Sáng sớm trời sáng bừng, trong phòng ngủ có người nằm sấp bên cửa sổ quay đầu kêu.
Ngay sau đó mọi người đều hưng phấn rời giường chạy tới vây quanh cửa sổ ngắm tuyết.
Hôm qua tuyết rơi cả một đêm, bây giờ nhìn ra ngoài chỉ toàn là màu trắng, trên nóc nhà, trên ngọn cây đều có một lớp tuyết dày đọng lại.
Mọi người ồn ào nhanh chóng rửa mặt, mặc quần áo xong rồi chạy ra ngoài chơi, Hoàng Dao và Thời Niệm Niệm cùng xuống dưới tầng.
Bên cạnh bồn hoa của kí túc xá đã có rất nhiều người, có những người dậy sớm đã bắt đầu ném tuyết cười đùa, trên nền đất tuyết chỉ toàn là tiếng nói cười chứ không có cái bầu không khí sắp phải thi làm thí nghiệm.
Hoàng Dao ngồi xổm xuống bưng một vốc tuyết lên, cười ném về phía Thời Niệm Niệm.
“Á.” Cô không kịp phản ứng, khẽ thở ra một tiếng.
Khối tuyết kia rất mềm xốp, bị ném vào người cũng không đau, Hoàng Dao ném trật, chà chà cái mũ áo bông của cô, mũ lông xù lên thành hình một bông tuyết.
Hoàng Dao đứng bên kia cười đến mức cả người gập lại.
Thời Niệm Niệm giũ mũ, tốt tính cười theo.
“Đúng rồi, Niệm Niệm.” Hoàng Dao kéo tay cô, hỏi, “Có phải hôm qua có ai gọi cho cậu không, hình như mình có nghe thấy tiếng.”
Cô bị doạ cho nhảy dựng, “A” một tiếng, mặt ngượng ngùng chột dạ trả lời: “Là anh trai mình.”
“Cậu có anh trai cơ á? Mình còn tưởng rằng cậu là con một đó.” Hoàng Dao nói.
“Không phải….anh trai ruột.” Cô cúi đầu trả lời.
Vừa dứt lời thì phía sau vang lên một tiếng cười, giọng quen thuộc, đầu quả tim Thời Niệm Niệm nhảy lên, quay đầu lại theo phản ứng bản năng.
Giang Vọng đang đứng sau lưng cô.
Chàng trai mặc một bộ quần áo màu đen thoải mái chỉnh tề, có lẽ là tối qua ngủ không được ngon, giọng mũi rất nặng, anh hiểu rõ nhếch khoé môi, như cười như không nhìn cô, giơ tay nhẹ nhàng phủi tuyết trên mũ cô.
Vừa mới chột dạ nói dối, quay đầu đã bị người ta phát hiện, khuôn mặt Thời Niệm Niệm ngượng ngùng, gãi tai, không dám ngẩng đầu.
Giang Vọng nhướng mày, hỏi, “Anh trai nào vậy?”
Cũng may là Hoàng Dao nhìn tình cảnh trước mắt này, thuận miệng tìm một lí do chạy sang bên kia nghịch tuyết với một nữ sinh khác.
Cô xấu hổ ngẩng đầu lên, gọi tên anh như đang cầu xin.
“Giang Vọng.”
Anh lại bật cười, cân nhắc nói: “Trước đây bảo em gọi một tiếng anh Giang Vọng thì không chịu gọi, sao lại lén gọi ‘anh’ sau lưng tôi thế?”
“Giang Vọng!”
Cô vừa vội vừa bực, sợ người khác nghe thấy, giọng nói cũng to hơn, còn liếc nhìn xung quanh mấy lần.
Giang Vọng cái người này không chỉ nổi tiếng ở Trường trung học Số 1 mà cũng có rất nhiều người ở những trường khác từng nghe đến tiếng tăm của anh, đương nhiên xuất hiện ở nơi nào thì cũng sẽ trở thành trung tâm ở nơi đó, có không ít người ở xung quanh nhìn về phía bọn họ.
