơi thật sâu. Thư Thừa tướng làm quan nhiều năm, lúc tuổi còn trẻ lên chức lại mau, nhất định là không sạch sẽ. Từ quyển sổ này, có thể nhìn ra ý đồ lật đổ Thư Thừa tướng của Hàn Tướng quân, nhất định là đã trù hoạch hồi lâu. Về phần tại sao chọn hắn vạch trần chuyện này, Tiền Khiêm Ích suy nghĩ, nói chung bởi vì hắn là tâm phúc trước mặt hoàng thượng đi.

Hắn lại nghĩ tới những lời mà mấy ngày trước hoàng thượng từng nói—— Quyền thần chỉ lúc quân vương suy nhược mới có thể tồn tại.

Việc này nếu vạch trần ra, tất nhiên ở trong lòng hoàng thượng, hình phạt triều đình từ trước đến nay luôn nghiêm trị quan viên nhận hối lộ, cứ như vậy Thư Thừa tướng nhất định không có quả ngon để ăn. Nhưng, Thư Thừa tướng ngã rồi, vậy còn gia quyến của Thừa tướng? Quang Quang của hắn phải làm sao bây giờ? Huống chi, quyền thế trong triều vốn do hai người Thư, Hàn chế ngự lẫn nhau, nếu Thư Thừa tướng ngã xuống, Hàn Tướng quân nhất định cũng uy phong không được bao lâu —— hoàng thượng sẽ không cho phép tồn tại cục diện một người độc đại!

Tiền Khiêm Ích đấm đấm đầu, nếu Hàn Tướng quân muốn tung chứng cớ vào lúc này, nhất định đã nghĩ kỹ đường lui. Tuy nói Hàn Tướng quân đã hứa hẹn với hắn, sau khi chuyện thành công hắn cùng với Quang Quang cẩm tú lương duyên, con đường làm quan vinh hiển cũng sẽ đưa đến trên tay hắn, có điều việc này phiêu lưu quá lớn! Nhưng nếu không đáp ứng Hàn Tướng quân, như vậy người đầu tiên xui xẻo chính là hắn.

Tiền Khiêm Ích buồn bực đập bàn một cái, nghĩ nửa ngày, hắn đúng là bị dồn đến tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, đâm lao phải theo lao!

“Đại nhân, Vi đại nhân đưa bái thiếp lại đây, mời ngài ngày mai đi Tụ Tiên Trai uống rượu.” Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nói của tiểu thư đồng, Tiền Khiêm Ích sững sờ trong chốc lát, bỗng nhiên trong đầu hiện linh quang, nháy mắt suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện.

“Đã biết.” Hắn lên tiếng, ánh mắt nhìn quyển sổ nhỏ kia thật lâu.

Ngày hôm sau, hắn nhận lời mời đi đến Tụ Tiên Trai, Vi Viễn Thụy đã chờ ở nhã gian lầu hai. Tiền Khiêm Ích đi theo tiểu nhị vào phòng, Vi Viễn Thụy thu hồi ánh mắt từ bên ngoài phố cảnh, nhìn hắn cười nói: “Mấy ngày không gặp, Tiền huynh dường như gầy hơn rồi.”

Tiền Khiêm Ích chờ tiểu nhị đóng cửa rời khỏi, mới ngồi xuống đối diện hắn, mở miệng nói: “Gần đây sự vật bận rộn, không gầy cũng khó.”

Vi Viễn Thụy nghe vậy nở nụ cười, chỉ nói hôm nay nên gọi đồ ăn ngon lên để bồi bổ.

Tiền Khiêm Ích không chút khách khí đáp ứng, cùng nói vài câu vui đùa với Vi Viễn Thụy. Hắn bỗng nhiên nghĩ, hảo hữu của hắn chính là như vậy, nhìn hắn từng bước một nhảy vào trong hố, giống như một thằng ngốc.

