Phương diện trại giam điều tra rất chính xác. Trước sau khi Mạch Hiểu Tề tự sát, ngoại trừ luật sư của y ra thì cũng không có người nào vi phạm quy định mà gặp y. Trong trại giam cũng không có diễn ra tình trạng ma cũ bắt nạt ma mới khiến cho Trưởng phòng Mạch chịu không nổi mà tự sát.
Y là trước mặt mọi người, khi ăn cơm đã dùng chiếc đũa đâm thẳng vào yết hầu của mình mà chết. Cảnh sát và phạm nhân có mặt đều có thể làm chứng nên không thể hoài nghi người khác. Hơn nữa, thời điểm y tự sát là lúc y chuẩn bị được đưa lên viện Kiểm sát để khởi tố. Trong tay của y hiện có hơn năm triệu đồng tiền không rõ nguồn gốc. Đối với nhà máy in ấn Ba Sao mà nói, cho dù là nhà máy in ấn quy mô lớn nhất thành phố thì bấy nhiêu đó cũng đủ để phán án tử hình. Cuối cùng chỉ có thể quy kết là sợ tội mà tự sát.
Trương Thắng sau khi nghe được tin tức này, trong lòng liền liên tưởng đến cái ngày Mạch Hiểu Tề tự sát đã thấy một người rất giống Từ Hải Sinh xuất hiện. Mặc dù hắn rất nhanh bỏ đi suy nghĩ này, nhưng trong lòng của hắn vẫn cảm thấy có chút bất an. Từ Hải Sinh đối với hắn không tệ. Hắn không hy vọng cái chết của Mạch Hiểu Tề không liên quan đến Từ Hải Sinh.
Việc khai thác, phát triển khu Kiều Tây qua tết Nguyên Đán liền chiêng trống rùm beng mà triển khai. Đã bắt đầu đưa ra những chính sách ưu đãi cho các xí nghiệp khi đầu nhập vào khu. Phương diện giao tiếp, tất nhiên là Giám đốc Từ quen thuộc nhất, nên cũng sẽ dễ dàng tìm được người làm ăn chung. Cho nên, ông ta liền gánh vác trách nhiệm này.
Đến lúc này Trương Thắng chỉ cần ở nhà chờ tin tức này biến thành tiền. Thông qua mấy lần nói chuyện điện thoại với Giám đốc Từ, đã có một số nhà máy chú ý khu đất của bọn hắn. Trước mắt đang đàm phán giá với đối phương. Khi nào có được manh mối thì sẽ gọi hắn tới để cùng đàm phán.
Nhưng Trương Thắng cũng không nhàn rỗi. Hắn thông qua tin tức trên báo chí, TV, tìm tất cả những gì có liên quan đến khu Kiều Tây. Còn thật sự nghiên cứu hàm nghĩa trong đó. Nếu không làm gì thì tới Kiều Tây, từ miệng người khác lấy được tin tức hữu dụng.
Kiều Tây đã thật sự thay đổi. Từ một mảnh đất hoang vu, sang năm mới liền mang theo hơi thở của mùa xuân, biến thành một địa phương đầy sức sống. Trương Thắng bởi vì kinh nghiệm thất bại của lần đầu tư chứng khoán trước, nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì hắn chưa hiểu rõ về một việc gì thì đã đâm đầu tham gia vào. Có được kinh nghiệm xương máu đó, lần này hắn càng thêm cẩn thận.
Hiểu rõ hơn, Trương Thắng trong lòng mơ hồ sinh ra một ý tưởng sâu xa. Chỉ có điều ý tưởng này nhất thời còn chưa thành hình, cho nên cũng không nói cho Từ Hải Sinh nghe.
Trương Thắng và Trịnh Tiểu Lộ đã trao nhau nụ hôn vào đêm giao thừa nên tình cảm tiến triển rất nhanh chóng. Trương Thắng sau khi chính thức xác định quan hệ yêu đương, đã hướng cô tiết lộ tin tức mình sắp phát tài khi đi vay mua đất ở vùng ngoại thành.
Trịnh Tiểu Lộ cảm thấy rất vui, vì Trương Thắng sẽ thoát khỏi cuộc sống khó khăn, chứ chưa ý thức được điều này đối với cô có ý nghĩa gì, càng không hỏi thăm hắn rốt cuộc là phát tài bao nhiêu. Điều này khiến Trương Thắng cảm thấy rất hổ thẹn.
Cô gái ham giàu trên đời này rất nhiều. Nhưng điều này lại chẳng liên can gì đến Trịnh Tiểu Lộ. Cô thuần khiết như một viên pha lê. Chỉ cần anh đối với cô ấy tốt, chẳng sợ hai người chỉ uống nước sôi, cô ấy cũng sẽ cam tâm tình nguyện đi theo anh suốt đời.
Những cô gái như vậy không nhiều lắm. Họ giống như một bảo vật còn sót lại. Rất may mắn, bảo vật này hắn đã chiếm được. Vì thế, Trương Thắng càng thêm quý trọng cô.
Hôm nay, Trương Thắng nhận được cuộc điện thoại của Từ Hải Sinh, nói hắn đến nhà máy gặp mặt. Ông ta nói rằng mình đã liên lạc được với một doanh nghiệp rất tốt, chuẩn bị qua tay đem đất bán đi. Vừa lúc Trương Thắng điều tra được một đại lượng tư liệu, tư tưởng kia trong đầu lại càng nung nấu hơn, muốn cùng Từ Hải Sinh thảo luận một chút. Vì thế đã lập tức chạy xe đạp đến nhà máy.