Cũng may là cách khá xa, chắc là sẽ không nghe rõ lời Giang Vọng vừa nói.
Giang Vọng giơ tay lên, ngón trỏ khẽ chạm vào cằm cô: “Ngượng cái gì, dám làm mà không dám nhận hả?”
Trước giờ Thời Niệm Niệm chưa từng gần gũi với con trai như vậy, cũng rất bài xích tiếp xúc như vậy với người khác dưới những ánh nhìn chăm chú của mọi người, vì thế lập tức muốn trốn về sau theo phản ứng bản năng.
Nhưng vừa cụp mắt thì đã nhìn thấy cái dây buộc tóc màu hồng nhạt trên cổ tay Giang Vọng, có hình con thỏ đính bên ngoài, nháy mắt không hiểu sao cô lại nhịn xuống, mất tự nhiên đứng đó mà không trốn đi.
Lòng bàn tay Giang Vọng vuốt ve cằm cô, sau đó lại rút tay về.
“Anh đừng, đừng đeo cái này.”
Thời Niệm Niệm nhìn dây buộc tóc trên tay anh thì lại cảm thấy xấu hổ, cảm thấy chắc chắn là tối qua mình không được tỉnh táo, sao lại có thể thật sự nghe lời Khương Linh đưa cái dây buộc tóc này cho Giang Vọng cơ chứ.
Cô không hề ghét Thịnh Hướng Vãn, thậm chí còn rất thích, đó là một cô gái vừa tốt tính vừa cởi mở.
Vậy nên càng khiến cô cảm thấy bản thân mình vừa ích kỉ vừa hẹp hòi.
Thế mà lại còn giấu ý đồ riêng ‘lừa’ Giang Vọng đeo dây buộc tóc của cô.
“Sao vậy?” Giang Vọng không quan tâm, chẳng hề cảm thấy việc mình đeo cái dây buộc tóc này cực kì ảnh hưởng đến khí phách chút nào, “Chẳng phải em đưa cho tôi sao?”
“Anh có thể…để trong túi mà.”
Giang Vọng cười: “Không phải cái này khá đẹp à!?”
“…”
Hơi dừng một lát, Thời Niệm Niệm hỏi anh: “Anh bị…cảm à?”
Cô nghe ra được giọng mũi khi anh nói.
“À.” Anh khẽ xoa cái mũi, “Hình như có chút.”
“Trong cặp tôi, có, có thuốc.”
“Vậy lát nữa đưa cho tôi nhé?”
“Được.” Cô gật đầu.
Cuộc thi thí nghiệm vật lí vào giữa trưa chia nhóm hai người, không nhất thiết phải lập nhóm với bạn cùng trường mà là dựa vào việc bốc thăm trên phạm vi tổng thể để quyết định người cộng sự của mình là ai.
Khi Thời Niệm Niệm từ phòng ngủ quay về phòng thí nghiệm thì cầm theo cốc nước thuốc trị cảm cho Giang Vọng.
Giang Vọng vẫn chưa tới, cô đợi ở bên ngoài năm phút đồng hồ mới nhìn thấy anh đi từ ngoài vào.
Thời Niệm Niệm đưa cái cốc cho anh.
Giang Vọng nhướng mày: “Cho tôi à?”
“Chẳng phải đã nói là…mang cho anh sao?”
“Dùng cốc của em uống luôn ấy hả?” Anh hỏi.
Thời Niệm Niệm hơi dừng, không nghĩ tới vấn đề này, ngẩn ra hỏi: “Anh để ý à?”
“Tôi không để ý.” Giang Vọng nở nụ cười, cúi người kề sát cô, giọng khàn đi, “Tôi nằm mơ cũng muốn hôn em.”
“Niệm Niệm! Bốc thăm!” Hoàng Dao đang ở trong phòng thí nghiệm gọi cô.