“Vi huynh, những lời ngày đó huynh nói với ta còn tính không?” Một lát sau, Tiền Khiêm Ích đặt chén rượu xuống, đi thẳng vào vấn đề.

Vi Viễn Thụy nhíu mày, hỏi lại: “Câu nào?”

Tiền Khiêm Ích nở nụ cười, như cười hắn rõ ràng là hiểu còn giả bộ hồ đồ, nói: “Chính là câu ‘Có cơ hội rời xa kinh thành’.”

Vi Viễn Thụy thu liễm tươi cười, nghiêm trang nhìn hắn hỏi: “Tiền huynh đã nghĩ thông suốt rồi? Chỉ tiếc, hiện tại hơi trễ.”

“Ta biết Vi huynh chắc chắn có biện pháp,” Tiền Khiêm Ích nhìn hắn, còn nói, “Huống chi không phải ba người chúng ta, mà chỉ có hai mẹ con Bùi gia rời đi.”

Vi Viễn Thụy bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, xấu hổ cười nói: “Kỳ thật nếu như huynh muốn cùng đi, cũng không phải là không thể được……”

Tiền Khiêm Ích lắc lắc đầu, “Ta không thể đi, ta đã ở sát vòng xoáy rồi, hơn nữa càng lún càng sâu. Vả lại, một kẻ nho sinh như ta, làm sao trốn khỏi sự trả thù của Hàn Tướng quân, hà tất làm liên lụy đến các nàng chứ.”

Vi Viễn Thụy tự nhiên biết “các nàng” là ai, lại nghe hắn nhắc tới Hàn Tướng quân, không khỏi ngượng ngùng cười, “Thì ra Tiền huynh đã hiểu rõ……”

Tiền Khiêm Ích nhìn hắn một cái, nói: “Ta vẫn cho rằng ta thông minh lanh lợi nhất, lại không ngờ Vi huynh so với ta càng giỏi hơn. So với Vi huynh, ta bất quá là một thằng ngốc làm ra vẻ khôn ngoan thôi.”

Vi Viễn Thụy nói: “Trước khi có thứ bậc của khoa thi, Hàn Tướng quân cũng đã nói chuyện với ta.” Hắn ngừng lại một chút, lại nói, “Quyển sổ kia, là chính tay ta sửa lại.”

Tiền Khiêm Ích cười cười, nói: “Vi huynh ẩn giấu bên người Thư Thừa tướng, khổ cực rồi.”

Vi Viễn Thụy không nói gì, một lát sau mới mở miệng nói: “Trừ mẹ con Bùi gia, Tiền huynh còn có gì cần giúp đỡ, cứ nói thẳng ra.”

Tiền Khiêm Ích nghĩ nghĩ, nói: “Nếu lần này ta bị cuộc tranh đoạt giữa Thư Hàn ảnh hưởng, không thể tự bảo vệ mình, xin Vi huynh hãy thay ta chiếu cố lão mẫu ở quê nhà.”

Vi Viễn Thụy ngẩn ra, chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, yên lặng gật đầu.

Tiền Khiêm Ích uống một chén rượu, chợt nhớ tới vài chuyện, vì thế hỏi hắn: “Vi huynh từng nói qua ‘Nếu người trong thiên hạ đều bo bo giữ mình, vậy thiên hạ thì phải làm sao’, hiện giờ huynh lại làm môn hạ của Hàn Tướng quân, sao không cảm thấy có lỗi với câu nói hào ngôn lúc trước này?”

Sắc mặt Vi Viễn Thụy cứng đờ, nhìn nhìn hắn, không nói gì.

Tiền Khiêm Ích cho là hắn sinh lòng áy náy, cũng không muốn nhiều lời nữa, chỉ yên lặng uống rượu.

Sau khi hai người ăn xong, liền trực tiếp đi xuống lầu, cáo từ nhau, rồi đều tự đi về hướng nhà mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK