Bên ngoài Ngũ linh giới, không biết là ở đâu.
Trên mặt sông mênh mông, sắc trời u ám mây âm trầm, mưa phủ kín, cánh hoa lất phất bên người, hoa rơi trên mặt sông đỏ hồng một mảng, lắng xuống vô số hương thầm.
Bên sông, một người, một đàn.
Mái tóc trắng xám thể hiện vẻ tang thương, nhưng gương mặt kia lại vô cùng trẻ trung tuấn mỹ. Hắn một mình ôm đàn ngồi trên hòn đá bên bờ sông, dường như đang ngắm phong cảnh, nhưng đôi mắt kia lại trống rỗng, không còn tính toán của Dịch giả và dã tâm của Hoàng giả, trong mắt dường như cũng đang mưa mênh mang, u ám không màu sắc.
Y bào lam nhạt tùy tiện phủ trên đất, mưa nhỏ lên thuận thế chảy xuống, thuần khiết, lạnh lẽo.
Một cô bé mười hai mười ba tuổi cầm dù vội vã đi đến, thấy hắn lập tức thở phào, vội cầm dù che mưa cho hắn than thở: “Đã mưa rồi sao Phụng Kỳ ca ca còn chưa về?”
“Muội đến rồi à!” Nghe thấy giọng cô bé, hắn mỉm cười nghiêng mặt hỏi: “Hoa của ta đâu?”
Cô bé cắn môi nhẹ giọng nói: “Ở trong động đó, rốt cuộc là hoa gì, tại sao phải dùng máu của huynh để nuôi, muội thấy… đáng sợ quá.”
“Làm vậy nó mới có thể kết quả.”
“Quả dùng để làm gì vậy?”
“Không biết, ta không biết…” Thần sắc hắn có chút mê man, một lúc sau bỗng hỏi: “Mưa rồi sao?”
“Mưa lâu lắm rồi đó!” Cô bé phì cười, tỉ mỉ kể cho hắn nghe, “Mưa trên sông rất đẹp, mây khói mông lung, trên nước còn có rất nhiều cánh hoa… A, còn có chim nhạn bay ngang nữa!” Giọng nói lộ ra sự kinh hỉ.
“Nhạn Sơ, có rượu không?”
“Không có.” Cô bé không vui, “Muội hỏi đại phu rồi, uống rượu không tốt cho mắt huynh.”
“Không tốt thì không tốt thôi.”
“Dù sao muội cũng không cho huynh uống, huynh còn chưa nhìn thấy dáng vẻ của muội mà.”
Hắn không hề ngập ngừng nói: “Dáng vẻ của muội ta biết rồi.”
Cô bé kinh ngạc: “Huynh chưa từng gặp muội mà.”
Hắn xoa ngực: “Ta có thể cảm giác được.”
Cô bé hiển nhiên là nghe không hiểu, chỉ đành cười xấu hổ, tiếp đó như nghĩ ra điều gì, lại hỏi: “Phụng Kỳ ca ca có biết đánh cờ không? Vừa rồi muội thấy trong phòng huynh có một bát cờ.”
Hắn ngẩn ra rồi gật đầu: “Biết, đánh quá nhiều, quá lâu rồi.”
Cô bé vội xin hắn: “Dạy muội được không?”
“Không đâu.” Hắn nhẹ nắm ngón tay, “Ta sẽ không đánh nữa đâu.”
Cô bé thất vọng: “Tại sao vậy?”
“Vì có một bàn cờ, ta đánh quá lâu, quá lâu, cuối cùng ngay cả bản thân cũng đi vào trong đó.” Người trong cuộc mê, hắn vẫn luôn cho rằng mình là người cầm cờ tỉnh táo, nhưng không biết ngay từ lúc gặp nàng, hắn cũng đã nhập cuộc rồi.
“Thua rồi sao?”
“Ừ, thua một quân.”
Cô bé vẻ mặt sùng bái: “Vậy huynh cũng lợi hại lắm rồi!”
Hắn dường như không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, ôm đàn đứng dậy đưa một tay cho cô bé: “Nhạn Sơ, đưa ta đi đi.”
“Được.” Cô bé hân hoan đồng ý, cẩn thận dìu hắn đi.
Khói sóng trên sông, gió mưa nhẹ nhàng.
Tay nắm tay đi về chốn hoa rơi sâu thẳm.