Thời Niệm Niệm đỏ mặt dúi cái cốc vào lòng anh, rồi chạy chậm vào.
“Cậu rút được số mấy vậy?” Sau khi bốc thăm xong Hoàng Dao hỏi cô.
Lúc này Thời Niệm Niệm mới lấy lại tinh thần, mở tờ giấy nhỏ trong tay ra, trên đó viết một số 28.
“Ài, của mình là 13.” Hoàng Dao thất vọng nói, “Không cùng nhóm với cậu rồi.”
Dựa theo số thứ tự tìm được bàn làm thí nghiệm xong, Thời Niệm Niệm vẫn còn cảm thấy mặt như lên cơn sốt, không hiểu sao trong đầu vẫn còn hiện lên khung cảnh trước song cửa sổ trong phòng cách ly ngày đó, hơi thở và nhiệt độ cơ thể khi Giang Vọng cúi người lại gần.
Nóng.
Nóng quá.
Cô vỗ hai cái lên mặt mình, buộc mái tóc bù xù của mình lên lần nữa.
Buộc xong, vừa ngước mắt đã nhìn thấy Giang Vọng cũng đang bốc thăm xong đi về phía cô.
Càng ngày càng gần.
“…”
Thời Niệm Niệm nghe thấy tim mình đang nhảy lên từng tiếng “thình thịch”.
Cô im lặng cuộn tròn nắm tay đang rũ xuống, trong từng tiếng tim đập rõ ràng như vậy cô lại cảm thấy mịt mờ và…sợ hãi.
Giang Vọng dừng chân ở một cái bàn thí nghiệm phía trước cô.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Khéo vậy, Giang Vọng.” Thịnh Hướng Vãn đứng bên cạnh anh, cười chào hỏi anh.
Giang Vọng liếc mắt nhìn cô ta một cái, gật đầu “Ừ” một tiếng.
Sau khi chia nhóm xong mọi người tự làm đề thí nghiệm mình bốc được.
Người cộng sự của Thời Niệm Niệm là một nữ sinh trường cấp ba tư thục, đeo một cái kính mắt rất dày, cũng là một người dịu dàng ít nói.
Bọn cô bốc được đề về mạch điện, hai người phối hợp ăn ý, cũng rất ít khi trao đổi, nhưng các bước lại đâu vào đấy.
Giang Vọng và Thịnh Hướng Vãn bốc được đề thí nghiệm cơ học, cần phải thực hiện vài số liệu thí nghiệm nhóm, Giang Vọng ở bên cạnh loay hoay với thiết bị, còn Thịnh Hướng Vãn phụ trách việc ghi chép.
Cô ta chú ý tới cái dây buộc tóc trên cổ tay Giang Vọng, ánh mắt dừng ở chỗ đó không hề che giấu, sau khi ghi nhớ một nhóm số liệu thì nghiêng đầu hỏi: “Cái dây buộc tóc trên tay anh là của anh hả?”
“Không phải.” Giang Vọng lại đọc một nhóm số liệu rồi mới thờ ơ nói: “Của bạn gái.”
Động tác tay của Thời Niệm Niệm dừng lại, ngước mắt nhìn.
Tấm lưng Giang Vọng vừa rộng vừa thẳng tắp, cúi đầu loay hoay đồ trong tay, mặt mày rũ xuống, rất nghiêm túc, cũng để lộ cảm giác lạnh lùng không quan tâm tình cảm.
“Bạn à?” Nữ sinh bên cạnh lên tiếng.
Thời Niệm Niệm hoàn hồn, cúi đầu nói câu “Xin lỗi”, tiếp tục hoàn thành thí nghiệm.
Lúc từ trường thi về đến nhà thì vừa khéo là giờ cơm chiều, khi Thời Niệm Niệm về nhà thì trên bàn cơm đã bày đầy những đĩa đồ ăn phong phú.
Dáng vẻ kia của mợ giống như là cô đã đi thi mấy tháng rồi vậy, hết gắp cá lại gắp thịt.