Lúc này, trong văn phòng Từ Hải Sinh.
Từ Hải Sinh cúp điện thoại, hai chân thoải mái gác lên bàn làm việc, nhẹ nhàng lay động mũi giày. Đôi giày bóng láng, gần như có thể thấy được mặt người. Trên bàn đặt một lọ hoa, bên trong có vài bông hoa tươi, kiều diễm ướt át.
Đối diện là một người đàn ông trung niên có nốt ruồi nơi khóe miệng, mặc một chiếc áo bông in hoa, chiếc quần thường màu xanh nhạt, thắt lưng đeo bao di động. Chiếc máy nhắn tin này không phải là cái cục gạch như bấy giờ, mà là thương hiệu Motorola rất đẹp. Nhìn qua, hẳn là một ông chủ lớn rất có thực lực.
Từ Hải Sinh hút thuốc, mỉm cười nói:
- Lúc trước, tôi chỉ ôm ý tưởng thử một chút. Thứ nhất, đây là sự phiêu lưu lớn. Thứ hai, tiền của chúng tôi là để vận tác trong công việc, hận không thể một phân tiền tách ra thành hai. Nên không có tiền để ném vào cuộc phiêu lưu này, chỉ có thể bỏ ra mấy trăm ngàn mà thôi. Thành thì một vốn bốn lời, bại thì cũng không tổn thất quá lớn. Không thể tưởng tượng được, ông trời lại thương người, chuyện này thật đúng là thành.
Ông ta vẩy tàn thuốc xuống dưới đất, cười nói tiếp:
- Mảnh đất trống này nằm ở khu trung tâm xã Kiều Tây. Hiện tại giá cả đã tăng lên gấp ba. Theo lý thì hiện tại đem bán mảnh đất này ra cũng đã có được một vốn bốn lời rồi. Nhưng cục xương này có bao nhiêu tủy thì tôi sẽ mút cho bằng hết.
- Cho dù mấy triệu đồng cũng chẳng đáng trong mắt tôi. Mảnh đất này không kiếm được mấy chục triệu, tôi làm sao bỏ đi miếng thịt béo như vậy?Một lát nữa cậu ta tới rồi, anh hãy đảm đương người đại diện của một doanh nghiệp, đưa ra giá gấp hai hoặc ba lần với cậu ta, đem toàn bộ đất mua lại. Sau đó, haha...
Người đàn ông kia tùy tiện nói:
- Không thành vấn đề, tiểu tử này dễ đối phó không?
Từ Hải Sinh cười nói:
- Cậu ta cái gì cũng chưa quen. Mấy triệu đồng cũng đủ đập cậu ta choáng rồi. Cứ việc yên tâm đi. Một kẻ nghèo hèn trong chớp mắt biến thành triệu phú, cậu ta còn không vui vẻ ký hợp đồng sao?
Người trung niên bật cười ha hả.
Từ Hải Sinh trầm tư một lát, lại thản nhiên nói:
- Cậu ta... thật sự rất tốt. Đáng tiếc là cậu ta cách chúng ta quá xa. Có phải là một tài năng để bồi dưỡng hay không thì còn rất khó nói. Tôi thì lại không có thời gian để chỉ điểm cho cậu ta. Nếu không, tôi thật cũng muốn dẫn dắt cậu ta một phen.
Người trung niên đối diện cười nói:
- Có thể làm cho anh cảm thấy tiếc, hẳn là không tồi. Nhưng, anh tại sao lại muốn nuốt đất của cậu ta?
Từ Hải Sinh cười nói:
- Đây là hai chuyện khác nhau. Người làm ăn thì nói chuyện làm ăn. Lợi hợp là bằng hữu; lợi phân thì là đối thủ. Trên thương trường chỉ có lợi ích vĩnh viễn chứ không có bằng hữu vĩnh viễn. Không thể nói đến nhân tình được. Đây là luật thép trên thương trường. Chúng ta xử lý việc chứ không xử lý con người.
- Kỳ thật, đối với cậu ta tôi cũng đủ lòng từ bi rồi. Tôi muốn đối phó cậu ta, biện pháp hãy còn rất nhiều. Ví dụ như phát ra phong thanh, nói là thủ tục mảnh đất này không đầy đủ, hù người muốn mua, hoặc thúc giục ngân hàng đòi nợ, hoặc hạ giá thấp khiến cậu ta bán đất...Mà tôi bảo anh ra giá cao gấp ba lần mua lại cũng đã là cho cậu ta một miếng thịt béo rồi.
Người đàn ông trung niên kia cười nói:
- Chính xác. Đây cũng không phải là phong cách của anh. Anh làm việc trước giờ luôn chú ý từ giá thấp nhất kiếm được lợi ích lớn nhất. Hiện tại pháy ra từ tâm, thật sự là nằm ngoài dự liệu của tôi.
Từ Hải Sinh nghe xong, cười nhưng không nói.
Ông ta thật sự xem Trương Thắng là bạn, cũng không phải nói láo. Nếu ông ta có thịt ăn, ông ta cũng không ngại mà phát cho Trương Thắng một chút canh. Chính vì thế mà ông ta mới không ra bày ra thủ đoạn ép giá. Nhưng trong mắt của ông ta, trên đời hết thảy đều có giá cả. Trương Thắng muốn chia sẻ lợi nhuận với ông ta lớn hơn nữa thì không được. Cho dù anh em ruột cũng không được.