Cô cảm thấy dở khóc dở cười, cũng cảm thấy ấm áp.
Đây là thứ mà sau khi cô lên cấp 3, tới thành phố này thì mới cảm nhận được.
Hôm sau lại là thứ hai.
Bởi vì hôm tối thứ bảy nói cho Khương Linh chuyện mình thích Giang Vọng nên Thời Niệm Niệm vừa đến trường thì đã bị cô ấy bám lấy gặng hỏi, bắt đầu thích từ lúc nào, khi nào thì định bên nhau, hai người ngồi trong góc phòng học thấp giọng nói chuyện một lúc lâu.
Cuối cùng Thời Niệm Niệm cũng không chống đỡ được sự ‘truy đuổi’ của cô ấy, mặt đỏ tai hồng xô xô đẩy đẩy cô ấy về chỗ ngồi.
Tiết tự học sáng sớm môn tiếng Anh bắt đầu.
Chỗ ngồi của Giang Vọng vẫn trống trơn, Lưu Quốc Khải vẫn luôn nhìn chằm chằm Giang Vọng, chờ đến khi viết chính tả xong mà anh vẫn chưa đến học thì lập tức mắng chửi, hỏi Thời Niệm Niệm: “Em có biết cậu ta đi đâu không?”
Thời Niệm Niệm cũng lắc đầu.
Chưa được bao lâu thì di động rung lên, là tin nhắn của Giang Vọng.
– Lớp 11-3, Giang Vọng, Nam: Hôm nay phải huấn luyện, có lẽ chiều mới đến trường được, đừng để người khác bắt nạt.
Cái ghi chú này là hồi trước Thời Niệm Niệm đổi lại sau khi Giang Vọng đổi ghi chú của chính anh thành “Bạn trai”, cô rất hài lòng với cái này, cũng không định sửa lại.
Từ sau khi Trình Kỳ và Lộ Trà nghỉ học thì không còn ai bắt nạt Thời Niệm Niệm nữa.
Tuy rằng vẫn sẽ có người cười cô nói lắp, nhưng hầu hết mọi người cũng chỉ vô tình, không hề có ý xấu.
Thời Niệm Niệm trả lời: Biết rồi.
Chuyện Giang Vọng học bơi lần nữa, trong lớp không ai biết trừ cô.
Hay phải nói là, ngay cả chuyện Giang Vọng từng ở trong đội tuyển bơi của tỉnh mọi người cũng không biết.
Anh là một người kiêu ngạo, từ khi bắt đầu tiếp xúc với bơi lội đến nay vẫn luôn dành huy chương vàng, sau đó lại vì một đống chuyện xảy ra nên buộc phải từ bỏ, lần này rốt cuộc có thành công hay không cũng không chắc chắn được.
Giang Vọng không nói với người khác, nên Thời Niệm Niệm cũng như vậy.
Sau khi tiết học cuối của buổi chiều tan thì Thái Dục Tài gọi ba người tham gia cuộc thi của lớp ba đến văn phòng ông.
“Giang Vọng đâu rồi?” Thái Dục Tài nhìn Thời Niệm Niệm và Hoàng Dao đi vào hỏi, “Hôm nay em ấy lại không đến trường hả?”
“Dạ.”
“Được rồi, ngày mai thầy lại tìm em ấy.” Thái Dục Tài thở dài, lấy một tờ giấy chi chít chữ trong ngăn tủ ra, “Đây là tờ đáp án đề thi các em đã thi hôm thứ bảy, các em tự đối chiếu đáp án một chút xem, nhà trường muốn dự đoán tình hình thi cử lần này một chút.”
Thời Niệm Niệm vẫn còn nhớ rõ đáp án, nhanh chóng tích đúng từng câu một.
So với những đề thi vật lý bình thường thì sai rất nhiều, nhưng mà may là lúc đó không bị lạc đề.
“Thế nào?” Thái Dục Tài rất căng thẳng hỏi, “Thi có ổn không?”
Thời Niệm Niệm nói những đề bài mình làm sai cho ông.
“Những câu khác đúng hết hả?” Thái Dục Tài ngạc nhiên mừng rỡ nói.
“Dạ.”
“Tốt lắm, tốt lắm.” Thái Dục Tài cười nói, “Chắc chắn sẽ được giải nhì, còn có thể tranh giành giải nhất một phen.”
Hoàng Dao ở bên cạnh so một lúc lâu, cứ nhíu mày mãi rồi “A” một tiếng, cô ấy thi không tốt lắm.
Thành tích vật lý bình thường của Hoàng Dao không tệ, nhưng mà đối với những đề thi khó thì cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Thái Dục Tài phân tích cho cô ấy một lát, lúc hai người ra khỏi văn phòng thì lại gọi Thời Niệm Niệm lại.
“Thời Niệm Niệm, em chờ một chút, thầy còn có chuyện muốn tìm em.”
Hoàng Dao liền đi trước.
“Cần có một học sinh đại diện lên phát biểu trong tiệc tối Nguyên Đán của trường ta, vốn là định tìm Giang Vọng, nhưng em ấy đã từ chối thầy.” Thái Dục Tài thở dài, “Tính em ấy hả, nếu đã thật sự muốn từ chối rồi thì thầy có khuyên thế nào cũng vô ích.”
Thời Niệm Niệm ngẩn người: “Em lên phát biểu…sao ạ?”
“Đúng vậy, vốn nên là em làm.”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Thời Niệm Niệm có hơi hoảng loạn, “Dáng vẻ này của em, sẽ bị, cười nhạo.”
“Bản thảo phát biểu có thể viết đơn giản một chút, thời lượng năm phút, không khó đâu, em vẫn còn thời gian rất dài để chuẩn bị mà, thử một lần đi.” Thái Dục Tài nói, “Sau này ra ngoài xã hội sẽ có rất nhiều cơ hội phát biểu trước mặt mọi người, trốn tránh không phải là cách, cứ tập luyện một lần trước, được không?”
Khi Giang Vọng về trường thì đã là buổi chiều.
Ánh nắng chiếu rọi đống tuyết trắng, tuyết trên sân thể dục đã được thu gom lại, xếp thành từng đồi tuyết nhỏ trên đường băng.
Thời Niệm Niệm nằm bò ra bàn, bởi vì được giao nhiệm vụ này nên tâm trạng có vẻ nặng nề.
Cô có thể hiểu được là chủ nhiệm lớp cũng vì muốn tốt cho cô, nhưng cô vẫn không dám phát biểu trước mặt nhiều người như vậy, lại còn dài tận năm phút, chắc chắn sẽ có biến.
Ngay cả khi Giang Vọng đã đứng bên cạnh cô cũng chưa phát hiện ra, vẫn tập trung viết bản thảo.
Giang Vọng thò người sang nhìn, hỏi: “Tiệc tối Nguyên Đán à?”
Thời Niệm Niệm nghe tiếng thì quay đầu lại, suýt nữa là đụng phải anh, rồi lại tránh ra sau, quay lên, cúi đầu gãi tai “Ừ” một tiếng.
Giang Vọng khẽ xoa đầu cô, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh: “Sao lại ủ rũ thế, bị người khác bắt nạt hả?”
“Không phải.” Cô nằm bò ra bàn lắc đầu.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, cô đã quen với việc Giang Vọng làm một vài động tác thân mật bên cạnh mình, cô có thể tiếp nhận một cách rất bình tĩnh, cũng không thấy bài xích.
Tiết tự học buổi tối bắt đầu.
Hôm nay Lưu Quốc Khải lên lớp đúng giờ, Giang Vọng trái lại không nói gì, lật bừa bài tập hôm nay ra.
Anh rất ít khi làm bài tập, trước đây anh cũng đã từng học nội dung lớp 11, chỉ đọc qua loa một lần, nếu gặp đề khó thì mới có khả năng cầm bút lên viết mấy bước ra giấy nháp, cũng không làm hết, chỉ viết sơ lược suy nghĩ của mình, đến khi bản thân hiểu rồi thì liền dừng bút.
Thời Niệm Niệm đã làm xong bài tập lúc ban ngày, vẫn còn phiền não với bản thảo phát biểu.
Bản thảo thật ra cũng không khó viết, dù cô chưa từng phát biểu nhưng cũng từng nghe không ít, chỉ là bản thân không biết phải làm sao để đọc tờ bản thảo một cách trôi chảy trước mặt người khác.
Cô viết không dài, dự trù sẵn một chút thời gian lỡ mà mình có nói lắp.
Đôi tay chống mặt cố gắng đọc nhẩm, nhưng dù sao thì đọc nhẩm và thực sự đọc lên cũng không giống nhau.
Giang Vọng xem lướt qua bài tập một lần, rồi nghiêng đầu nhìn Thời Niệm Niệm.
“Có đọc được không?”
Cô đập cái trán lên bàn một cái, một tiếng “bộp” vang lên rõ ràng, cái trán đỏ một mảng, uể oải nói: “Không được.”
Cô đặt bản thảo lên đùi, cái trán nâng lên, đang định đập xuống lần nữa thì lúc này lại không có tiếng vang, mà đập vào trong lòng bàn tay Giang Vọng.
Động tác của cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang.
Giang Vọng cũng nhìn cô, lòng bàn tay dán lên trán cô, nâng đầu cô lên: “Cô nhóc đúng là không ngại đau nhỉ, trán cũng đỏ hết lên rồi kìa.”
Vào tiết tự học tối, mọi người đều đang làm bài tập, không ai chú ý tới tình hình bên này, lúc Giang Vọng nói lời kia thì đè thấp giọng xuống, lộ ra vẻ dung túng và cưng chiều không dễ gì phát hiện.
Trái tim Thời Niệm Niệm đập lỗi hai nhịp, lúng ta lúng túng xoa cái trán của mình, ngồi thẳng dậy, cúi đầu giả vờ tập trung nhìn bản thảo.
“Em cứ đọc ra đi.” Giang Vọng nói.
“Tôi biết.” Thời Niệm Niệm khẽ giọng nói, “Nhưng mà bây giờ, đang là tiết tự học tối.”
“Đi thôi, đưa em đến một nơi.”
Khi hai người bọn họ một trước một sau ra khỏi phòng học thì Lưu Quốc Khải có ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chẳng qua là trước giờ Thời Niệm Niệm luôn rất ngoan, ông cũng không nghi ngờ gì, mắt nhìn thêm lần nữa rồi lại cúi đầu chấm bài tiếp.
Vào ban đêm khuôn viên trường rất im ắng.
Thời Niệm Niệm đi theo Giang Vọng ra khỏi khu vực dạy học, đi xuyên qua sân bóng rổ rẽ vào một con đường nhỏ.
Tối đen như mực.
Cô dừng bước.
Giang Vọng quay đầu nhìn cô: “Sợ à?”
“Tối.”
Giang Vọng duỗi tay đến để cho cô nắm.
Thời Niệm Niệm cụp mắt nhìn, dừng hai giây rồi vươn hai ngón tay trắng nõn ra níu lấy cổ tay áo anh.
Giang Vọng bật cười, để mặc cô níu tay áo, kéo cô đi vào bên trong.
Ở đây có một căn phòng nhỏ bỏ hoang, có lẽ là nơi trường học dùng để chứa đồ hồi trước, có một thanh sắt nằm ngang để đẩy ở bên ngoài cửa, dùng khoá khoá lại.
Giang Vọng nhấc khoá lên nhìn.
Trước đây anh đã từng tới nơi này vài lần với Hứa Ninh Thanh và Phạm Mạnh Minh, cũng coi như là căn cứ bí mật, nhưng mà khi đó Giang Vọng phải huấn luyện nhiều, không tới thường xuyên như hai người bọn họ.
Lúc ấy Hứa Ninh Thanh còn lắp một dây mạng ở đây, trốn tiết tự học đến đây chơi game, thậm chí gọi một nồi lẩu vừa chơi vừa ăn, muốn tự nhiên bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Lúc ấy bọn họ thường tìm thợ làm khoá làm một cái chìa ở chỗ này, sau khi tốt nghiệp thì ném luôn vào trong đó.
Giang Vọng ngẩng đầu nhìn xung quanh, xoay người nói với Thời Niệm Niệm một câu “Đứng đây chờ tôi một lát”, rồi trực tiếp lui hai bước bám lấy một bên cửa sổ nhảy vào.
Trước sau cũng chỉ có ba giây, Thời Niệm Niệm vẫn chưa phản ứng lại được.
Đến giờ cô vẫn chưa hiểu Giang Vọng đưa cô tới đây làm gì, xung quanh còn tối đen như mực nữa, cô sợ bị bảo vệ trong trường phát hiện mình trốn học.
Đứng tại chỗ hai giây, ngẩng đầu nhìn bệ cửa sổ, lui về sau hai bước.
Giang Vọng tìm được cái chìa khoá mà trước đây Phạm Mạnh Minh ném vào sau cửa trong ngăn kéo của một cái bàn gỗ cũ nát bên cạnh, vừa mới xoay người chuẩn bị đi mở cửa cho Thời Niệm Niệm thì nghe thấy âm thanh từ trên bệ cửa sổ.
Một chân cô gái đã sải qua, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn, ngón tay bám chặt vào bệ cửa sổ, vươn một chân khác vào.
Giang Vọng còn chưa kịp tới đỡ cô một phen thì cô đã nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên tường cao, vừa nhanh chóng vừa nhẹ nhàng uyển chuyển, một lớp bụi mỏng bay lên.
“Em cái người này.” Giang Vọng ngẩn người nhìn cô.
Một thân bản lĩnh trèo tường leo cửa sổ này của Thời Niệm Niệm được luyện thành từ những lần bị Trình Kỳ bắt nạt trước đây.
Cô đứng lên, ngẩng đầu nhìn Giang Vọng.
Ngón trỏ Giang Vọng móc xâu chìa khoá, anh quơ quơ, cười nói: “Vừa nãy còn định đi mở cửa cho em.”
“…” Đến lúc này Thời Niệm Niệm mới cảm thấy hơi ngượng, kéo kéo góc áo nói, “Tôi sợ bị người ta, thấy.”
“Cũng có phải lén lút yêu đương đâu.” Giang Vọng thuận miệng nói, nắm cổ tay cô, kéo cô gái nhỏ đến trước mặt mình, phủi phủi tro bụi trên tay áo cho cô.
Ở đây không có ai quét tước, trên bệ cửa sổ có rất nhiều bụi.
Cô trèo qua được là nhờ bám tay vào leo qua, đương nhiên sẽ bị quẹt bẩn.
Còn Giang Vọng là đạp một chân lên luôn, cả người nhảy lên, chỉ dùng chân giẫm lên bệ cửa sổ là vào được, quần áo vẫn sạch sẽ.
“Chỉ là một cô nhóc mà sao hành động lại ngang tàng thế!” Giang Vọng vừa phủi bụi trên người cô vừa nói.
Lúc Giang Vọng cúi người chuẩn bị phủi tro bụi trên đầu gối cô thì cuối cùng Thời Niệm Niệm cũng không nhịn được nữa lui ra sau nửa bước, lúng túng nói: “Để tôi tự…làm.”
Giang Vọng cũng chiều theo cô.
Cô nhanh chóng giũ sạch quần áo lần nữa, khi đứng lên thì Giang Vọng ở bên cạnh đã dọn xong một cái đệm sạch sẽ.
Lúc này Thời Niệm Niệm mới chú ý tới kết cấu của căn phòng tồi tàn này, trên đỉnh đầu treo một cái bóng đèn, có rất nhiều đồ linh tinh để bừa bộn, trên bàn còn đặt một cái nồi điện, nhưng mà lại bị phủ một lớp bụi.
Giang Vọng thấy cô nhìn chằm chằm cái nồi điện đến ngẩn ra thì nói: “Đó là thứ Hứa Ninh Thanh và Phạm Mạnh Minh để lại hồi trước, trốn học tới đây ăn lẩu.”
“…” Thời Niệm Niệm nhấp môi, “Các anh…không đi học sao?”
“Chỉ có hai người bọn họ thôi, không có tôi.” Giang Vọng vỗ vỗ cái đệm bên cạnh mình ý bảo cô ngồi xuống, “Tôi không được ăn lẩu.”
“Vì sao?” Thời Niệm Niệm ngồi xuống cạnh anh.
“Vận động viên không được ăn mấy thứ đó.”
Thời Niệm Niệm gật đầu, lại nhìn quanh phòng một vòng, hỏi: “Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
“Em nói xem?”
Giang Vọng bật cười, trong căn phòng trống rỗng lại càng trở nên rõ ràng và trêu người.
Thời Niệm Niệm không hiểu, cô nghiêng đầu thì thấy Giang Vọng chống tay lên đệm lại gần, mùi hương sạch sẽ mát lạnh trên người chàng trai tựa như một tấm lưới kín kẽ đang giang rộng ra.
Anh dựa lại gần một chút, hàng mi đen hợp lại với ánh sáng từ bóng đèn trên đỉnh đầu, nhìn vừa sâu thẳm vừa sáng rỡ.
Xung quang là một khoảng tĩnh lặng.
Anh càng tới gần, Thời Niệm Niệm càng dựa ra sau, khuỷu tay cũng chống lên trên đệm, sắp nằm lên trên đến nơi.
Giang Vọng nghiêng xuống, ánh mắt dừng trên môi cô: “Sao một cô gái nhỏ lại có thể chẳng hỏi gì đã đi đến cái nơi kiểu này với người ta thế?”
“…”
Đôi tay Giang Vọng chống ở hai bên sườn cô, cả người áp xuống người cô: “Em phải tin tưởng tôi đến mức nào, lại còn tự trèo vào nữa chứ.”
Quả thật là Thời Niệm Niệm tin Giang Vọng sẽ không thật sự làm gì cô, nhưng mà dáng vẻ như này vẫn hơi quá, cô bị doạ nên nói lắp càng nhiều: “Giang, Giang…Vọng…”
Đôi mắt cực kì xinh đẹp của cô gái nhỏ nhìn anh, người ngửa ra sau, bởi vì dùng sức nên đường cong trên cái cổ mảnh mai hiện ra, xương quai xanh lõm sâu xuống.
Mẹ nó.
Yết hầu Giang Vọng trượt lên trượt xuống, nghiến răng, đã được nếm mùi vị tự làm tự chịu.
Chỉ một cái liếc mắt như thế thôi đã khiến anh ‘cứng’ luôn.
Trước khi Giang Vọng vào tù thì cuộc sống cũng hỗn loạn, vừa đẹp trai, nhà lại có tiền nên đã từng nhìn thấy không biết bao nhiêu là cám dỗ.
Không ngờ sẽ có một ngày bản thân bị khiêu khích đến mức không nhịn nổi như này.
Ánh mắt anh nhìn sang bên cạnh, khàn giọng mắng một tiếng “Fuck”, cúi đầu xuống.
Trước đó không lâu anh vừa đi cắt tóc, cọ lên phần cổ lộ ra ngoài của Thời Niệm Niệm có hơi châm chích.
Ánh mắt tối sầm nặng nề nhắm lại: “Em quyến rũ tôi.”
Tác giả có lời muốn hỏi: Anh Vọng dần không phải người nữa rồi.
Hôm nay số từ nhiều thật đấy! Hãy khen tôi đi!
Hết chương 33.